Ta nhanh chóng được dẫn qua Paris một lần nữa, có điều lần nay chúng ta có bạn đồng hành cùng là hai cha con họ Âu.
Ta được sắp xếp tại một biệt thự bên ngoại ô nước Paris. Qủa thật Paris cũng có chút mới mẻ. Ta thấy họ rất bận rộn cả ngày nên ta cũng chẳng phiền họ, ta đi xuống thì thấy tủ lạnh có bia sao, ưm, lâu rồi chưa uống, ta tò mò mà khui ra uống.
“cứ vậy đi, lão huyền bà chết tiệt đó muốn ép lão simon lấy Leroy tiểu thơ để củng cố thêm sao, nực cười, thời đại này là gì chứ mà lại có thứ cổ hủ cố chấp như bà ta”.Không nhắc thì không tức, nhắc tới thì Masumoto như con khủng long cơ hồ muốn phun ra lửa.
Âu Nhạc Phong cảm thấy sợ hãi, bố Âu Nhạc Phong thì nhanh chóng về tổng công ty để lại Âu Nhạc Phong với tên bạo chúa này, thật đáng sợ mà, dù là ‘bạn thanh mai trúc mã’ đi nữa thì Âu Nhạc Phong vẫn sợ lấy Matsumoto.
Thấy Âu Nhạc Phong nhìn anh sợ hãi thì anh ho khan biết mình đã thất thố, chuyển chủ đề “được rồi, ăn cơm”
Quả nhiên trên mặt Âu Nhạc Phong hiện lên chữ ‘hoan hô’. Hai người nhanh chong di chuyển xuống thì thấy bà ** chạy lại, sắc mặt tái mét “thiếu gia…không xong rồi…tiểu thơ….”
Đây là lần đầu tiên Âu Nhạc Phong thấy Matsumoto nhíu mày khẩn trương tới như vậy.Đi tới cửa xộc vào mũi là mùi bia nồng nặc, cư nhiên ‘bạn gái’ của tên Matsumoto còn ôm lấy anh, trong tình trạng say xỉn còn lẫm bẫm, khóc ra nước mắt.
“Phàm….tại sao…lại bỏ em….”. Nhìn thấy em gái của mình lại như vậy thì liếc nhìn xung quanh quát “tại sao lại có bia”, bình thường anh chẳng uống bia, nay cư nhiên lại…
Âu Nhạc Phong giật mình, kéo lấy ‘bạn gái’ của Matsumoto ra mà chẳng được, ngược lại còn bị ôm chặt thêm “Phàm, tại sao….tại sao…chúng ta nhất…thiết phải thế hả”
Trời ạ, thiên a, chúa a, ta có lỗi gì, Âu Nhạc Phong ta có lỗi gì mà chứng kiến cảnh ‘bạn gái’ của Matsumoto nổi loạn do bia anh mua cất vào tủ lạnh chứ.
“Phàm….anh có biết…em yêu anh lắm…không…hả”. Matsumoto bắn ánh mắt hình viên đạn mang đầy hàn băng mà bắn tới Âu Nhạc Phong, Âu Nhạc Phong giơ tay múa chân bộ dạng thập phần khổ sở.
Matsumoto vội ôm lấy em gái mình lên lầu, căn dặn bà ** làm canh giải rượu, cuối cùng em gái của anh đã yên giấc.
Ra khỏi phòng Âu Nhạc Phong muốn chạy ngay tức khắc thì bị Matsumoto tóm lại, tưởng Matsumoto sẽ đánh chết Âu Nhạc Phong thì lại nghe thấy tiếng Matsumoto nặng nề nói với Âu Nhạc Phong “Phong, cậu nghe được thấy được thì im đi, biết chưa”
‘phàm’ chẳng lẽ là Dương Phàm, không thể nào đâu, Âu Nhạc Phong gật đầu thở dài “Matsumoto tôi xin lỗi, tôi không biết ‘bạn gái’ cậu lại bị như thế, uống bia là nói lung tung”
“ừ”. Matsumoto buồn bã xem như biết hết tật xấu của em gái anh, nhưng anh vẫn rất buồn 2 năm nay mà con bé vẫn thương lấy người đàn ông cẩu đầu đó, có xứng đáng không, dù người đàn ông đó có cho người đi tìm kiếm khắp thế giới đi nữa, cũng đừng mong gặp lại em gái anh, một lần mất đi là vĩnh viễn mất đi, chẳng bao giờ có cơ hội thứ hai nữa.
Đêm đó ta lại mơ thấy giấc mơ đó, ta rất sợ hãi, không không, tại sao, tại sao, ta rất đau đớn, cả người ta tứ chi co liệt lại, khiến ta nóng bừng cả người.
“thiếu gia, không xong rồi, tiểu thơ lại tái phát bệnh”. Bà ** nhăn mày trắng bệch tới báo cáo cho thiếu gia mình nghe.
Matsumoto cùng Âu Nhạc Phong đang họp thì vội vàng đi chuyển ra ngoài. Âu Nhạc Phong nhăn mày, chẳng lẽ ‘bạn gái’ của Matsumoto lại bị tâm bệnh rất nặng sao, thật ngu ngốc mà Matsumoto là một chú rùa vàng cư nhiên lại bỏ lỡ đi gọi tên ‘phàm’ , thật là tình ái là gì mà khiến cho con người ta lao đao.
Đó là một ngày hết ngạc nhiên này cho tới ngạc nhiên khác Âu Nhạc Phong đã chứng kiến được rất nhiều khuôn mặt của ‘thiết diện mặt lạnh’ bộc lộ ra, khiến Âu Nhạc Phong hãi hùng quá mức, là ác mộng, phải là ác mộng thôi nhưng véo má mình thì đau tới chảy nước mắt, nhìn cảnh họ như vậy Âu Nhạc Phong cũng có chút cảm động, nếu cho họ đi đóng phim thì chắc chắn họ sẽ nổi tiếng cho mà xem, giờ anh đã biết đây chẳng phải là ‘bạn gái’ Matsumoto mà là ‘em gái thất lạc’ của Matsumoto.
Sáng sớm Âu Nhạc Phong bị Matsumoto gọi đến căn dặn đủ điều, xém chút bị giết người diệt khẩu. Vì hôm qua tên Matsumoto chỉ để ý đến em gái mình mà quen mất có sự hiện diện của thằng bạn thân của mình. Âu Nhạc Phong đến đây thì đã hiểu vì sao Matsumoto lại bảo vệ ‘em gái’ hắn quá mức rồi.
Một là sợ bị lão thái bà của mình tìm thấy, hai là sợ các trư ca ca tới xoi mói vì tài sản của Simon rất đồ sộ mà gặp hắn, hắn cùng thèm chảy nước miếng, chứ đừng nói các trư ca ca chỉ cần tiền chứ chẳng cần tình, mà em gái hắn vừa có tiền lại vừa đẹp vừa ngây thơ thiếu thốn tình cảm nên chắc chắn sẽ bị dụ dỗ. Nên Matsumoto thà để người ta gọi ‘bạn gái’ cũng chẳng gọi là ‘em gái’.
Danh Sách Chương: