• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn bè Cố Khả Viêm đều là trẻ vị thành viên, Cố Khả Diêu được mẹ cử đến giám sát đám trẻ tránh chúng động vào rượu bia bởi vậy đây chỉ là bữa tiệc sinh nhật cắt bánh kem vui vẻ.

Ăn cơm xong, bọn nhóc ồn ào đòi đi hát.

Cố Khả Viêm quen biết Nguyễn Ngôn Ninh nên hỏi, “Chị Ninh Ninh có đi cùng chúng em không?”

“Đúng thế, càng đông càng vui.” Cố Khả Diêu phụ họa theo.

Nguyễn Ngôn Ninh lo lắng nhìn Giang Hàn, thật ra cô không quá hứng thú với lại cô cảm thấy Giang Hàn không phải dạng người thích đến mấy nơi ồn ào như KTV. Nhưng nghĩ đến lời mời nhiệt tình của hai chị em Cố Khả Diêu, cô không từ chối được.

Có lẽ nhìn thấy sự do dự trên mặt Nguyễn Ngôn Ninh, Cố Khả Diêu chuyển hướng sang Giang Hàn, “Anh Giang sẽ không để ý nếu Ninh Ninh cùng bọn em đi KTV chứ?”

Quả thật Giang Hàn không thích mấy chỗ ăn chơi kiểu đó cũng cảm thấy bản thân không thể cùng đám trẻ nhỏ ồn ào.

Tuy nhiên nghĩ đến ấn tượng về mình trong mắt bạn Nguyễn Ngôn Ninh không tốt nên lời từ chối biến thành, “Tất nhiên, anh sẽ không để ý.”

Giang Hàn khẽ cười, “Anh đi cùng mấy đứa.”

Nguyễn Ngôn Ninh giật mình, không thể tin nổi nhìn anh, “Anh muốn đi thật sao?”

Giang Hàn gật đầu.

Nguyễn Ngôn Ninh khuyên anh, “Nếu anh không muốn đi chúng ta có thể về nhà, dù sao em cũng có thể hẹn Đại Diêu đi chơi hôm khác.”

“Nhìn anh giống như không muốn đi sao?” Giang Hàn xoa đầu Nguyễn Ngôn Ninh, “Em đừng nghĩ nhiều, anh thấy bạn em và em trai cô ấy khá thú vị.”

Cố Khả Diêu đang đợi, Giang Hàn cũng nói vậy rồi thì Nguyễn Ngôn Ninh không thể không đi.

Chỉ là trước khi đồng ý, cô nói với Cố Khả Diêu bọn họ sẽ về sớm vì mai cô và Giang Hàn phải đi làm.

Đợi tới lúc đến KTV, Nguyễn Ngôn Ninh phát hiện sự lo lắng của mình là dư thừa, biểu cảm của Giang Hàn còn bình tĩnh hơn cả cô.

Nguyễn Ngôn Ninh bị Cố Khả Diêu cổ vũ đứng lên hát tận hai bài, đến khi cô trở về ghế sofa thì có người đến nói chuyện.

Đó là một bạn học của Cố Khả Viêm, bạn bè gọi cậu nhóc là Lưu Tể Hành.

Nguyễn Ngôn Ninh vừa ngước mắt lên lập tức thấy cậu bé đưa đóa hoa hồng chạm khắc bằng quả dưa hấu đến trước mặt mình.

“Chị Nguyễn, đây là hoa em tự điêu khắc tặng cho chị.” Lưu Tể Hành cười, lộ ra răng khểnh duyên dáng.

Nguyễn Ngôn Ninh không nghĩ sẽ có một ngày mình bị đứa trẻ ít tuổi hơn thả thính.

Cô bất giác nhìn về phía Giang Hàn.

Anh bình tĩnh thoải mái, không bị trò khôi hài này làm phiền, nghiêm túc nghe hát.

Nguyễn Ngôn Ninh thấy thất vọng vô cùng.

Cô thu hồi tầm mắt.

“Chị Nguyễn nhẫn tâm từ chối em à?” Thấy Nguyễn Ngôn Ninh do dự, Lưu Tể Hành bắt đầu làm nũng, “Chị Nguyễn, đây là lần đầu tiên em tặng hoa cho con gái. Hơn nữa đám bạn em đều đang nhìn, chị cho em tý mặt mũi được không?”

“Chị …”

“Chị Nguyễn.” Lưu Tể Hành một câu chị Nguyễn hai câu chị Nguyễn khiến Nguyễn Ngôn Ninh không cách nào nói lời từ chối.

Cô đưa mắt nhìn Cố Khả Diêu xin sự giúp đỡ nhưng người này cố tình im lặng ngồi xem náo nhiệt.

Lưu Tể Hành vẫn đứng trước mặt cô cùng bông hoa chạm khắc, vẻ mặt nếu Nguyễn Ngôn Ninh không nhận cậu nhóc sẽ tiếp tục đứng đó.

“Chị Nguyễn, em đảm bảo với chị đây là lần đầu tiên Lưu Tể Hành tặng hoa cho con gái.”

Đám bạn vây quanh có đứa nhỏ giúp Lưu Tể Hành, một người giúp đương nhiên sẽ kéo theo nhiều người, bọn trẻ ồn ào khiến đầu cô hơi nhức.

Nguyễn Ngôn Ninh chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này, cô sợ chút nữa hiện trường không khống chế được nên đành cắn răng chuẩn bị nhận đóa hoa dưa hấu.

Ngay khi tay cô vừa định duỗi ra, đã bị bàn tay khô ráo và ấm áp giữ chặt lại.

Mười ngón tay đan vào nhau.

Cô liếc mắt sang bên phải, thấy Giang Hàn không biết từ lúc nào đã ngồi sát cạnh mình.

Ánh mắt anh nghiền ngẫm, phảng phất như đùa giỡn nhìn Lưu Tể Hành chằm chằm.

Không chỉ mình phụ nữ mới thích so sánh bản thân mà đàn ông cũng vậy. Loại hiếu thắng này so với phụ nữ còn mãnh liệt hơn.

Ngoại hình Lưu Tể Hành ở trường được coi là đẹp mắt, không ít đám con gái thích cậu nhưng cùng lắm cậu nhóc cũng chỉ là thiếu niên ít kinh nghiệm. So với người thuần thục, chín chắn như Giang Hàn thì cậu nhóc cảm thấy bất an.

Nhưng xung quanh nhiều người nhìn, Lưu Tể Hành không thể nhận thua thế này.

Huống hồ cậu nhóc quan sát cả tối, thấy Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn không nói chuyện nhiều chứ đừng nói có hành động thân mật.

Cậu nhóc nắm chặt bông hoa trong tay, ánh mắt không phục nhìn anh, “Anh là ai? Tại sao lại nắm tay chị Nguyễn?”

Giang Hàn không kích động như Lưu Tể Hành, anh bình tĩnh, bàn tay nắm lấy tay cô tăng thêm vài phần chặt chẽ, “Nhóc con không biết em ấy đã kết hôn rồi sao?”

Ngoại hình Nguyễn Ngôn Ninh giống mấy em gái nhỏ xinh đẹp, đáng yêu nếu không nói ra sẽ không ai biết cô là người đã có gia đình.

“Anh nói dối.” Lưu Tể Hành giận đỏ mặt, “Chị Nguyễn không đeo nhẫn cưới, đàn ông mà ngay cả kết hôn cũng không mua nhẫn cưới cho vợ mình thì anh ta không yêu cô ấy.”

“Mặc dù sự thật này đối với đứa trẻ mới có mối tình đầu như nhóc hơi tàn nhẫn.”

Giang Hàn dừng lại một lát, sau đó quay sang nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Nhưng xin lỗi trước, anh là chồng hợp pháp của chị Nguyễn. Vấn đề mua nhẫn hay không, không cần nhóc quan tâm.”

“Anh!” Lưu Tể Hành bị anh chặn hỏng nói không nên lời.

“Còn nữa …” Khí lạnh xung quanh Giang Hàn giảm vài độ, “Anh không thích ai tặng vợ mình hoa, kể cả người đó chỉ là một đứa trẻ bởi vậy mong nhóc đừng ép vợ anh nhận hoa.”

Đợi đến khi Lưu Tể Hành đen mặt mở cửa rời đi Nguyễn Ngôn Ninh mới mất tự nhiên cử động bàn tay bị anh nắm.

Cô nhỏ giọng nói, “Em so đo với một đứa trẻ làm gì?”

Giang Hần buông tay Nguyễn Ngôn Ninh, một lúc sau mới trầm giọng trả lời, “Anh không vui.”

Tình huống vừa rồi khiến Nguyễn Ngôn Ninh không có tâm trạng hát hò, cô buồn bực đứng dậy đi vệ sinh. Vừa mới ra khỏi phòng, Cố Khả Diêu đã bám lấy cô như kẹo dẻo.

Cô ấy ôm tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Ông xã cậu ban nãy quá đẹp trai! Cậu lấy chứng cớ từ đâu nói rằng anh ấy không thích cậu thế?”

“Lại nói nhảm gì vậy?” Nguyễn Ngôn Ninh mở to mắt.

“Cậu quên chuyện hai ngày trước uống rượu say tủi thân hỏi mình và Đường Đậu vì sao Giang Hàn không thích cậu à?”

“Mình hỏi?” Đối với chuyện Cố Khả Diêu vừa nói Nguyễn Ngôn Ninh không hề có ấn tượng. Cô nghĩ mình nên cạch mặt với bia rượu.

Dường như Cố Khả Diêu đang nhớ về hình ảnh đêm đó, lắc đầu tạch lưỡi.

Cô ấy và Nguyễn Ngôn Ninh quen nhau lâu rồi nhưng Cố Khả Diêu chưa từng thấy dáng vẻ đau lòng đáng thương như hôm đó của Nguyễn Ngôn Ninh.

“Cậu không nói chẳng nhẽ mình và Đường Đậu nói?” Cố Khả Diêu huých tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Cậu đấy, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường [1].”

[1] Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường: Người trong cuộc chưa hiểu chuyện nhưng người ngoài cuộc đã hiểu hết.

Hai người cùng nhau bước vào phòng vệ sinh.

Cố Khả Diêu ngắm mình trong gương, tô lại son xong thì dựa lưng vào bồn rửa mặt.

“Vừa nãy bác sĩ Giang công khai quan hệ trong lòng cậu không cảm thấy gì à?”

Nguyễn Ngôn Ninh đang mở nắp son, không có cảm giác là nói dối. Mỗi lần Giang Hàn nói cho người ngoài biết anh là chồng cô thì trái tim Nguyễn Ngôn Ninh không tự chủ nổi mà đập nhanh.

Nhưng đợi tới khi tỉnh táo lại, cô tự biết Giang Hàn dùng mối quan hệ này giúp cô tránh mấy phiền phức không đáng có.

Cố Khả Diêu nhìn biểu cảm của Nguyễn Ngôn Ninh là biết cô đang nghĩ gì. Cô ấy thở dài, thu lại ý cười, “Theo như quan sát của chị đây thì mình đảm bảo bác sĩ Giang thích cậu hơn nữa tình cảm của anh đấy dành cho cậu chỉ hơn chứ không kém tình cảm cậu dành cho anh ấy.”

Giang Hàn thích cô.

Đây không phải người đầu tiên nói cho cô chuyện này.

Đường Đậu nói, Tiểu Tinh cũng nói.

Nguyễn Ngôn Ninh mím môi không trả lời, Cố Khả Diêu đành phải nói tiếp, “Nếu anh ấy không thích cậu thì tốn tâm tư đuổi ong bướm vây quanh cậu làm gì? Đây là bản năng của đàn ông đối với người phụ nữ mình thích.”

“Mình làm gì có ong bướm vây xung quanh?”

“Đại loại như Lưu Tể Hành đấy.” Cố Khả Diệu không ở trong nước vài năm, không biết xung quanh Nguyễn Ngôn Ninh có những loại ong bướm nào.

“Cậu thôi đi.” Nguyễn Ngôn Ninh cất son vào túi xách, dùng ngón tay tán đều son môi, “Nếu anh ấy thích mình vì sao không nói?”

“Cậu thích anh ấy nhưng có nói đâu.”

“Đó là mình …” Nguyễn Ngôn Ninh nghẹn lời.

“Cậu làm sao? Không nói được chứ gì?” Cố Khả Diêu lo không rèn sắt thành thép được, cốc đầu Nguyễn Ngôn Ninh, “Nghe lời chị Cố, hôm nay nói với bác sĩ Giang suy nghĩ trong lòng cậu.”

° ° ° 

Chưa đến 10 giờ, Giang Hàn và Nguyễn Ngôn Ninh đã lái xe về nhà.

Dọc đường đi, Nguyễn Ngôn Ninh luôn suy nghĩ đến lời Cố Khả Diêu nói đến mức suýt va phải một cột đá trong bãi đỗ mà không nhận ra.

Giang Hàn nhanh tay lẹ mắt kéo người lại, ngữ khí không được tốt, “Còn đang nghĩ về thẳng nhóc ban nãy? Anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi? Đi đứng phải nhìn đường.”

Nguyễn Ngôn Ninh lấy lại tinh thần, lặng lẽ lè lưỡi, “Hung dữ.”

“Em lẩm bẩm gì vậy?” Giang Hàn nắm cổ tay Nguyễn Ngôn Ninh, sợ cô đi đứng không cẩn thận.

Cảm nhận được sức lực trên cổ tay, Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Từ góc độ của cô chỉ thấy được đường nét góc cảnh của anh, sống mũi cao thẳng và hàng lông mi dài.

Cô đột nhiên dừng bước, dùng tay trái nắm lấy ống tay áo Giang Hàn.

Giang Hàn dừng lại.

Cho rằng cô gái nhỏ nghịch ngợm, Giang Hàn chỉ cười, “Sao nào? Tính tình ngày càng lớn, nói mấy câu em đã không vui?”

Đêm nay Nguyễn Ngôn Ninh to gan hơn thật, cô ‘hừ’ một tiếng với Giang Hàn, “Anh hung dữ với em đương nhiên em không thích.”

“Anh chỉ lớn tiếng nhắc nhở để em nhớ lâu, anh muốn tốt cho em.”

Giang Hàn nói xong, muốn dắt Nguyễn Ngôn Ninh đi tiếp nhưng cô không chịu đứng im tại chỗ.

Anh bất đắc dĩ quay đầu, không biết rằng ánh mắt của mình chứa đầy sự dung túng, “Thật sự tức giận?”

“Đúng vậy, nếu anh không muốn em tức giận thì phải giải thích một chuyện.” Nguyễn Ngôn Ninh cố tình tỏ ra giận dỗi, “Anh giải thích em nghe vì sao lại tức giận khi thấy em uống rượu cùng Đại Diêu?”

Chuyện cũ nhắc lại, Giang Hàn biết mình đuối lý.

Anh không thể nói rằng bản thân coi Cố Khả Diêu thành con trai nên mới tức giận.

Hai giây suy nghĩ, Giang Hàn bình tĩnh mở miệng, “Bởi vì em không nghe lời anh mà uống rượu bên ngoài, uống say mèm không biết gì.”

Nguyễn Ngôn Ninh nhíu mày, “Chỉ như vậy?”

Giang Hàn ‘ừm’ một tiếng.

“Vậy còn tối nay? Em không uống rượu, tại sao anh thấy không vui?”

Nguyễn Ngôn Ninh chăm chú nhìn Giang Hàn, như muốn tìm ra đáp án bên trong đôi mắt anh.

Một lúc sau, Giang Hàn đột nhiên sát lại gần cô, Nguyễn Ngôn Ninh dường như có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên mặt mình.

Cô vô thức muốn lùi lại.

Tuy nhiên, Giang Hàn không cho cô cơ hội, anh nắm chặt tay Nguyễn Ngôn Ninh, trầm giọng nói: “Anh không thích nhìn đám đàn ông vây xung quanh em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK