Vừa rồi cô đã quyết tâm, tương lai sẽ giữ khoảng cách an toàn với Giang Hàn, vậy mà chỉ vì một lời nói của anh, Nguyễn Ngôn Ninh đã ngoan ngoãn theo về nhà.
Đây là căn nhà mà Giang Hàn lúc đăng ký kết hôn nói rằng ông nội Giang tặng hai người.
Nguyễn Ngôn Ninh chỉ tới nhìn qua một lần, sau đó không trở về lần nào nữa. Mỗi tháng định kỳ công ty dọn vệ sinh sẽ tới đây quét dọn.
Đèn đường trước cửa hơi mờ.
Cái bóng của Giang Hàn phủ xuống người Nguyễn Ngôn Ninh, anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh lật đi lật lại túi xách chợt cảm thấy may mắn vì đã chọn đúng con đường trở về Trung Quốc, ít nhất cô chưa cách xa anh.
Giọng nói anh mang theo ý cười, “Em lớn vậy rồi còn làm mất chìa khóa nhà?”
Từ nhỏ Nguyễn Ngôn Ninh đã có thói quen hay quên mọi thứ, đặc biệt là chìa khóa và những đồ vật nhỏ. Nhiều lúc phải mất đến ba bốn ngày mới tìm lại được, đương nhiên người tìm lại được không phải là cô mà là Giang Hàn tìm giúp cô.
Nguyễn Ngôn Ninh cố gắng lục lọi túi xách lấy ra một chùm chìa khóa, lắc lắc trước mặt Giang Hàn như muốn khoe khoang, “Lâu lắm rồi em chưa làm mất món đồ nào đâu.”
Giang Hàn nâng cằm nhắc nhở, “Em mở cửa đi.”
Có lẽ vì lâu không có người ở nên trong nhà ngập tràn mùi ẩm mốc.
“Dì quét dọn vệ sinh hình như gần đây không đến được nên anh tạm chấp nhận ngủ một tối như này nhé.” Nguyễn Ngôn Ninh che miệng ho hai lần, cởi giày bước vào phòng khách mở cửa sổ.
“Ừ.” Giang Hàn bước vào theo cô.
“Nếu em nhớ không nhầm thì ở đây có tất cả đồ dùng vệ sinh cơ bản, anh cứ dùng trước thiếu cái gì mua thêm sau.”
Nguyễn Ngôn Ninh kéo tấm vải màu xám trên ghế sofa xuống, định lấy cây lau nhà dọn dẹp thì Giang Hàn đã mang nó tới, anh nói: “Để anh.”
Nguyễn Ngôn Ninh không tranh việc, đi tới phòng bếp đun nước, đợi nước sôi cô mới pha hai tách trà hoa nhài mang ra ngoài phòng khách.
Giang Hàn đã tháo toàn bộ vải che bụi, đứng ở phòng khách đánh giá bức ảnh trên tường.
Chữ viết thư pháp trong bức ảnh là của ông nội Giang, đây là tấm ảnh Nguyễn Ngôn Ninh chụp chung với Giang Hàn khi mới đặt chân đến nhà họ Giang vào năm 13 tuổi.
Khi ấy hai người vẫn còn là đứa trẻ, dễ dàng sống chung với nhau.
Nguyễn Ngôn Ninh thu hồi ánh mắt, đặt tách trà của Giang Hàn xuống bàn, sau đó tự mình cầm tách trà còn lại nhấp một ngụm, “Lần này trở về anh định ở lại bao lâu?”
“Em muốn anh ở lại bao lâu?” Giang Hàn bước đến bên cạnh Nguyễn Ngôn Ninh chậm rãi ngồi xuống.
“Em hi vọng thì có ích gì? Dù sao người quyết định cũng là anh” Nguyễn Ngôn Ninh nhỏ giọng nói thầm, “Anh nói cứ như em bảo ngày mai anh rời đi thì anh sẽ đi vậy.”
“Em mong ngày mai anh quay về Mỹ?”
Giang Hàn không cử động, người anh hướng về phía trước nhìn thẳng vào Nguyễn Ngôn Ninh.
Ánh sáng tỏa ra từ đèn chùm chiếu xuống mắt anh, khiến nó giống như một dải ngân hà rộng lớn cuốn hút người chìm đắm.
Môi Nguyễn Ngôn Ninh hé mở, vốn muốn nói cuối cùng lại đè nén không chịu nói ra.
“Khiến em thất vọng rồi, anh đã nghỉ việc tại phòng thí nghiệm Mỹ, trở về nước công tác.”
Khi nói chuyện, Giang Hàn từ từ dựa lựng vào ghế sofa chọn tư thế thoải mái nhất, ngón tay hơi cong đặt lên huyệt thái dương xoa bóp.
“Chú và ông nội đã biết việc này chưa anh?”
“Chú?” Giang Hàn nhíu mày, “Em muốn nói đến chú nào?”
Nguyễn Ngôn Ninh khựng lại, thật ra cô đã sớm thay đổi cách xưng hô gọi Giang Thành là ba nhưng trước mặt Giang Hàn cô cảm thấy cách xưng hô này thật khó nói thành lời.
Cô cúi đầu uống nước, né tránh ánh mắt anh, giọng nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, “Em đang nói đến ba.”
“Họ biết rồi.” Từ lời anh nói có thể thấy rõ sự mệt mỏi, “Sáng nay anh xuống máy bay đã gọi điện báo cho ba biết.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, “Chắc hẳn ông nội sẽ rất vui.”
Hai người đột nhiên không còn đề tài để nói chuyện, phòng khách rộng rãi bỗng chốc tĩnh lặng, thi thoảng có tiếng tách trà va chạm xuống mặt bàn.
Nguyễn Ngôn Ninh uống từng ngụm trà nhỏ, đợi tới khi trà hết cô mới đứng dậy.
Cô đưa chìa khóa tới trước mặt Giang Hàn, “Đây là chìa khóa nhà, cũng không còn sớm nữa, em về đây.”
“Em định đi đâu?” Giang Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt, ánh mắt anh ngập tràn sắc bén.
“Em về trường.”
Giang Hàn không nhận lấy chìa khóa, vẫn như cũ ngồi yên tại chỗ, “Em sợ anh làm gì em sao?”
“Em chỉ cảm thấy quan hệ giữa chúng ta hiện tại không thích hợp ở chung một chỗ.” Nguyễn Ngôn Ninh quay mặt đi, “Hơn nữa em vẫn còn có tiết học tại trường, ở trường sẽ thuận tiện cho việc đi học.”
Giang Hàn nhìn cô gái trước mắt, nắm tay bàn tay cầm chìa khóa của cô.
Chìa khóa bằng kim loại trong tay cô man mát còn bàn tay Giang Hàn lại ấm nóng, Nguyễn Ngôn Ninh theo bản năng muốn trốn thoát khỏi tay anh.
Giang Hàn dùng chút sức, không có ý định buông tay cô.
“Em cảm thấy quan hệ chúng ta không thích hợp ở đâu? Nếu anh nhớ không lầm thì chúng ta đã kết hôn.”
Thể lực của Nguyễn Ninh Ngôn đương nhiên không phải đối thủ của anh, cô chỉ còn cách nhìn anh với ánh mắt đáng thương, giọng nói đầy vẻ ấm ức, “Em đau.”
Hốc mắt cô gái nhỏ trước mặt dần đỏ lên, Giang Hàn bỗng chốc mềm lòng.
Nguyễn Ngôn Ninh luôn biết cách khiến anh đầu hàng.
Anh từ từ buông tay cô, lùi lại phía sau, “Ông nội biết anh về nước nếu chúng ta không ở cạnh nhau ba và ông sẽ lo lắng.”
Nguyễn Ngôn Ninh cúi đầu xoa xoa cổ tay đỏ ửng.
“Em ngủ ở phòng chính, anh sẽ sang phòng khách ngủ.” Giọng nói của anh rõ ràng cho cô biết bản thân không được phép thương lượng.
Nguyễn Ngôn Ninh định nói thì điện thoại trong túi xách của cô đổ chuông.
Tiếng chuông vui vẻ như đang châm chọc bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Cô nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, điều chỉnh lại giọng nói đến khi không có gì khác thường mới bắt máy, “Ông nội.” Là cuộc gọi đến từ ông nội Giang.
Đầu dây bên kia ông nội Giang cười sảng khoái, “Ninh Ninh, con đang bận à?”
“Con không bận đâu ông.”
“Hôm nay ông nhận được cuộc gọi từ Giang Hàn, chắc hẳn bây giờ hai đứa đang ở nhà đúng không?” Ông nội Giang luôn yêu thương Nguyễn Ngôn Ninh, “Thằng nhóc kia vừa mới kết hôn đã chạy về Mỹ, ông biết nó sai nên đã mắng nó một trận. Sau này có chuyện gì con cứ nói với ông nội, ông sẽ xử lý nó, không thiên vị nó đâu.”
Nguyễn Ngôn Ninh theo phản xạ nhìn về phía Giang Hàn.
“Ninh Ninh, sao con không nói chuyện? Có phải đang giận thằng nhóc kia không?”
Nguyễn Ngôn Ninh lắc đầu, “Ông nội, con không tức giận.”
“Không tức giận là tốt.” Ông nội Giang có tuổi, bây giờ ông chỉ mong rằng các cháu của mình hòa thuận, “Con và Giang Hàn phải sống thật tốt, lúc nào có thời gian cùng nhau về nhà ăn cơm nhé.”
“Vâng ạ.”
Tắt điện thoại, Nguyễn Ngôn Ninh cầm túi xách trên sofa lên, không nói một lời đi đến phòng ngủ chính.
Đúng 6h30 ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên.
Nguyễn Ngôn Ninh khó chịu lật người, trùm chăn bông lên muốn trốn tránh chiếc đồng hồ báo thức phiền phức.
Cô cảm thấy kiếp trước nhất định mình đã nợ Giang Hàn.
Nếu không vì sao anh đột ngột trở về cô lập tức khó ngủ, khi mơ màng ngủ được thì nhớ ra Giang Hàn phạt cô chép phạt mười lần quy trình giải phẫu.
Đấu tranh vài phút, cuối cùng Nguyễn Ngôn Ninh vẫn phải rời giường.
Đợi tới khi cô hoàn thành chép phạt trở lại giường ngủ đã là bốn giờ sáng, cũng may cô không còn khó ngủ nữa rất nhanh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Chuông báo thức vang lên lần thứ ba, tiếng gõ cửa đồng thời xuất hiện.
Giọng nói lạnh nhạt của anh truyền đến, “Nếu em không dậy sẽ không kịp đến bệnh viện.”
Bị đánh thức đồng loạt khiến cơn ngái ngủ của Nguyễn Ngôn Ninh dâng cao. Cô dường như bị kích động, xốc chăn tìm dép lê nheo mắt đi vào phòng vệ sinh, không quên quay mặt ra cửa chính hung dữ nói, “Anh đừng gõ nữa.”
Tiếng gõ cửa quả nhiên ngừng lại.
Mười lăm phút sau, Nguyễn Ngôn Ninh uể oải đi ra khỏi phòng ngủ. Giang Hàn đã thoải mái ngồi xuống bàn ăn, trên bàn có bánh mì nướng và sữa.
Nhớ tới lời nói ngái ngủ của mình, Nguyễn Ngôn Ninh thấy xấu hổ.
Cô nhẹ nhàng kéo ghế, dè dặt nói, “Ban nãy …”
Giang Hàn rót sữa ra cốc giúp cô, đưa cô một tờ giấy, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Khi nãy em chưa tỉnh ngủ, không hề cố ý lớn giọng với anh. Em xin lỗi.”
Nguyễn Ngôn Ninh là đứa trẻ hiểu chuyện, dù hôm qua Giang Hàn khiến cô không thoải mái nhưng sáng nay cô là người mất bình tĩnh, rõ ràng cô đã sai nên phải xin lỗi anh.
“Còn nữa, ngày trước em từng nói sẽ giúp anh để ông nội cảm thấy an tâm nên em sẽ ở lại đây, không làm ông nội lo nghĩ nhiều.” Cô ngồi xuống ghế, “Dù sao chúng ta cũng chưa thực sự kết hôn vậy nên trước khi ly hôn phải chung sống hòa thuận.”
Giang Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, bàn tay cầm cốc sữa khẽ nhúc nhích, “Em ăn sáng đi.”
Khi tới bệnh viện, hai người gần như bước vào cùng nhau.
Lúc tới tầng làm việc của khoa phẫu thuật tuyến tụy thì tình cờ gặp mặt Trần Tinh Nguyệt đi ra từ phòng trực, tay cầm hồ sơ bệnh án.
Nhìn thấy Giang Hàn, chị ta cúi đầu cười, nửa đùa nửa thật nói, “Em nhớ lúc ở nước ngoài anh luôn là người đến phòng thí nghiệm sớm nhất. Đến sát giờ làm không phải phong cách của anh.”
Giang Hàn nhìn Nguyễn Ngôn Ninh.
Đến sát giờ là đúng thật không phải phong cách của anh nhưng cô gái nhỏ lại thích như thế.
Nhìn theo ánh mắt Giang Hàn, Trần Tinh Nguyệt mới nhận ra bên cạnh anh còn có một người. Chị ta ấn tượng với cô, đây chẳng phải cô bé được chủ nhiệm Lưu đích thân yêu cầu cô ta xếp vào nhóm bọn họ sao? Nhưng lý do thì chủ nhiệm Lưu không chịu nói.
“Em là Nguyễn Ngôn Ninh?” Ánh mắt Trần Tinh Nguyệt đặt trên người cô, nụ cười nhạt đi vài phần, “Em tới cùng giáo sư Giang à?”
“Không phải, em gặp giáo sư Giang ở dưới tầng.” Chỉ cần đối phương không phải Giang Hàn thì ai cô cũng có thể ứng phó.
Cô không muốn để người khác biết quan hệ đã kết hôn của mình và anh, hơn nữa theo cô thấy Giang Hàn có lẽ cũng không muốn để người khác biết.
Nguyễn Ngôn Ninh lặng lẽ kéo vạt áo phía sau của anh, ý bảo anh mau phối hợp với mình.
Tay còn chưa kịp thu lại, cô đã có cảm giác ai đó kéo mình về phía anh.
Cảm giác không trọng lượng khiến Nguyễn Ngôn Ninh vô thức hô lên, một giây sau cô ngã vào lồng ngực anh.
Ngôn Ngôn Ninh chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy có tiếng người xin lỗi. Cô quay đầu nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo lao động màu xanh.
Mà nơi cô vừa đứng có hai túi đựng rác thải y tế màu vàng khá lớn.
“Xin lỗi cháu, khi nãy cô mất sức nên không chú ý.” Dì ấy liên tục cúi đầu xin lỗi.
Giang Hàn đang ôm lấy Nguyễn Ngôn Ninh nhưng vẫn vươn tay đỡ được túi rác y tế cho dì lao công, “Không sao, về sau dì chú ý một chút là được.”
Nguyễn Ngôn Ninh cũng phụ họa theo, “Cháu không sao, dì không cần xin lỗi đâu.”
Mặc dù hai người nói như vậy nhưng dì lao công vẫn nói thêm vài câu xin lỗi nữa rồi mới cầm túi rác lớn rời đi.
Đợi dì ấy đi xa, Giang Hàn cúi đầu, ghé sát vào tai Nguyễn Ngôn Ninh, “Đây là hành lang bệnh viện, em còn muốn ôm trong bao lâu?”