Một bàn tay của Hứa Dĩnh Hàn giữ chặt gáy Lâm Hy khiến cô muốn né cũng không được. Ánh mắt hắn dán chặt vào cô, không nói không rằng, cúi đầu hôn cô.
Hắn ngậm lấy hai cánh môi nhỏ rồi mút mạnh. Lâm Hy cảm giác như có dòng điện chạy dọc cơ thể, người cô thoáng chốc tê cứng.
Hứa Dĩnh Hàn như thể muốn rút cạn dưỡng khí của cô.
Còn sót lại một chút sức lực ít ỏi, Lâm Hy chống tay lên ngực hắn, cố gắng đẩy hắn ra.
Cô hé miệng cắn mạnh lên môi hắn nhưng dường như hắn không có ý định sẽ buông tha cho cô.
Một nụ hôn dây dưa triền miên, cuối cùng cũng kết thúc.
“Em có sở thích cắn người từ bao giờ thế?”
Hứa Dĩnh Hàn vẫn không kéo giãn khoảng cách.
Nghe câu nói ngứa đòn của hắn, Lâm Hy tức muốn nổ phổi, cô dúi đầu vào ngực hắn:
“Tôi cắn ch.ế.t anh!”
Vừa nói dứt câu, cách một lớp áo sơ mi, Lâm Hy há miệng cắn mạnh lên ngực trái của hắn. Cô nghiến răng rất mạnh nhưng với một người đàn ông mình đồng da sắt thì cũng chỉ như kiến cắn mà thôi.
Lâm Hy cảm giác quai hàm cô đã mỏi lừ mà hắn vẫn không có dấu hiệu bị tổn hại gì. Cô ôm một cục tức, day day thêm mấy cái sau đó mới tách hàm ra.
“Anh không thể giả bộ đau một chút hay sao?”
Hắn cười khẽ một tiếng, nhìn cô đầy cưng chiều sau đó ôm ngực gào lên:
“Ây dô… đau chết tôi rồi. Tiểu cô nương đây quả nhiên là có hàm răng rất lợi hại.”
Lâm Hy bật cười: “Anh giả quá rồi đó.”
“Cái gì? em nói ai già cơ?”
Lâm Hy:??? Hắn không những già mà còn lãng tai.
“Tôi đâu có nói anh già.” Cô nói.
Hứa Dĩnh Hàn hơi lùi lại phía sau: “Vừa rồi rõ ràng là em chê tôi già.”
Lâm Hy bất lực.
Đây mà là tên lão đại máu lạnh vô tình của cô sao? Đây rõ ràng là một đứa trẻ to xác.
Nghĩ một lúc, cô lại cảm thấy không đúng. Theo hắn bao nhiêu năm, cô chưa từng thấy mặt này của hắn được thể hiện ra bên ngoài.
Không lẽ chỉ khi ở cùng cô hắn mới có thể thoải mái bộc lộ ra hay sao?
Lâm Hy cảm thấy suy nghĩ của cô thật ngớ ngẩn, nhưng một khi lòng tò mò đã trỗi dậy, nếu không thể tìm ra đáp án, e là đêm nay cô sẽ không thể ngủ được.
Cô quyết định thử hắn.
“Đúng! Tôi là đang chê anh già đấy. Không những già không đâu, mà còn vừa yếu vừa lãng tai…”
“Em nói ai yếu hả?” Hứa Dĩnh Hàn bất ngờ nắm trọn eo cô, ép sát người lại.
Thật ra chữ “yếu” của Lâm Hy vốn chỉ là buột miệng nói ra, không hề có hàm ý gì cả. Thế nào mà hắn nghe xong lại thành một nghĩa khác.
Hứa Dĩnh Hàn bất ngờ cởi thắt lưng, túm hai tay cô trói lại, cố định ở trên đầu.
Lâm Hy phát hoảng, lần này cô sợ rồi, cô nhỏ giọng cầu xin hắn:
“Tôi sai rồi, lão đại… tôi sai rồi.”
“Hừ! Muộn rồi.”
Nói xong, Hứa Dĩnh Hàn như không đợi được nữa mà vùi đầu vào cổ cô, giây sau trực tiếp luồn tay vào trong áo ngủ, hắn mơn trớn từng tấc da thịt mịn màng, tiến lên bắt lấy nơi mềm mại nhất của cô.
Bàn tay hắn thành thục trêu đùa một bên ngực của cô. Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa thoải mái khiến cô nhất thời không có ý định sẽ phản kháng.
Kể từ lần ở vườn sau biệt thự, cô nhận ra mình thích hắn, vậy nên hiện tại cô không hề bài xích những hành động thân mật này.
Cô cũng biết mình không thể thoát, sức của hắn cô không đấu được, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn làm loạn trên người mình. Chỉ mong hắn có thể nhẹ nhàng với cô một chút.
Tay hắn linh hoạt trút bỏ từng món đồ trên người trước con mắt ngỡ ngàng của cô.
Hứa Dĩnh Hàn đạt tay lên hông của cô, nắm được dây quần. Hắn không cởi ra ngay mà cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn dịu dàng hơn trước đó rất nhiều. Cô bị hắn dẫn dắt, cả người liền mềm nhũn. Một nụ hôn kéo dài không lâu, thoáng chốc đã tách ra.
Hứa Dĩnh Hàn thở dốc, cố gắng kìm nén d.ụ.c v.ọng.
Hắn duỗi tay tháo dây quần của cô, quần phút chốc đã bị tụt thẳng xuống dưới.
Hắn quan sát thấy từ nãy đến giờ cô gái nhỏ không còn có ý muốn phản kháng, mọi thứ đều thuận theo hắn, ý tứ của cô rất rõ ràng, chỉ là hắn vẫn muốn tôn trọng cô.
Hứa Dĩnh Hàn vuốt ve eo nhỏ: “Em suy nghĩ kĩ chưa.”
Lâm Hy không trả lời, hơi thở sớm đã không còn ổn định, cô ôm lấy vai hắn, mím môi kẽ gật đầu.
Thân thể Hứa Dĩnh Hàn bao phủ lấy cô, hắn cởi nốt chiếc áo ngủ của cô đang mặc, tiện tay cởi luôn thắt lưng.
Hứa Dĩnh Hàn chạm nhẹ lên đùi non mẫn cảm, ngón tay hắn trượt từ đùi xuống tới nơi ở giữa hai chân cô, không nói không rằng vén viền quần lót rồi trực tiếp chạm vào nơi mềm mại nóng ấm, bắt đầu thăm dò.
Cảm nhận được chút ẩm ướt, hắn cười khẽ một tiếng.
“Cô gái nhỏ động tình rồi.” Hắn phả hơi cắn nhẹ vành tai cô.
Mặt Lâm Hy đỏ bừng, cô có cảm giác mặt mình nóng đến mức có thể sẽ nổ tung. Cô ngượng ngùng tránh ánh mắt của hắn.
Hứa Dĩnh Hàn nắm lấy cằm cô, không cho phép né tránh: “Nhìn tôi!”
Khuôn mặt Lâm Hy ẩn trong bóng đêm, cô nhìn thẳng vào mắt Hứa Dĩnh Hàn. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, ngón tay vẫn đang không ngừng làm loạn ở phía dưới.
Bất ngờ hắn ấn ngón tay xuống hạ.t đậ.u nh.ỏ, cô rùng mình, vô thức rên khẽ một tiếng.
“Ưm…” Tay hắn lại tiếp tục thăm dò, bên tai là giọng nói trầm thấp.
“Nếu đã nghĩ kĩ rồi thì không được hối hận!”
Chưa đợi Lâm Hy trả lời, Hứa Dĩnh Hàn cởi nốt miếng vải che chắn cuối cùng của cô xuống, dùng đầu gối tách hai chân cô ra. Cơ thể của cô nhạy cảm run lên, bất giác gồng cứng người, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Nhận thấy cô đã đủ ướt, hắt rút tay mình về, nắm lấy cánh tay đang rụt rè của cô dẫn dụ xuống dưới.
Hứa Dĩnh Hàn hít sâu một hơi, giây sau dứt khoát đẩy hông tiến vào bên trong cô.
“Ưm…”
Cơ thể của cô vốn đang không thả lỏng, bất ngờ bị xâm nhập khiến cô càng gồng cứng hơn. Cơn đau từ thân dưới truyền đến khiến cô vô thức chảy nước mắt.
Cô ôm lấy cổ hắn, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Hứa Dĩnh Hàn chỉ mới vào được một nửa, thấy cô đau liền không dám động thân, mặc dù hắn cũng đang rất khó chịu nhưng hắn lại không nỡ làm cô đau.
Hứa Dĩnh Hàn muốn cho cô thêm thời gian làm quen, hắn nhấc một chân của cô lên sau đó đưa đẩy nhẹ vài cái, miệng cô vô thức bật ra tiếng rên rỉ.
Nhận thấy cô gái nhỏ đã sẵn sàng, hắn đang định động thân thì bất ngờ lúc này bên ngoài xe có người gõ cửa.
Hắn phun một câu chửi tục sau đó thì mặc kệ.
Hắn nghĩ nếu bên ngoài không nghe thấy gì thì sẽ tự động rời đi thôi, nhưng càng lúc tiếng gõ cửa ngày một dồn dập hơn. Hắn “chậc” một tiếng rồi cầm lấy áo sơ mi lên che chắn cho cô.
Ổn cả rồi hắn mới mởi cửa xe.
F*ck! là Hàn Tam.
“Cậu có tin tôi đánh gãy chân cậu không!” Hắn nhìn Hàn Tam bằng con mắt giận dữ như thể muốn nhai luôn đầu của cậu ta.
Hàn Tam cảm thấy mình đây là đang tự chọc vào tổ kiến lửa.
“Hì hì! Lão đại, ban nãy đứng ở ngoài kia tôi thấy chiếc xe rung lắc dữ dội. Sợ hai người xảy ra chuyện nên mới chạy vội lại kiểm tra.”
Lâm Hy: Rung lắc dữ dội???
“Ai mượn.” Hứa Dĩnh Hàn bất mãn, nuôi tốn cơm tốn gạo để rồi bị phá hỏng mất chuyện đại sự, hỏi hắn có tức không chứ.
Nếu không phải vì đang không có mảnh vải nào trên người thì hắn đã đánh gãy chân tên ăn hại này rồi.
“Cút!”
Hàn Tam như là chỉ đợi mỗi câu này, nhanh chóng “cút” nhanh như một cơn gió.