Cô gái nhỏ anh yêu thương nhiều năm cuối cùng anh cũng ôm được cô vào lòng, mùi hương ngào ngạt từ cô quấn quýt lấy anh.
Anh nghiêng đầu, dịu dàng hôn lên vành tai Nguyễn Ngôn Ninh, dường như cô thấy ngứa nên bật cười né tránh.
Giang Hàn cũng cười theo, “Thấy vui à?”
Nguyễn Ngôn Ninh ra sức gật đầu, “Cực kỳ vui vẻ giống như giấc mơ trở thành sự thật.”
“Ước nguyện của em chỉ đơn giản như vậy?” Giang Hàn luồn tay ra phía sau đỡ đầu cô, nhìn thẳng vào đôi mắt Nguyễn Ngôn Ninh.
“Không hề đơn giản.” Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi, “Em thích thầm anh nhiều năm như vậy hiện tại nghĩ lại em còn thấy không tin nổi.”
Giang Hàn xoa má cô, “Em thích anh nhiều năm như thế thì có thể trả lời câu hỏi kia của anh được không?”
Vấn đề kia trong lòng Nguyễn Ngôn Ninh sớm có đáp án nhưng lúc này hơi ngượng ngùng khó nói ra.
Cô tránh né tầm mắt Giang Hàn, mềm mại đáp, “Em biêt rõ rồi còn hỏi.”
“Anh muốn nghe em nói.” Giang Hàn thấp giọng dụ dỗ.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống đỉnh đầu như được phủ một lớp vải mỏng. Trái tim Giang Hàn khẽ rạo rực, anh nghiêng người hôn Nguyễn Ngôn Ninh.
Bờ môi căng mọng của Nguyễn Ngôn Ninh càng nhìn càng muốn hôn, ngọt ngào mềm mại hấp dẫn anh nhấm nháp, Giang Hàn gần như dựa theo bản năng mà hôn cô gái mình yêu.
Dịu dàng lại tinh tế.
Nguyễn Ngôn Ninh mới đầu còn có thể trúc trắc đáp lại anh nhưng về sau cả người cô mềm ra không còn sức lực chỉ có thể ôm lấy cô anh, nhắm mắt mặc anh làm càn.
Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, mãi đến khi cảm thấy không thở nổi Nguyễn Ngôn Ninh lấy tay đặt trên ngực anh nhẹ nhàng đẩy anh.
“Giang Hàn.” Giọng nói cô mềm mại.
Giang Hàn trầm giọng đáp lại, khẽ buông người trong tay ra, đôi môi nóng bỏng áp lên làn da trắng nõn và tinh tế của Nguyễn Ngôn Ninh, dần dà tiến tới sau tai cô.
“Giang Hàn.” Cảm nhận được sự đụng chạm kích thích, Nguyễn Ngôn Ninh gọi tên anh.
Giang Hàn trêu đùa vành tai cô, tinh tế hôn lên nó, mãi tới khi khóe mắt Nguyễn Ngôn Ninh ngập nước anh mới rời khỏi, giúp cô vén vài sợi tóc lòa xòa.
“Em không muốn làm học trò của anh.”
“Hửm?” Giang Hàn không nghĩ Nguyễn Ngôn Ninh còn có thể chủ động nhắc đến đề tài này, cong môi cười, “Em muốn làm gì?”
Nguyễn Ngôn Ninh chuyên chú nhìn con ngươi thâm thúy của Giang Hàn, học cách anh ghé sát vào tai mình mà trả lại đối phương, ngọt ngào lại gần tai anh nói, “Em muốn làm vợ anh, từ trước đến giờ đều muốn.”
Giọng nói cô quẩn quanh tai anh, hơi thở nhè nhẹ, trái tim anh như được lấp đầy, “Trước đến giờ đều muốn? Vậy không được phép đề nghị ly hôn.”
“Vâng.”
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau một lúc, vẫn là do Nguyễn Ngôn Ninh nói chân bị tê nên Giang Hàn mới bế cô đặt lên giường.
Nhìn mặt Giang Hàn phiếm đỏ, Nguyễn Ngôn Ninh mới nhớ ra đêm nay anh uống không ít rượu.
“Không còn sớm, anh mau đi tắm rửa nghỉ ngơi.” Nguyễn Ngôn Ninh dùng tay sờ lên mặt anh, Giang Hàn giữ tay cô lại, giọng nói mang theo ý cười, “Anh không muốn đi, muốn ở với em.”
Thật trẻ con, không giống cách hành xử ngày thường của anh nhưng Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy Giang Hàn thế này thật tốt.
Cô kéo tay anh đứng lên sau đó đẩy anh tới phòng tắm bên ngoài, “Không phải lúc trước anh nói uống rượu sẽ khó chịu sao? Anh tắm rửa xong sẽ cảm thấy thoải mái.”
Giang Hàn xoay người nhìn vẻ mặt quan tâm của cô, xoa mái tóc Nguyễn Ngôn Ninh, “Anh không thấy khó chịu, nếu uống rượu có thể biết được bà xã thích mình thì ngày nào anh cũng uống rượu.”
Nghe Giang Hàn nói hai chữ ‘bà xã’ khoé môi Nguyễn Ngôn Ninh không kiềm chế được mà cong lên nhưng sợ anh trêu chọc mình nên cô cố ý không để anh nhìn thấy.
“Lần trước anh nhắc nhở em không được uống rượu, bây giờ anh lại làm tấm gương không tốt?”
“Được rồi, anh sẽ trở lại làm một tấm gương tốt, về sau hai chúng ta nói không với cồn rượu.” Tâm trạng Giang Hàn thư thái, yêu cầu gì cô đưa ra anh đều đáp ứng.
“Thế còn được.”
Giang Hàn muốn đi vòng qua cô đến phòng ngủ, Nguyễn Ngôn Ninh đã ngăn anh lại, “Anh phải đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm chứ?”
GIang Hàn cảm thấy buồn cười, “Anh đi lấy quần áo để thay.”
“Em lấy giúp anh.” Nguyễn Ngôn Ninh một lòng muốn Giang Hàn mau nghỉ ngơi, từ hôm qua đến nay anh vất vả quá rồi.
“Em chắc chứ?” Giang Hàn dùng giọng điệu đầy ẩn ý hỏi cô.
Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu.
Chỉ lấy mỗi đồ để anh thay thôi có gì phải chắc chắn?
Thấy Nguyễn Ngôn Ninh ngẩn ngơ anh nói, “Em đi lấy đồ giúp anh thì phải lấy đồ từ trong ra ngoài.”
Từ trong ra ngoài?
Mấy giây sau Nguyễn Ngôn Ninh mới hiểu, ngoại trừ quần áo thì còn phải lấy quần lót.
Mặt cô nóng lên.
Ngượng ngùng né tránh tầm mắt Giang Hàn, bước chân đến phòng khách, “Em đi uống cốc nước, anh tự đi lấy nhé.”
Giang Hàn không đáp lại nhưng đến khi Nguyễn Ngôn Ninh nâng cốc nước lên uống thì nghe thấy tiếng cười của Giang Hàn.
Tắm xong, Giang Hàn bước đến phòng ngủ, không thấy Nguyễn Ngôn Ninh, anh định mở miệng gọi cô thì chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp.
Anh tiến đến gần, phát hiện cô gái nhỏ sắn tay áo đến khuỷu tay, tóc búi phía sau, cúi đầu nấu gì đó.
Nhân lúc Nguyễn Ngôn Ninh không chú ý, GIang Hàn cúi người thơm lên sườn mặt cô, “Em nấu gì vậy?”
Ngôn Nguyên Ninh bị nụ hôn bất ngờ làm cho giật mình, nhìn thấy Giang Hàn thì mỉm cười đưa cốc mật ong chanh cho anh.
“Đây là mật ong chanh em pha từ lọ mật ong anh mua lần trước.” Đợi Giang Hàn cầm lấy cốc, cô mới cùi đầu nhìn nồi canh trứng trên bếp, “Ban nãy ở quán lẩu em nghe anh Lâm Thâm nói anh chưa ăn gì nên nấu canh trứng cho anh.”
Nước trong nồi sôi lăn tăn, hơi nóng bốc lên, hương thơm từ từ lan tỏa khắp căn bếp.
Giang Hàn uống mật ong chanh, hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Em biết nấu ăn?”
“Đương nhiên.” Nguyễn Ngôn Ninh kiêu ngạo nâng cằm, “Ngày trước bà nội từng dạy em.”
Hồi nhỏ ở trong thôn, cô biến thành cái đuôi nhỏ học nấu cơm từ bà. Mặc dù sau này tới Hải Thành, bữa cơm trong gia đình Giang Hàn đều có dì nấu sẵn nhưng làm vài món đơn giản cô vẫn biết.
Giang Hàn khen cô, “Nhất Nhất của anh giỏi thật.”
Nguyễn Ngôn Ninh tính toán thời gian, khi canh sắp xong, cô tìm găng tay cách nhiệt định nhấc nồi lên đổ canh vào bát.
Kết quả chưa chạm vào găng tay thì Giang Hàn đã lấy mất, “Để anh.”
Giang Hàn biết cô sợ nóng, Nguyễn Ngôn Ninh cũng không giành việc, yên lặng nhìn anh làm nốt công việc rồi đi theo anh ra bàn ăn.
Bàn ăn nhà cô dành cho sáu người, ngày trước hai người thường ngồi đối diện nhau. Lúc này Nguyễn Ngôn Ninh theo thói quen ngồi vị trí cũ nhưng Giang Hàn nắm lấy tay cô vỗ vỗ ghế trống bên cạnh anh.
“Từ nay về sau em ngồi đây đi, có em ngồi cạnh ăn uống sẽ ngon miệng hơn.”
“Ai ăn ngon miệng?”
Biết câu trả lời Nguyễn Ngôn Ninh muốn nghe là gì, anh khẽ cười đáp, “Anh ăn ngon miệng hơn.”
Giang Hàn ăn hết một bát canh, anh vốn muốn để cô ăn cùng nhưng Nguyễn Ngôn Ninh một mực nói rằng ăn đêm sẽ béo nên không uống bất cứ ngụm canh nào.
Không thay đổi được suy nghĩ của cô, Giang Hàn chỉ có thể bỏ cuộc.
Lúc ăn xong chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Nguyễn Ngôn Ninh bị anh chặn lại trước cửa phòng ngủ chính không cho đi vào.
Cô chỉ tay về phòng ngủ của anh, nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh không mau đi ngủ nếu không sáng mai sẽ bị đau đầu.”
“Nhất Nhất.” Gương mặt anh thu lại ý cười, lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Sao vậy anh?”
“Chúng ta đã kết hôn.” Khi Giang Hàn nói chuyện, yết hầu anh cử động lên xuống, “Dù ngày trước từng hiểu lầm vài chuyện nhưng giờ nút thắt được tháo, chúng ta không nên phân chia phòng ngủ đúng không nào?”
Nguyễn Ngôn Ninh nghe hiểu ý Giang Hàn.
“Chuyện đó …” Nghĩ đến việc ngủ cùng Giang Hàn, cô lo lắng nuốt nước bọt.
“Chuyện đó thế nào?”
“Anh để em chuẩn bị trước được không? Tiến độ này có chút nhanh?”
Giang Hàn thích cô nhiều năm, cuộc hôn nhân giữa họ đã chạm mốc sáu tháng không có tiến triển. Bây giờ biết rõ tâm ý của nhau nên việc ngủ cùng là lẽ đương nhiên.
Anh bất đắc dĩ xoa trán, “Anh chưa nói muốn làm gì, hai từ chuẩn bị trong miệng em nghĩa là sao? Chẳng phải ngày trước ở nhà ông nội chúng ta cũng ngủ cùng nhau rồi, đúng không?”
“Ngày đó không giống với bây giờ.” Nguyễn Ngôn Ninh không dám nhìn vào mắt anh.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cô sợ bản thân kích không ngủ được hơn nữa mối quan hệ giữa họ khác trước cảm giác ngủ cạnh nhau sẽ thay đổi.
Tuy rằng không muốn trở lại phòng ngủ của mình nhưng Giang Hàn vẫn phải chấp nhận.
Trước khi về phòng anh hỏi cô, “Em muốn chuẩn bị bao lâu?”
“Một tuần?” Nguyễn Ngôn Ninh thử thăm dò, cho tới khi nhìn thấy gương mắt anh tối đi vài phần.
Đây là phản ứng không vừa lòng với đáp án?
Cô chột dạ, do dự một lúc mới thay đổi đáp án, “Ba ngày được không anh?”
“Ba ngày.” Giang Hàn lặp lại.
Thấy anh đồng ý, Nguyễn Ngôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, híp mắt đưa anh tới cửa phòng.
“Giáo sư Giang, anh ngủ sớm nhé.”
Giang Hàn liếc nhìn, thấy cô chuẩn bị về phòng thì gọi lại.
“Anh muốn gì …”
Nguyễn Ngôn Ninh ngoan ngoãn tới gần anh, lời còn chưa nói hết đã bị anh cúi đầu dùng môi chặn lại.
Cô ngửa đầu đón nhận nụ hôn cháy bỏng của Giang Hàn, đợi tới khi anh buông ra thì mặt Nguyễn Ngôn Ninh đã hồng nhuận như trái đào chín.
Đôi mắt cô ươn ướt, Giang Hàn cảm thấy sự ngột ngạt trong lòng khi bị cô từ chối ban nãy giảm đi không ít.
Anh xoa lưng Nguyễn Ngôn Ninh, ý bảo cô có thể về phòng, “Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon, em mau đi ngủ đi.”
Ngày hôm sau, một sáng thứ hai đầu tuần bắt đầu.
Nguyễn Ngôn Ninh dậy khá sớm, việc đầu tiên sau khi rời giường của cô chính là chạy đến phòng bếp xác nhận Giang Hàn có ổn không.
Giang Hàn khẽ cười, dùng tay búng trán Nguyễn Ngôn Ninh, “Anh không thích uống rượu chứ không phải không thể uống rượu, em không cần lo lắng như thế.”
Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi, “Em quan tâm anh mà cũng không được sao?”
Giang Hàn nhân cơ hội hôn xuống bàn tay cô, “Đương nhiên là được.”
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau tới bệnh viện. Đây là thời gian cao điểm nên bệnh viện vẫn giống trước chật chội chen chúc.
Giang Hàn cẩn thận che chở đưa Nguyễn Ngôn Ninh vào trong thang máy, không ngờ đụng mặt với Đinh Trung Ngạn.
Nguyễn Ngôn Ninh giống như học sinh cấp ba yêu sớm bị thầy chủ nhiệm bắt gặp, vội vàng đẩy Giang Hàn.
Lễ phép chào Đinh Trung Ngạn, “Xin chào giáo sư Đinh.”
Đinh Trung Ngạn nhíu mày nhìn cô giống như đang cố nghĩ xem đây là ai.
Nguyễn Ngôn Ninh mỉm cười khéo léo nói, “Giáo sư Đinh, cháu là Nguyễn Ngôn Ninh hôm thứ sáu đến tìm gặp giáo sư.”
“À, Tiểu Nguyễn.” Định Trung Ngạn có chút ấn tượng với cô, mỉm cười, “Hiện tại đang thực tập ở khoa nào?”
“Khoa ngoại tuyến tụy.” Nguyễn Ngôn Ninh lễ phép trả lời.
“Rất tốt.” Đinh Trung Ngạn không nói gì về vấn đề hướng dẫn thực tập, chỉ đáp, “Thực tập ở khoa tuyến tụy sẽ học hỏi được rất nhiều điều.”
Còn hai tầng nữa là đến nơi.
Khoa phẫu thuật tim nằm ở tầng 10, khi Đinh Trung Ngạn vừa ra khỏi thang máy, Giang Hàn đã nghiêng người về phía cô.
“Ở bên cạnh anh em thấy xấu hổ à?” Giọng điệu Giang Hàn đầy vẻ bất mãn.
Nguyễn Ngôn Ninh còn đang chìm đắm trong suy nghĩ khi nào Đinh Trung Ngạn mới đồng ý lời đề nghị của mình. Giang Hàn đột ngột nói như thế làm cô phải mất gần một phút mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó.
Cô lặng lẽ nắm lấy tay Giang Hàn, nhỏ giọng giải thích, “Em đẹp trai như vậy, sao em có thể thấy xấu hổ khi ở bên cạnh anh. Em chỉ nghĩ tốt hơn hết là nên tránh sự nghi ngờ trong bệnh viện.”
Có lẽ về sau cô sẽ không ở khoa tuyến tụy làm việc nhưng hiện tại cô với Giang Hàn cùng khoa hơn nữa còn cùng tổ. Cho dù hai người đã kết hôn nhưng bệnh viện nhiều miệng đời, không thể đoán được mối quan hệ giữa hai người sẽ bị bàn tán thành dạng gì.
Giang Hàn đương nhiên hiểu chuyện này, ngày trước anh chủ động nói với Trần Tinh Nguyệt về chuyện của họ cũng vì không muốn Nguyễn Ngôn Ninh gặp phiền phức. Nếu giữa họ bị đồn thành mấy loại chuyện khó nghe thì người chịu thiệt thòi vẫn là cô vợ nhỏ của anh.
Giang Hàn mỉm cười, “Anh biết rồi.”
Thang máy thông báo đến tầng 15, bây giờ cách thời gian giao ban là hai mươi phút.
Nguyễn Ngôn Ninh suy nghĩ một chút, thay vì trực tiếp đến phòng giao ban cô giữ khoảng cách nhất định biến thành cái đuôi đi phía sau Giang Hàn bước vào phòng làm việc của anh.
Lúc cô bước vào, Giang Hàn đã ngồi yên vị trên ghế làm việc, thuần thục mở máy tính.
“Lưu luyến anh?” Giang Hàn nghe thấy tiếng cửa mở thì ngẩng đầu.
“Chẳng phải anh muốn em đến văn phòng anh à?” Nguyễn Ngôn Ninh cẩn thận nhớ lại ánh mắt của Giang Hàn lúc ra khỏi thang máy, ngập tràn ý tứ nhớ đi theo anh.
Giang Hàn khẽ cười, “Anh còn tưởng em không hiểu.”
“Sao có thể? Em rất thông minh.”
Giang Hàn lắc đầu, “Cái này phải gọi là vợ chồng tâm linh tương thông.”
Nguyễn Ngôn Ninh không đỡ nổi mấy lời thả thính đột ngột của anh, cô dứt khoát đổi chủ đề, “Anh tìm em có chuyện gì?”
“Em thật sự muốn theo học khoa phẫu thuật tim?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, “Một phần nguyên nhân là bởi Tiểu Tinh nhưng chủ yếu là em có niềm đam mê với khoa tim.”
“Chắc em cũng biết người muốn chủ nhiệm Đinh hướng dẫn nghiên cứu rất nhiều?”
Nói đến chuyện này Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy đau đầu, “Em biết chứ, hơn nữa thực lực có họ không hề kém.”
“Không suy nghĩ tý nào về việc làm nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của anh à?”
Nguyễn Ngôn NInh liếc mắt nhìn anh, “Không nghĩ đến, cho dù không thể học tập ở khoa tim em cũng không nghĩ đến.”
Câu kia của Giang Hàn chỉ đùa giỡn cô một chút, thấy Nguyễn Ngôn Ninh kiên quyết phủ nhận anh không nói nữa, chỉ nén cười đổi đề tài.
“Anh nói chuyện này với ba, để ba giúp em thăm dò ý tứ của chủ nhiệm Đinh nhé?”
“Anh đừng làm thế.” Nguyễn Ngôn Ninh lắc đầu.
Đây là bệnh viện mẹ Giang Hàn điều trị đến từ lúc bị bệnh tới khi mất. Mặc dù mẹ anh đã qua đời nhưng mỗi năm ba Giang vẫn quyên tặng cho bệnh viên không ít thiết bị y tế nên lãnh đạo của bệnh viện đều sẽ nể mặt anh vài phần.
Giang Hàn nói đến hỏi dò nhưng thực chất là ngầm đánh tiếng với Đinh Trung Ngạn.
Nguyễn Ngôn Ninh không muốn thế.
Cô đi đến bên cạnh anh, nắm lấy vạt áo anh thì thầm, “Anh đừng bận tâm chuyện này, mặc dù người khác rất giỏi nhưng em cũng không kém họ đâu. Anh phải tin tưởng em, em sẽ dựa vào chính bản thân để được giáo sư Đinh nhận làm học trò.”