Trên tầng cao nhất của khu trung tâm thương mại sầm uất “Jane”, Dương Phàm cùng Gia Bảo uy nghiêm đi tới, thư ký nhìn thấy Dương Phàm như muốn rớt nước miếng, dù gặp hai ba lần, nhưng lần nay Dương Phàm oai nhất, đeo hẳn hoi một mắt kính màu đen, trong ngầu hơn ( =)) )
Thư ký Jessica, vội vàng cúi chào “thưa Dương tổng, Âu tổng có việc, mời Dương tổng cùng Phương trợ lý ngồi chờ chút”
Hai người khẽ gật đầu, Dương Phàm đang ai oán cái thằng em họ chết tiệt không lưu tình mà đấm hẳn hoi vào mắt anh, khiến anh phải khổ sở đeo kính đen.
Cánh cửa phòng mở ra, hai người đều giật mình. Thái Văn mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, đường cong hiện lên khá hoàn hảo,mái tóc được vấn lên khá tỉ mỉ lại tinh tế, cử chỉ tao nhã chẳng khác gì các quí cô thượng lưu cả.
Thái Văn tay trái ôm lấy chiếc bóp sang trọng lo nói với Âu Nhạc Phong thì để ý có hai người đang nhìn mình đó là Dương Phàm cùng Gia Bảo, nụ cười trên khóe miệng dựng lại. Âu Nhạc Phong nhìn theo ánh mắt của Thái Văn. Nở ra nụ cười chuyện nghiệp đi đến “Dương tiên sinh, chào ngài”
Dương Phàm đứng lên gật đầu chào Âu Nhạc Phong, Thái Văn nhanh chóng muốn rời đi “Âu thiếu gia, cám ơn ngài, tôi có chuyện phải đi trước”
“ấy, đó là vinh hạnh của tôi, Hạ tiểu thơ, tiễn”. Nàng cùng gật đầu với Âu Nhạc Phong, mỉm cười quay ra đằng sau thì nụ cười đó đã biến mất.
Thái Văn cầm bóp đi lướt qua người của Dương Phàm. Bỗng Dương Phàm cầm tay Thái Văn lại “dành cho người bạn cũ này một chút thời gian chứ”
Thái Văn nhíu mày giật tay lại, Gia Bảo cũng lên tiếng “Phải đó Văn, dành cho tụi anh một chút thời gian chứ”, Dương Phàm có ý gì nhỉ, tò mò thật, nhưng không sao, Gia Bảo này rất thích xem kịch miễn phí, hắc hắc.
Thái Văn dùng ánh mắt cầu cứu liếc nhìn Âu Nhạc Phong, Âu Nhạc Phong cười khanh khách “Hà tiểu thơ, yên tâm, có Âu Nhạc Phong, Hà tiểu thơ sẽ chẳng bị ăn thịt đâu”
Ba người đều trợn mắt vì Âu Nhạc Phong nói trắng trợn. Khóe mắt nàng khẽ giật giật, quay đầu lại nói “còn không đi”.Nghe giọng nói miễn cưỡng của Thái Văn, Gia Bảo vội bịch miệng lại cười không khách sáo.
Âu Nhạc Phong nhanh chóng mời ba người đến ăn trưa tại tầng trệt của trung tâm được xây dựng theo phong cách Nhật Bản.
Bốn người cùng ngồi vào ghế, Gia Bảo ngạc nhiên hỏi “Văn, em từng đến Nhật Bản”.
Nàng tự tin trả lời “chưa, đọc qua sách báo, sao thế ”. Gia Bảo lắc đầu, vì nàng hiểu hết những quy củ thường thức của người Nhật, hai chân ngồi khép lại trong thật nhã nhặn, thậm chí còn chẳng nhăn nhó mặt mày
Nhớ lần đầu gặp Văn cô ấy mặc bộ vest nữ lịch sự như một nữ vệ sĩ chuyên nghiệp, lần thứ hai gặp thì chơi luôn nguyên bộ áo phong to đùng, cùng quần bò, nhưng chẳng hề gặp qua Văn lúc nãy, lại xịt cả nước hoa nữa rất thơm mát thanh dịu, nếu chẳng phải nghe Trúc Hồng kể Văn là con gái duy nhất của Hà gia thì Gia Bảo nghĩ chắc chắn là Văn có chị gái hoặc em gái song sinh.
Âu Nhạc Phong thấy Thái Văn đang cầm trong tay rượu sakê thì nhíu mày xuống, nhanh chóng lên tiếng “Hà tiểu thơ, uống rượu nhiều chẳng tốt cho sức khỏe”. Nàng xém chút phun hết rượi trong miệng, ho khan, mỉm cưỡng cười nhạt “òh, thế thì phải đa tạ ‘Âu tổng”
Âu Nhạc Phong cười nhã nhặn lại nói “vả lại ở đây có nhiều người biết mặt chẳng biết lòng” liếc sang Dương Phàm cùng Gia Bảo, Thái Văn thì trừng mắt nhàn nhạt nói “đúng thật là thế, nhưng có cho cũng chẳng dám”, Âu Nhạc Phong cười khánh khí nhanh chóng lái qua chuyện khác “Dương tổng lần này chẳng biết Dương tổng có gì muốn nói”.
Dương Phàm để ý thấy hành động của hai người thì máu đã dồn lên não, nhưng ráng tự trấn an mình, liếc mắt với Gia Bảo, Gia Bảo đưa ra một số hồ sơ, khẽ tóm tắt lại.
Âu Nhạc Phong sờ sờ cằm “xem ra Dương tổng cũng giống như Hà tiểu thơ, Hà tiểu thơ , em nghĩ sao về chuyện này”.
Nàng giật mình, hai mắt tròn xoe nhìn Âu Nhạc Phong ngồi kế bên mà muốn dùng đôi đũa trong tay đâm chết Âu Nhạc Phong mới hả được giận, ráng cười gượng “Âu thiếu gia thật biết nói đùa, ha ha ha”
Âu Nhạc Phong cười sảng khoái khi nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng lên “được thôi, Dương tiên sinh hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”. Dương Phàm khẽ đứng dậy bắt tay với Âu Nhạc Phong.
Gia Bảo trên đầu hiện ra hàng ngàn dấu chấm hỏi, còn Âu Nhạc Phong thì luôn trêu chọc Văn, rõ ràng Văn cười rất gượng nhưng Âu Nhạc Phong lại cần hỏi ý kiến của Văn cơ đấy , có thể thấy họ từng là bạn thân.
Nàng tính gấp cục sushi thì đũa của Âu Nhạc Phong gấp trước nàng, nàng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Âu Nhạc Phong ánh mắt nói lên tất cả ‘ngươi muốn gì’. Âu Nhạc Phong nuốt vào miệng ngon lành, gấp hết sushi có chứa cua, nhún nhún vai nhìn nàng cười với vẻ mặt ngây thơ vô số tội, lại nói “đây là món ăn yêu thích của anh, Hà tiểu thơ em thật biết khẩu vị của anh”
Thái Văn nắm chặt thành quyền chuẩn bị tư thế chiến đấu.Dương Phàm cùng Gia Bảo thì càng nghi ngờ, cuối cùng họ có quan hệ gì. Dương Phàm cười nhạt, thêm phần kinh bỉ Thái Văn, không ngờ Thái Văn sau khi rời khỏi anh thì có thể câu thêm một con cá béo như Âu Nhạc Phong, bất giác tim anh nhói đau, nhưng anh tự nói với mình không được, không được vì hạng người như Thái Văn mà đau lòng.
Âu Nhạc Phong nói thêm “Hà tiểu thơ, Dương tổng, Phương trợ lý, tối nay Âu thị có tổ chức tiệc nhà, hi vọng hai người nể mặt tới dự buổi tiệc nhỏ”.
Rồi xoay ra vỗ vỗ bả vai nàng “hi vọng Hạ tiểu thơ nể mặt mà góp mặt vào buổi tiệc”. vì biết nàng tính trốn nên anh đã ‘tiên hạ thủ vi cường’. Nàng đang ăn mà cũng bị nghẹn vì hành động của Âu Nhạc Phong, Âu Nhạc Phong vỗ vỗ lưng nàng, đưa nàng ly nước lọc “khụ…khụ…cuối cùng anh muốn gì hả?”.
Âu Nhạc Phong nở ra nụ cười ngây thơ nhìn nàng, nàng hận lúc này chẳng thể xông lên đánh cho Âu thiếu gia một trận, nhưng nhịn phải nhịn. Khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm, ho khan “khục, đương nhiên rồi, tôi chỉ là một con kiến nhỏ nhoi sao dám từ chối ‘Âu thiếu gia’ anh chứ”
Âu Nhạc Phong nhún nhún vai nhìn Thái Văn cười tà, Dương Phàm lúc này mới hỏi “hai người có quan hệ gì”
Hai người đều trả lời “không có quan hệ/ khách hàng”. Hai người nhìn nhau lại trả lời “khách hàng/ không quan hệ”.
Gia Bảo ôm bụng cười hì hụt, nói dối mà chẳng đồng đều nữa trời ạ, Văn ơi là Văn. Còn mặt Dương Phàm thì khẽ nhíu nhíu lại, ráng gượng rằng mình không sao, tốt cô đã làm được một việc tốt, dựa dẫm vào đàn ông là nghề của cô phải không, đúng là thật sự sai lầm, khuôn mặt ngây thơ chỉ để dẫn dụ những thằng đàn ông ngu xuẩn, chơi chán thì sẽ chuyển đối tượng mới.
Buổi ăn của nàng chẳng còn gì gọi là ngon miệng nữa. Lúc nàng bước ra khu trung tâm thương mại ‘Jane’ thì sắc mặt rất tệ, xanh xao, một cú điện thoại reo lên, từ bên kia vọng lại lần này là tiếng pháp.
“tiểu công chúa đang làm gì”
Nàng thở dài bắt taxi, rồi nói “tiểu hoàng tử, đã ăn cơm chưa?”
“đang ăn, nhưng tiểu hoàng tử sợ công chúa đói a”
Nàng cười hỳ hỳ “Nha, tiểu hoàng tử còn nhiều công việc quan trọng mà, đừng tối ngày lo lắng cho tiểu công chúa này a”
“dù tiểu hoàng tử có bận thế nào thì tiểu công chúa vẫn là nhất, giọng tiểu công chúa rất tệ nha”
Nàng nở ra nụ cười mãn nguyện hầu như quên hết thống khổ vội lái sang chuyện khác “tiểu hoàng tử nha, xấu xa lắm”
“hử, rời xa mới hai tuần mà đã chuyển đổi tâm trạng vậy sao?”
Nàng bĩu môi nũng nịu “tiểu hoàng tử còn có tâm trạng bỡn cợt tiểu công chúa, đồ đại xấu xa mà”
Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười thoải mái “à bưu phẩm của tiểu hoàng tử và cô Bonnie gởi qua tiểu công chúa nhận chưa?”
Nàng cười thầm “rồi, nhãn hiệu mẫu mã năm nay của cô Bonnie rất đẹp, lại thơm mát,thuần khiết”
Tiểu hoàng tử lại nói “Đương nhiên rồi, giống hệt tiểu công chúa mà”. Hai người cứ nói chuyện, khiến bác tài nghe mà sởn gai ốc giọng nói của cô gái này ngọt như mật vậy, dù họ nói tiếng Pháp khiến bác tài chẳng hiểu, nhìn người ăn mặc nhã nhặn mà lại làm nghề đó.
Bên Nhật Bản, thật chất tiểu hoàng tử nói chuyện điện thoại mà quên béng mất kế bên có rất nhiều người.
Hôm nay Saitô Takashi cùng một số bằng hữu trong nghề tụ tập lại, rất khó khăn mới có sự góp mặt của Matsumoto Katsuo, thế mà anh ta làm cho mọi người hú hồn với cách nói chuyện của anh ta.
Tất cả mọi người ở đây tuy là người Nhật Bản nhưng có một số cũng biết nghe tiếng pháp, xưng hô của họ khiến ông nổi da gà, gợn cả xương sống, thật quá sến đi, người pháp nào cũng vậy sao?.
Saitô Natsumi, là con gái thứ hai của Saitô Takashi, một tập đoàn lớn cỡ bự của Nhật Bản, lần đầu gặp mặt Matsumoto thì thấy anh ỷ mình đẹp trai tài giỏi mà chẳng nể mặt ai cả, cao ngạo, chữi chị gái Saitô Masumi thậm tệ trước mặt ‘thanh thiên bạch nhật’, khiến chị gái nàng phải xấu hổ bỏ xứ xa nhà đi du lịch nơi khác. Thế nhưng giờ nhìn thấy nụ cười cực kỳ ôn nhu siêu cấp soái ca thì bất giác nàng cũng đỏ mặt.
Nàng ngưỡng mộ cô bạn gái của Matsumoto tiên sinh, vì Matsumoto tiên sinh không chỉ đẹp trai mà còn là một viên đại kim cương, dù chẳng công bố gia sản cũng hiểu rõ mức độ đồ sộ mà Matsumoto tiên sinh sở hữu, thậm chí còn lớn mạnh hơn dòng họ Saitô của cô. (vì cô chẳng biết nghe tiếng pháp)
Chỉ vì manh động với bà ngoại mà ngay từ khi 18 tuổi Matsumoto tiên sinh đã qua rời xa quê hương paris của mình đến Nhật Bản lập nghiệp, tuy chẳng bằng bố mình do lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng cũng đủ đứng đầu và so sánh với tập đoàn Saitô của bố nàng Chương 21-3
Trước khi cúp máy anh còn hôn gió qua điện thoại nữa, tuy nhiên mọi người chỉ thấy được vẻ đẹp thiên xứ của anh ta đến đây thôi.
Khuôn mặt đẹp trai như thiên xứ đã biến thành băng lạnh, tàn nhẫn, lãnh khốc “Saitô tiên sinh,thất lễ”, ngay cả giọng nói cũng chẳng có chút ấm áp tình người.
Nàng khẽ thở dài, biết vậy nàng học tiếng pháp cho rồi, để bây giờ, haizzz. Bố nàng thấy thì cũng thở dài, quả thực bố nàng cũng chẳng muốn gả nàng cho người đàn ông lạnh lùng như ngọn núi tuyết ngàn năm chẳng tan đâu, vừa nãy khi nhìn thấy Matsumoto tiên sinh lột xác như một người chồng cực kỳ thương yêu vợ mình vậy, ông cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc.
Sau bữa ăn thì Matsumoto nhanh chóng rời đi. Trong xe hơi lúc này, Saitô Takashi khẽ an ủi “con đừng có thở dài nữa được chứ bảo bối”
Natsumi bĩu môi “papa biết anh ấy nói gì chứ”
Saitô Takashi nhíu mày nói “Natsumi, đàn ông đã có người yêu thì đừng nên dính vào hiểu chứ, nếu không sẽ rất đau khổ”
Natsumi bĩu môi dựa vào người của Saitô Takashi, Saitô Takashi khẽ an ủi nàng. Qủa thật rất tiếc rất tiếc, ông chẳng muốn một trong hai đứa con gái của ông bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu, đứa lớn thì không biết điều, nay đứa nhỏ cũng bị, cuối cùng có phải do ông tạo nghiệt chướng quá nhiều mà con gái ông phải hưởng không, thật đau đầu.
Trong xe của Dương Phàm, ánh mắt của Dương Phàm trầm xuống, con ngươi đảo liên, nhíu mày, sờ cằm, bộ dạng rất phiền não, khẽ nói “Gia Bảo, điều tra coi Hà Thái Văn cùng Âu Nhạc Phong có quan hệ gì”
Gia Bảo nhíu mày nghi hoặc “hả, Phàm, cậu…..”
Dương Phàm làm mặt lạnh, quát “làm theo đi”. Gia Bảo thở dài xem ra Dương Phàm còn chưa dứt ra được, vẫn còn rất quan tâm Thái Văn.
Dương Phàm lại nói “Cách cử xử của hai người họ dường như rất quen thuộc, bắt đầu điều tra từ Nhật Bản sau đó đến Paris, chắc chắn là cô ta đã được sự che giấu của Âu Nhạc Phong”
Nhớ tới lần trước lửa hận của Dương Phàm lại tăng lên, chỉ có tăng chẳng có giảm, tại sao chỉ có thể cười bên người đàn ông khác, còn anh, còn anh thì thế nào, bất giấc lại cười khổ, vì sao luôn nhớ tới người con gái đã phản bội mình, nhớ tới người đã vì tiền mà bán đứng cả thân thể mình, phẩm hạnh của mình.
Gia Bảo nhìn Dương Phàm đang trầm tư suy nghĩ, thì Gia Bảo thở dài, thì ra Dương Phàm đã từng đi tìm Thái Văn, xem ra Dương Phàm thật là một chàng trai miệng nói không nhưng trong lòng lại nói có.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, nàng nhanh chóng di chuyển đến công ty bố nàng. Thái Trác nhận được thông báo xuống đón thì bỗng rung động trước sắc đẹp của Thái Văn.
“chị, chị ăn mặc rất đẹp nha”. Thái Trác nhanh chóng khen nàng, nàng gật đầu kéo tay Thái Trác đi lên công ty, dù công ty bố nàng nhỏ, nhưng mà cũng rất có phong độ.
Trong văn phòng lúc này, sắc mặt bố nàng tái xanh, xem từng tờ từng tờ, thở dài “Văn, con làm sao mà làm được điều này”
Nàng khẽ uống tách trà, dáng điệu của nàng y chang những phụ nữ quí tộc bên pháp ấy, lại còn ngồi kiểu chân khép lại hơi để chéo qua bên phải, nở ra nụ cười chuyện nghiệp “bố, con làm bằng năng lực của con”.
Bố nàng than thở “Văn, bố chẳng cần con giúp đỡ bằng cách này” Âu Nhạc Phong là ai ông cũng biết rõ hắn ta chỉ thích trêu đùa phụ nữ. Nàng nhíu mày lại “bố, bố nghĩ còn là hạng người nào, thật sự họ xem trọng năng lực của chúng ta, bố xem đi, tất cả những chất liệu chúng ta sử dụng đều là loại tốt”.
Dưới sự giải thích của nàng, khiến bố nàng cùng em trai nàng ngạc nhiên không thôi, dù họ biết, con gái họ là một thiên tài, nhưng, tất cả những điều mà nàng nói nãy giờ điều hợp tình hợp lý chẳng sai sót thứ gì cả.
Nàng tính nói thêm thì bị bố nàng chặn lại “được rồi Văn, hợp tác với tập đoàn Âu cũng không tệ, có thể bày bán ở hai trung tâm của họ là một điều may mắn, bố thật sự rất kinh ngạc về con”, ông có nên tin tưởng con ông không, cách cư xử, cách nói chuyện, thật sự chẳng giống với hạng người đó, ông nên tin tưởng con gái ông.
Nàng nhún vai nói “thật ra là ở Pháp con đã từng gặp qua Âu thiếu gia, Âu thiếu gia không tệ như mọi người nói, bố yên tâm đi con gái bố tài giỏi như thế ai dám làm gì con”.
Bố nàng hết cách với sự tự tin của nàng, vừa đáng yêu lại có sự kiêu ngạo của một phụ nữ thượng lưu. Nàng ôm trầm lấy bố cô, khẽ giơ chân trái lên.
“ưm, mùi nước hoa của con rất thơm mát nha”. Bố nàng khẽ ngửi được, nàng khẽ cười “ừ, loại này chỉ là loại tầm thường thôi mà”.
Thái Trác cũng ngửi thấy thậm chí trong phòng tràn đầy mùi thơm mát thanh dịu như lá bạc hà vậy, thật thơm và dễ chịu. “loại nước hoa này chắc hiếm lắm nhỉ?”
Nàng chột dạ, qua búng mũi của Thái Trác “đồ ngốc, có tiền chị cũng chẳng xài hoang phí như vậy”. Vội đổi đề tài “mau chóng về nhà ăn mừng cùng mẹ, mừng công ty mở rộng thêm thị trường”
Hai người vội gật đầu, cả ba người cùng nhau cười khanh khách
Danh Sách Chương: