• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi tối ở Đường gia lúc này đồng hồ đã chỉ gần mười một giờ đêm, một bóng người lén lút từ trong phòng ngủ đi ra, vô cùng cẩn thận để không vang lên bất cứ tiếng động nào.

Đến khi đã ở cửa trước mang giày vào, tay vừa chạm tới nắm cửa thì đột nhiên đèn trong phòng khách sáng bừng lên.
“Bây giờ là lúc nào? Mười một giờ đêm em còn muốn ra ngoài?”
Đường Gia Bảo giật mình xoay đầu lại nhìn, cậu nhìn thấy Đường Gia Huy đang mặc một bộ đồ ngủ, khoanh tay đứng tựa vào tường bên cạnh công tác đèn từ lúc nào.
Đã rất cẩn thận rồi mà vẫn bị phát hiện, Đường Gia Bảo lúng túng không dám nhìn vào mắt anh trai: “Anh, thật ra em… em chỉ…”
“Là Hòa Trí Dương gọi cho em đúng không?” Đường Gia Huy lên tiếng hỏi.
Rất muốn nói dối rằng không phải, nhưng Đường Gia Bảo có thể nói dối người khác nhưng lại không thể nói dối với anh trai song sinh của mình.

Cậu im lặng cúi đầu ngầm thừa nhận, chỉ trách bản thân xui rủi bị anh trai túm được.
“Trình độ ngu ngốc của em chắc là đã lên đến dương vô cực rồi có đúng không? Không có cách nào kéo xuống để trở về bình thường à?” Đường Gia Huy đúng là tức đến nổ phổi, nếu lần trước không phải cậu kịp thời ngăn cản tên săn ảnh kia thì không biết bây giờ đã thế nào rồi: “Em muốn chọc anh tức chết chứ gì? Ba mẹ không quản được em, bây giờ tới anh cũng không quản được em nữa rồi? Em thà ôm chết lấy cái mối quan hệ yêu đương với tên khốn đó, chứ không cần nghe lời khuyên của anh nữa có đúng hay không?”
“Không phải đâu anh, em không có.” Đúng là chọc anh mình giận thật rồi, Đường Gia Bảo đỏ hai mắt: “Xin lỗi, em chỉ muốn nói rõ ràng một lần với anh Dương thôi, thật đó.”
“Vậy chứ nếu hắn bây giờ nói vài câu ngon ngọt với em thì em đều tin hắn sẽ thay đổi à?” Đường Gia Huy cau mày: “Được lắm, vậy em ra ngoài gặp tên khốn đó.


Xem thử hắn muốn nói gì với em, anh không cản.”
“Anh…” Đường Gia Bảo cắn môi, mắt cậu đỏ hồng nhìn Đường Gia Huy.

Bởi vì là sinh đôi, bởi vì sinh ra cách nhau chỉ chưa đến một tiếng đồng hồ, cho nên hai anh em luôn có một mối liên kết thắt chặt.
Đường Gia Bảo tôn trọng anh trai mình, càng không muốn cải lời Đường Gia Huy.

Thế nhưng trái tim cậu lại không nghe lời, cậu cũng không có cách kiểm soát nó: “Anh, em xin lỗi.

Chỉ một lần thôi, cho em bướng bỉnh thêm một lần này nữa thôi, sau này em nhất định sẽ nghe lời của anh.”
Nói rồi xoay lưng mở cửa ra ngoài, Đường Gia Bảo nhận được điện thoại của Hòa Trí Dương, nói hắn đang chờ ở bên ngoài.

Hòa Trí Dương muốn được nói chuyện riêng với cậu, cũng muốn giải thích rõ ràng với cậu.
Đường Gia Bảo biết, biết hắn đang dần dần thay đổi, cũng biết hắn đang quan tâm quá mức cho Hạ Thư Minh, thậm chí là vì cậu ta mà bỏ mặc cậu.


Nhưng biết thì đã sao? Cậu không thể từ bỏ được hắn, thật sự… không thể làm được.
Đường Gia Bảo chỉ hy vọng hắn có thể vẫn còn thứ tình cảm gọi là yêu với mình, dù chỉ là một chút thôi.

Chỉ cần như vậy thì cậu cũng sẵn sàng ôm lấy một chút tình cảm mỏng manh còn sót lại đó của hắn, bất kể phải làm điều gì, bất kể đối mặt với ai, cậu đều sẽ ủ ấm lại một phần tình cảm nhỏ nhoi đó.
Nhìn cánh cửa lớn đã đóng lại mà Đường Gia Huy chỉ biết tức giận không chịu được, vừa rồi cậu đứng ở cửa sổ tầng hai đã nhìn thấy rồi.

Không chỉ Hòa Trí Dương mà còn có cả Hạ Thư Minh, cả hai thế mà lại ở trước cửa nhà cậu hôn môi? Cho là đã khuya như vậy thì không ai nhìn thấy? Hay là tưởng rằng cậu không dám làm gì hai người bọn họ?
Đường Gia Huy im lặng mở điện thoại của mình, chọn một trong những tấm hình vừa rồi cậu chụp hai tên khốn kia ra.

Ấn gửi ảnh hai lần, một lần là gửi cho ba mẹ mình còn đang đi du lịch nghỉ mát, một lần… đương nhiên là gửi vào trong điện thoại em trai ngốc nghếch của cậu.
“Anh sẽ để cho em nhìn rõ bản chất con người của Hòa Trí Dương, có thể chấp nhận được hay không, chỉ có thể do em lựa chọn.”
Đường Gia Bảo lại thật sự không biết chuyện gì cả, cậu chấp nhận việc sẽ khiến anh mình tức giận và sẽ bị mắng khi trở lại, cậu chỉ muốn nghe Hòa Trí Dương giải thích với mình.


Nếu thật sự anh ấy cùng Hạ Thư Minh cũng chưa đến mức nào, nếu anh vẫn còn yêu cậu…
Mọi suy nghĩ cùng hy vọng của Đường Gia Bảo dương như tất cả đều bị tan vỡ chỉ khi cậu vừa mới mở cổng ra ngoài, Hòa Trí Dương thật sự ở đây đợi cậu, thế nhưng bên cạnh hắn… còn có cả Hạ Thư Minh.
Giống như không hề nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của Đường Gia Bảo, Hòa Trí Dường vừa thấy cậu ra ngoài đã lập tức cởi áo khoác của mình, đi đến cẩn thận khoác lên người cậu: “Sao lại chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng như vậy? cũng không mang theo khăn len choàng cổ?”
Đường Gia Bảo ngây người, cậu nhìn Hòa Trí Dương vẻ khó hiểu, sau đó lại nhìn Hạ Thư Minh đang mỉm cười với mình: “Anh… cậu ta…”
“Gia Bảo, mình muốn cùng với anh Dương giải thích rõ ràng với cậu.” Hạ Thư Minh làm giống như những chuyện xảy ra trước công ty đều không có, giống như hai người vẫn là bạn bè nhưng lại xảy ra một chút tranh cãi vô cùng bình thường giữa bạn bè: “Mình và anh Dương thật sự không có chút tình cảm quá mức nào như cậu nghĩ, thật đó.

Anh Dương chiếu cố mình nhiều hơn, giúp đỡ mình chỉ bởi vì biết mình là bạn của cậu.

Anh ấy là người yêu của cậu, hai người còn ở bên nhau từ rất lâu rồi, anh ấy xem cậu quan trọng hết tất cả.”
Đường Gia Bảo thật sự giống như tượng đá mà im lặng nhìn Hạ Thư Minh, những lời nói của cậu ta, từng câu từng chữ tựa như đang giải thích mối quan hệ giữa hai người họ đều rất trong sáng.
Nhưng cái mà Đường Gia Bảo nhìn thấy lại là cậu ta đang trào phúng mình, cười nhạo mình từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Hòa Trí Dương, khinh thường cậu hẹn hò với hắn nhiều năm như vậy thế nhưng lại dễ dàng bị cậu ta chen vào, để cậu ta đơn giản mà lấy đi thứ mà cậu quý trọng nhất, gìn giữ nhất.
Hai mắt Đường Gia Bảo đỏ ngầu, không phải vì cậu sắp khóc mà vì cậu sắp mất hết lý trí rồi.

Cậu chỉ muốn lớn tiếng mắng chửi Hạ Thư Minh không biết liêm sỉ, muốn túm lấy cậu ta mà đánh một trận để hả lòng căm giận lúc này của mình.


Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì đã bị Hòa Trí Dương túm lấy hay vai, kéo câu xoay người nhìn thẳng hắn.
“Gia Bảo, em nghe anh nói.” Hòa Trí Dương vẫn như trước kia, dịu dàng mà xoa gò má Đường Gia Bảo: “Tất cả những gì Đường Gia Huy nói với em đều không phải là thật, cậu ta chỉ vì ghét anh, càng ghét Thư Minh đã cướp đi vị trí của cậu ta khi gia nhập vào S’boy.”
Đường Gia Bảo trợn mắt nhìn Hòa Trí Dương, cậu cố giữ lấy một chút bình tĩnh của mình.

Cậu có thể tức giận mà mắng chửi hay thậm chí là đánh Hạ Thư Minh, nhưng với Hòa Trí Dương cậu lại không thể làm được.

Cậu sợ… sợ anh sẽ thật sự không cần mình nữa.
Đường Gia Bảo không thể chỉ ở một mình, cậu không thể không có Hòa Trí Dương.

Chỉ có Hòa Trí Dương, chỉ có anh ấy mới có thể bảo vệ cậu, chỉ có anh mới có thể ở bên cậu cả một đời này… Đường Gia Bảo không thể không có Hòa Trí Dương.
“Em tin anh mà đúng không?” Hòa Trí Dương tiếp tục đổ lỗi lên người Đường Gia Huy: “Em sẽ không chỉ vì nghe lời một bên của Đường Gia Huy mà nghi ngờ anh cùng với Thư Minh, Đường Gia Huy mới là kẻ đang nói dối.”
Đầu của Đường Gia Bảo đau đến muốn nức ra, cậu mơ màng nhìn Hòa Trí Dương.

Ngay khi Đường Gia Bảo vừa khẽ hé môi thì điện thoại trong túi áo của cậu vang lên, là âm thanh tin nhắn đến khiến cho cậu bình tĩnh lại.
Đường Gia Bảo cơ hồ theo thói quen của mình khi nghe tiếng nhạc là âm chuông tin nhắn của anh trai, cậu cứ như vậy mở ra tin nhắn đến, bên trong ngoài một đoạn tin nhắn chữ thì còn có một bức hình được gửi kèm theo ngay bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK