• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đường Gia Huy, còn không đứng lên?”
Đường Gia Huy vốn đang lúng túng vì mối nghi ngờ trong bụng mình có một đứa nhỏ, lúc này âm giọng trầm thấp lại không mang theo chút độ ấm nào của Du Định Thiên vang lên.
Từ trong tâm trạng hỗn loạn bừng tỉnh lại, Đường Gia Huy bây giờ mới ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

Cậu nhìn Hòa Trí Dương và Hạ Thư Minh, còn có ánh mắt nghi ngờ của những người có mặt ở đây.
Đường Gia Huy hơi cau mày, tạm thời bỏ qua vấn đề mình có mang thai hay không, xử lý chuyện trước mắt trước.

Đột nhiên bị người khác nắm lấy cánh tay kéo mình đứng dậy, Đường Gia Huy trừng mắt với Du Định Thiên.
Bộ mặt Du Định Thiên lúc này chẳng nhìn ra là tức giận hay không, dù sao hắn cũng vừa mới chính thức giới thiệu cậu là người yêu.

Nhìn xem mấy gương mặt đắc ý đang to nhỏ với nhau kia kìa, chắc là đang muốn chờ xem cậu mất mặt chứ gì? Trong tình huống vừa rồi không có ai làm chứng, bây giờ cậu có nói mình không làm thì trong lòng bọn họ cũng chẳng tin.
Mà Đường Gia Huy cậu còn cần những người đó tin tưởng mình hay sao? Cậu đương nhiên không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào.
Đường Gia Huy nghiêm túc nhìn Du Định Thiên, cậu cảm thấy bây giờ cũng là một cơ hội tốt, cậu muốn xem xem Du Định Thiên sẽ giải quyết ra sao, xem hắn có còn giống cái tên ngốc bị Hạ Thư Minh xỏ mũi dắt đi như trong tiểu thuyết hay không.
Vừa hay mới phát hiện một sự thật khiến mình khó lòng chấp nhận nổi, mà cái tên đàn ông đang đứng trước mặt cậu bây giờ chính là nguyên nhân của sự việc.


Đường Gia Huy không mở miệng giải thích cho mình, cậu vẫn là đợi Du Định Thiên lên tiếng trước.
Đường Gia Huy thật muốn cảnh cáo hắn một câu, con của anh đang ở trong tay tôi, tốt hơn hết là anh nên lựa chọn sao cho tôi cảm thấy vừa ý đi.
“Vừa rồi làm sao vậy?” Du Định Thiên cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Đường Gia Huy cáu gắt vô cớ: “Anh không biết sao còn phải hỏi tôi?
“Nếu đã biết tôi còn cần hỏi em làm gì?” Du Định Thiên nhìn thiếu niên đè nén tức giận mà sắp tràn hết ra ngoài, hắn không kìm được khóe môi kéo cong mỉm cười.
Đường Gia Huy không ngờ tới hắn lại có biểu hiện vui vẻ như vậy trong lúc này, bao nhiêu tức giận cùng khó chịu lại vì nụ cười đẹp đến chói mắt của Du Định Thiên mà vơi đi không ít.

Cậu do dự trong lòng, cuối cùng mang theo một chút mong đợi nhìn thẳng hắn: “Tôi nói mình không có đẩy cậu ta, anh tin không?”
“Tôi không hỏi em chuyện này.”
Đường Gia Huy ngạc nhiên: “Sao cơ?”
“Vừa rồi tôi nhìn thấy sắc mặt em không tốt.” Du Định Thiên đưa tay xoa một bên gò má của Đường Gia Huy, giọng nói trầm thấp mang theo sự ấm áp quan tâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu ta làm gì em?”
Đường Gia Huy có chút ngây người, cậu đã nghĩ có lẽ Du Định Thiên sẽ không tin mình, dù sao con người “Đường Gia Huy” trước kia có vì tức giận mà đẩy người khác cũng không phải chuyện không thể.


Cậu cũng nghĩ có lẽ Du Định Thiên sẽ tin mình, bất quá chỉ là tin mà thôi.

Thế nhưng… lời nói và hành động của hắn lúc này không thể nói tin hay không tin, bởi vì ngay từ đầu đã không cần phải lựa chọn rồi.
Thứ mà Du Định thiên nhìn thấy không giống như những người khác.

Hắn không để ý Hạ Thư Minh bị ngã cầu thang, mà chỉ nhìn thấy Đường Gia Huy sắc mặt tái nhợt, cứ như vừa bị sốc chuyện gì mà ngồi xổm ở đó.
Hạ Thư Minh kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt cùng hành động lo lắng dịu dàng của Du Định Thiên, sao có thể như vậy? Du Định Thiên từ lúc nào có thể nhìn Đường Gia Huy với ánh mắt chứa đầy sự dung túng bao che đến vậy?
Không đúng, tại sao lại không giống trước kia? Đời trước cho dù cậu chưa xuất hiện, chưa quen biết hắn, Du Định Thiên vẫn ghét bỏ thậm chí xem Đường Gia Huy chẳng khác nào sâu bọ đeo bám xung quanh mình, vậy thì tại sao hắn có thể nhìn cậu ta với ánh mắt như vậy?
“Thư Minh?” Nhận ra cơ thể Hạ Thư Minh đột nhiên run rẩy, Hòa Trí Dương càng thêm khẳng định là Đường Gia Huy đẩy người xuống.

Hắn từ lúc thấy Du Định Thiên ra mặt đã định sẽ để đối phương làm rõ chuyện này, nhưng nhìn tình huống bây giờ lại giống như Du Định Thiên muốn bảo vệ Đường Gia Huy.
Hòa Trí Dương tuy là ảnh đế nhưng vẫn là nghệ sĩ của Thiên Hành, hắn không thể trực tiếp đối đầu với tổng giám đốc của Thiên Hành.

Thế nhưng nhìn Hạ Thư Minh bị ức hiếp mà chỉ có thể cúi đầu, hắn không thể nhắm mắt làm ngơ.

Hòa Trí Dương nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hạ Thư Minh an ủi cậu, lại nhìn Du Định Thiên và Đường Gia Huy đang đi xuống: “Du tổng, không biết anh định xử lý Đường Gia Huy thế nào?”
“Xử lý?” Du Định Thiên một tay ôm vai Đường Gia Huy ngừng lại trước mặt Hòa Trí Dương, hắn nghiêm mặt nói: “Vì sao?”
“Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Đường Gia Huy đẩy Hạ Thư Minh xuống cầu thang, đều là nghệ sĩ bên dưới trướng công ty, Du Tổng sẽ không định bỏ qua chuyện này chứ?”
Đường Gia Huy cảm thấy nực cười, cái tên Hòa Trí Dương này đúng là đáng ghét đến mức khiến cậu muốn đấm thẳng vào sống mũi của hắn.

Đường Gia Huy vừa định mở miệng lại cảm giác được vai mình bị siết nhẹ một cái, cậu xoay đầu chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt đẹp như tạc của Du Định Thiên… đệch, có thể hôn hắn một cái ngay bây giờ không?
Không biết được người yêu nhỏ của hắn bây giờ đang có cái ý nghĩ đối lập thế nào giữa hắn và Hòa Trí Dương, Du Định Thiên một tay ôm vai Đường Gia Huy, một tay đút trong túi quần tây, khí thế áp bức lên tiếng hỏi: “Cậu nhìn thấy sao?”
“Du tổng hỏi vậy là có ý gì?”
Du Định Thiên nghiêm giọng: “Tôi hỏi, cậu chính mắt nhìn thấy Đường Gia Huy đẩy cậu ta sao? Hay là những người ở đây có ai nhìn thấy là Đường Gia Huy đẩy cậu ta xuống?”
Không khí trở nên im lặng sau câu hỏi của Du Định Thiên, không có ai lên tiếng trả lời.

Trong bữa tiệc mọi người đều ở lầu dưới, tầng hai lại rất ít người chú ý đến, mọi người hầu như đều là vì tiếng hét của Hạ Thư Minh mới đưa mắt nhìn lên, vừa hay thấy cậu ta ngã xuống mà Đường Gia Huy lại đứng phía trên.
Cũng có vài người kịp nhìn thấy Đường Gia Huy muốn kéo Hạ Thư Minh nhưng bất ngờ thu tay lại, hành động này cho dù không phải đẩy thì cũng đáng để bị chê trách rồi.

Nhưng đừng nói là không phải cậu ta đẩy, cho dù là phải thì bây giờ có mấy ai dám lên tiếng nói thay Hạ Thư Minh chứ? Không nhìn thấy người thừa kế của Du Thịnh tỏ rõ muốn bảo vệ người yêu nhỏ của mình hay sao?
Tống Triều Xuyên mới rồi còn định bước ra nói gì đó, nhưng thấy khí thế của Du Định Thiên hắn lại thay đổi quyết định.


Đứng một bên tựa lưng vào tường, vừa thưởng thức rượu ngon vừa xem náo nhiệt.
Đầu Hạ Thư Minh cúi càng sâu hơn, cơ thể vừa đau đớn, đầu lại còn đang chảy máu.

Hạ Thư Minh thu mình thật nhỏ, vô cùng yếu ớt đáng thương níu lấy tay Hòa Trí Dương, thế nhưng mọi người không thể nào nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của cậu ta lúc này.
Hòa Trí Dương nghiến răng tức giận nhìn Đường Gia Huy, Đường Gia Huy lại càng vui vẻ nhếch nụ cười nửa môi châm chọc hắn, đang cho rằng cậu sẽ sợ hắn sao?
Hòa Trí Dương: “Du tổng đây là đang cố ý ép buộc mọi người không dám nói ra sự thật?”
Sắc mặt Du Định Thiên lúc này lại lạnh xuống, mọi người kể cả Hòa Trí Dương đều nhận ra hắn đã bị chọc giận.

Đường Gia Huy càng là người cảm nhận rõ nhất, cậu không định cứ im lặng không làm gì mà bật cười một tiếng.

Vì một tiếng cười này của Đường Gia Huy làm mọi người đều nhìn đến cậu.
“Tôi nói chính Hòa Trí Dương anh mới là người đang cố gắng làm mọi người hiểu sai sự thật đấy.” Cái cằm thon nhọn của Đường Gia Huy hơi hất lên, gương mặt cậu thuộc kiểu thiếu niên đẹp đẽ trong sáng lúc này lại thêm mấy phần cao ngạo và tinh nghịch: “Anh đang cố chứng minh cái gì? Là chứng minh anh là một người cao thượng và công chính sao?”
“Cậu…”
“Tôi nói này Hòa ảnh đế, không phải bởi vì anh là ảnh đế nên đang xem cuộc sống của mình như một bộ phim truyền hình đấy chứ?” Đường Gia Huy cười lạnh, nhìn tới Hạ Thư Minh vẫn đang nép mình phía sau sự bảo vệ của Hòa Trí Dương: “Còn có cậu, cậu là phụ nữ đấy à? Thật sự xem mình là người bị hại mà cứ im lặng trốn phía sau, cậu không cảm thấy bản thân nên giải thích rõ với Hòa ảnh đế đây thay vì một hai câu úp úp mở mở à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK