“Tôi đưa Gia Huy đến rồi đây.” Xuyên Nhị vội vã đến trước bàn làm việc của Lâm Thanh Hùng, hắn cười gượng nói: “Cậu nhóc này lúc trên đường tới đây thì bị kẹt xe, chứ không cố ý đến muộn nên mong thư ký Lâm thông cảm cho.”
Phòng làm việc của Lâm Thanh Hùng ngay bên ngoài phòng tổng giám đốc, hắn nghe nói Đường Gia Huy đã đến thì bỏ tập tài liệu đang xem qua một bên.
Lúc ngước đầu Lâm Thanh Hùng đã có chút bất ngờ, hắn ngừng lại vài giây khi vừa trông thấy cậu thiếu niên trẻ trước mặt.
Đường Gia Huy sở hữu một gương mặt rất ưa nhìn thuộc kiểu trong sáng, trung tính nhưng không mềm yếu, chính vì vậy nên không ai nghĩ một cậu thiếu niên có vẻ đẹp trong trẻo như vậy lại có thể làm ra những chuyện mờ ám, tính kế kẻ khác để trèo lên cao.
Mà một người khiến người ta tin tưởng càng nhiều, thì khi để lộ ra bản tính thật không hề giống với tưởng tượng của người khác, lại càng gây ra thất vọng cùng chán ghét nhiều hơn bất cứ ai.
Đó chính là cảm giác của Lâm Thanh Hùng đối với Đường Gia Huy từ trước tới nay, nhưng hiện tại cậu thiếu niên trước mặt lại mang đến cho hắn một cảm nhận rất khác.
Đường Gia Huy không mặc những bộ đồ theo hướng tính tinh nghịch của hình tượng em trai quốc dân trước kia, cũng không mang bông tai thể hiện cá tính của mình hay để tóc vuốt keo gây ấn tượng giống mọi ngày.
“Giản dị và gần gũi” Đây là những từ hiện lên trong đầu Lâm Thanh Hùng ngay khi nhìn thấy Đường Gia Huy, khiến hắn còn cho rằng mình đã nhận nhầm người.
Cậu ta dùng áo sơ mi và giày thể thao trắng kết hợp với quần jean bó, mái tóc đen hơi bồng bềnh gợn sóng vô cùng tự nhiên.
Cổ áo sơ mi là loại kiểu cách hơi mở làm nổi bật nước da trắng nõn, đường cong thon gọn của chiếc cổ và xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện, gợi lên cảm giác thoải mái lại thu hút ánh nhìn của người xung quanh.
Mọi thứ vẫn hoàn hảo cho tới khi Lâm Thanh Hùng để ý đến hai miếng băng cá nhân dán trên cổ của Đường Gia Huy, lập tức nhớ tới mục đích gọi cậu ta đến đây, hắn nghiêm mặt nhìn cậu: “Cuối cùng cũng chịu đến rồi sao? Cậu là người đầu tiên mà tôi biết dám để cho Du tổng phải đợi lâu đến vậy.”
“Xin lỗi thư ký Lâm.” Không đợi Xuyên Nhị nhắc nhở đã chủ động nhận lỗi, Đường Gia Huy giữ đầu mình thấp hơn so với Lâm Thanh Hùng, cậu cũng không hề giải thích lý do mình tới muộn nói: “Hôm nay đến muộn là do lỗi của tôi, chắc chắn sẽ không có lần sau.”
Xuyên Nhị bất ngờ nhìn Đường Gia Huy, sau đó lại lén nhìn qua Lâm Thanh Hùng.
Thằng nhóc này bình thường ỷ vào mình vừa ra mắt đã có nhiều lợi thế hơn người khác, cũng có nhiều fan hơn nên sinh ra kiêu ngạo.
Đến ngay cả Xuyên Nhị là người mà cậu ta có chút nể mặt nhưng cũng không chịu nghe lời khuyên của anh, thu lại tính tình một chút.
Vậy mà hôm nay lại hiểu chuyện như vậy, không những mở miệng xin lỗi trước mà cách nói chuyện và cư xử cũng tốt hơn nhiều.
Trời ạ, không lẽ thằng nhóc này thật sự gây ra chuyện lớn, đắc tội với Du tổng thật sao?
Trong lúc Xuyên Nhị đang lo lắng thay cho Đường Gia Huy thì Lâm Thanh Hùng cũng khá ngạc nhiên vì cách cư xử của cậu ta, nói thế nào đi nữa thì đêm hôm qua Đường Gia Huy đã thành công trèo lên giường của Du tổng.
Theo tính cách của cậu ta thì lỗ mũi cũng đã đặt lên đến đỉnh đầu mới phải, vậy nên Lâm Thanh Hùng mới nghĩ Đường Gia Huy cố tình tới muộn, giả vờ làm cao trước mặt hắn.
Không ngờ tới cậu ta lại có hành động như vậy, khiến hắn nhất thời không biết cư xử ra sao.
Không thấy Lâm Thanh Hùng lên tiếng, Đường Gia Huy hơi ngước mắt lên nhìn hắn: “Thư ký Lâm?”
“Khụ.” Lâm Thanh Hùng ít khi bối rối mất hình tượng như vậy trước mặt nghệ sĩ trong công ty, hắn đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Người mà cậu nên nhận lỗi không phải tôi.”
“Tôi biết, bây giờ tôi sẽ vào nhận lỗi với Du tổng.”
“Tôi không nói đến việc cậu đến trễ và để Du tổng phải chờ.” Lâm Thanh Hùng khoanh tay trước ngực, hắn lạnh giọng: “Cậu biết nguyên nhân Du tổng gọi cậu hay không?”
Đường Gia Huy đứng thẳng người, vì chiều cao của cậu so với Lâm Thanh Hùng không hề thua kém, nên bây giờ nhìn cả hai người khí thế ngang hàng, hoàn toàn không còn cảm giác một người chịu thua kém như vừa rồi.
Đường Gia Huy bây giờ mới có cảm giác chân thật khi cậu bước vào trong một cuốn truyện, thế giới được viết nên từ trí tưởng tượng của con người.
Đến ngay cả một nhân vật phụ ít được nhắc tới như Lâm Thanh Hùng, thư ký kèm kẻ chạy việc của một trong hai công chính cũng có thể đẹp trai đến như vậy, đúng là chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết.
Tuy bị Lâm Thanh Hùng xem thường có chút khó chịu, nhưng vì người mà hắn đang nhìn là “Đường Gia Huy” trước kia chứ không phải cậu.
Quan trọng nhất Đường Gia Huy là người yêu thích đàn ông bảnh trai, vậy nên nể tình gương mặt này cậu không tính toán với hắn.
Đường Gia Huy nở nụ cười nói: “Nếu bây giờ tôi nói không biết vì sao Du tổng tìm mình, tin rằng thư ký Lâm cũng chẳng tin đúng không?”
“Gia… Gia Huy…” Xuyên Nhị há hốc mồm nhìn Đường Gia Huy, mới vừa rồi còn thầm khen cậu ta hiểu chuyện hơn, sao bây giờ miệng lưỡi lại không quản được thế?
“Không sao.” Đường Gia Huy gật đầu với Xuyên Nhị, cậu lại nhìn Lâm Thanh Hùng nói: “Du tổng vẫn đang đợi, vì vậy tôi xin phép.”
Lâm Thanh Hùng im lặng không nói, cũng không ngăn cản Đường Gia Huy mở cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Xuyên Nhị bắt đầu cuống lên, anh vội vàng giải thích: “Thư ký Lâm đừng để ý, đứa nhóc này tính tình vẫn còn chút trẻ con, đã không biết địa vị của mình ở đâu còn hay quá phận như vậy.”
“Trẻ con sao?” Lâm Thanh Hùng hơi nhếch khóe môi cười: “Cậu ta như vậy mới tính là đã trưởng thành rồi.”
“Sao… sao cơ?” Xuyên Nhị lúng túng không biết ý của Lâm Thanh Hùng là gì, chỉ lo sợ hắn ta sẽ cảm thấy bị xem thường rồi làm khó Đường Gia Huy.
Trái lại Lâm Thanh Hùng lại đang thưởng thức sự thay đổi của Đường Gia Huy, không biết vì sao nhưng hắn rõ ràng đã bị nụ cười vừa rồi của cậu ta cuốn hút.
Nụ cười đó tựa như chỉ để tỏa sáng trên màn ảnh, trước mặt hàng ngàn khán giả bên dưới sân khấu lớn.
Đáng tiếc sự thay đổi này của Đường Gia Huy lại quá muộn màng, hiện giờ cho dù hắn cảm thấy cậu càng có giá trị khai thác tiềm năng hơn trước cũng vô dụng.
Lâm Thanh Hùng cầm tài liệu trước đó mà hắn xem đang đặt trên bàn, sau đó đưa cho Xuyên Nhị: “Đây là thông tin của một người mới rất có khả năng sẽ gia nhập S’boy thời gian tới, cậu thử nhìn xem trước đi.”
***
Đường Gia Huy vừa mở cửa văn phòng bước vào đã cảm thấy nhiệt độ giảm xuống so với bên ngoài, khí lạnh từ người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc kia liên tục tỏa ra bốn phía như muốn đông cứng cậu, chẳng khác gì cái tủ lạnh hình người như tưởng tượng của cậu khi đọc truyện.
Không hề tỏ ra một chút lúng túng hay sợ sệt, Đường Gia Huy bình tĩnh quan sát Du Định Thiên đang dùng vẻ mặt đáng sợ nhìn mình.
Cậu trong lòng thở dài một hơi, dù biết tên này trong tiểu thuyết chính là kẻ đầu sỏ khiến cậu chết một cách thê thảm nhất, nhục nhã nhất.
Nhưng biết làm sao được với cái bản tính mê trai đẹp của cậu, mà tên đàn ông này lại hoàn hảo đến mức khiến kẻ khác khó tha như vậy.
Thảo nào Hạ Thư Minh chỉ vì “Đường Gia Huy” từng ngủ với Du Định Thiên một đêm mà điên cuồng như vậy, tìm đủ mọi cách chỉ để Du Định Thiên ra tay độc ác với “Đường Gia Huy”, kể cả phải dàn cảnh để Du Đinh Thiên nhìn thấy “Đường Gia Huy” c**ng bức cậu ta.
Đường Gia Huy thầm cười nhạo, đúng là bất chấp tất cả thật.
Dù sao khi đọc bộ tiểu thuyết “Sống Lại Để Đến Bên Anh” này cậu cũng không thích được Hạ Thư Minh, một người chỉ vì để trả thù mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Đến cuối cùng trong số ba nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết này, người thiệt thòi và bị lừa dối nhiều nhất cũng chỉ có kẻ đang ở trước mặt cậu đây.
Con trai của chủ tịch tập đoàn Du Thịnh, Du Định Thiên..
Danh Sách Chương: