______
"Vì sao? Vì sao tương tư khấu lại ở trong tay y?" Đôi tay Dạ Lăng Vân leo lên hai vai Cố Tử Tình, bỗng nhiên giữ chặt, vội vàng hỏi.
"Ta...... Ta......"
Cố Tử Tình ậm ừ hai tiếng, lại kiên quyết khép lại con ngươi, không chịu nhiều lời nữa!
"Tử Tình, nói chuyện a? Đem sự tình nguyên do nói cho ta, đem nỗi khổ của ngươi nói cho ta, ngươi nói chuyện a?"
"Dạ ca ca, ngươi không cần hỏi nữa!"
Cố Tử Tình nghiêng đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, không muốn nói thêm một câu nữa.
Dạ Lăng Vân nghe xong, nao nao, đôi tay từ trên vai Cố Tử Tình bỏ xuống, hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút cảm xúc quá kích của mình.
Tử Tình vừa mới tính toán nói cho hắn, hắn muốn tuần tự tiến đến, không thể đem người dọa được.
Dạ Lăng Vân trầm mặc sau một lát, mới thỏa hiệp mở miệng nói: "Được, ta có thể không hỏi, chỉ cần Tử Tình, có thể cho ta một lý do thì không cần truy vấn nữa!"
Cố Tử Tình nghe xong, hô hấp cứng lại, há miệng thở dốc,lúc sau vẫn bất lực lắc lắc đầu.
"Tử Tình, ngươi vẫn không tin ta đúng không? Ta tin tưởng ngươi là có nỗi khổ, nhưng ngươi vì sao không chịu đem nỗi khổ của ngươi hướng ta nói hết?" Dạ Lăng Vân hồng con mắt, cuối cùng vẫn không thể khống chế tốt cảm xúc của mình, thanh âm bên trong đã có chút kiệt sức!
"Cố Tử Tình, ngươi có biết ta hận chính mình bao nhiêu không? Dạ Lăng Vân ta mười tuổi thành võ đồ, trăm tuổi thành võ giả, ba trăm tuổi thành võ sư, một đường ngời vang, sinh ra mà tự phụ, nhưng ta lại là kẻ mắt mù, ái sai người rồi, bị người chơi xoay vòng mà không biết, Cố Tử Tình, ngươi nghĩ ta có thể tiếp nhận như thế nào? Tại sao lại không thể biết được sự thật này?" Thanh âm Dạ Lăng Vân kịch liệt lại bi thương.
Bị người trước mặt cuồng bạo cả tên lẫn họ gào rống ra tiếng, thân hình Cố Tử Tình rõ ràng lắc lư một chút, nhỏ đến không thể phát hiện rụt rụt thân thể.
Thẳng đến khi Dạ Lăng Vân nói xong, Cố Tử Tình như cũ vẫn không rên một tiếng, môi dưới đều bị y cắn, nắm chặt cổ tay áo,đốt ngón tay cũng hơi trắng.
"Được rồi, ta không bức ngươi, ngươi không nói ta liền đi tra, bổn tọa cũng không tin, chuyện này không có người khác biết được!" Dạ Lăng Vân có chút thất bại, thất vọng nhìn Cố Tử Tình liếc mắt một cái, làm bộ liền phải đứng dậy rời đi.
Lúc này Cố Tử Tình mới hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng vươn tay suy nghĩ muốn giữ lại Dạ Lăng Vân, kết quả lại chậm một bước.
Tay y thiếu chút nữa nên không thể túm chặt vạt áo Dạ Lăng Vân, trơ mắt nhìn người nọ nổi giận đùng đùng tính toán rời đi, Cố Tử Tình phảng phất lại thấy được cảnh tượng năm đó, y bị vứt bỏ ở thiên viện.
Khi đó Dạ ca ca, cũng như thế này tức sùi bọt mép rời đi, từ đây về sau, liền không có trở lại, mặc y sườn dựa ngoài cửa ngày nhớ đêm mong, đều không quay lại xem y một lần.
Không, không cần, y thật vất vả mong được người này nguyện ý quay đầu lại xem y, không thể cứ như vậy đem hết thảy chôn vùi, như vậy rất tuyệt vọng cùng bi ai, y không muốn lại trải qua lần thứ hai!
"Dạ ca ca, không cần đi." Cố Tử Tình nỗ lực hoạt động thân thể, tay chân cùng sử dụng, muốn đem Dạ Lăng Vân kéo trở về.
Kết quả bởi vì quá gấp, hơn nữa chân không có phương tiện hỗ trợ, ngay sau đó, cả người từ trên giường ngọc rơi xuống, ' phanh ' một tiếng té rớt cứng rắn trên mặt đất.
Nguyên bản Dạ Lăng Vân bị lửa giận thiêu đốt lý trí, đang đi thì nghe thấy một thanh âm vang lên phía sau, đột nhiên dừng bước, xoay người lại, liền phát hiện nước mắt làm ướt khuôn mặt Tử Tình, người ở trên mặt đất, y đang dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, hướng về phía hắn mà đứng lên, vẻ mặt vội vàng cùng sợ hãi.
Thấy một màn như vậy, tâm Dạ Lăng Vân giống như là bị người cầm chân hung hăng mà đâm tiếp, đau khó có thể thừa nhận.
Cũng không thèm để ý sự tình chân tướng gì nữa, Dạ Lăng Vân một bước liền vọt qua, đem Tử Tình quỳ rạp trên mặt đất bế lên, lại lần nữa để nhẹ lên trên giường ngọc.
Tay chân nhẹ nhàng xốc tay áo Tử Tình lên, sắc mặt Dạ Lăng Vân lo lắng mở miệng hỏi: "Thế nào? Có bị thương không? Cánh tay có đau không?"
Kết quả, Dạ Lăng Vân còn chưa hỏi xong, liền bị Cố Tử Tình ôm chặt cổ.
"Dạ ca ca, ngươi không cần đi, ta nói cho ngươi, ta đem hết thảy đều nói cho ngươi!" Cố Tử Tình gắt gao mà ôm lấy cổ Dạ Lăng Vân không buông tay, khóc nói
"Được được, ta không đi, chúng ta chậm rãi nói." Dạ Lăng Vân đau lòng hồi phục nói.
Đem hai tay Cố Tử Tình từ trên cổ mình bỏ xuống, Dạ Lăng Vân ôm thân hình Cố Tử Tình, từ sau lưng gắt gao ôm chặt y hơn, sau đó đem tam vĩ linh hồ làm áo khoác khoác ra trước người Cố Tử Tình, tỉ mỉ che đậy kín mít!
Cố Tử Tình bình phục một chút, cảm xúc kích động, lúc này mới hé miệng, đem sự thật chân tướng năm đó từ từ kể ra.