Bởi Lâm Hy ít khi quan tâm đến những ông lớn bà lớn trong giới kinh doanh, cũng chẳng bao giờ đọc hay xem tin nổi gì ở nền tảng này hết, nên việc cô không biết đến cái tên này cũng là chuyện bình thường.
Lâm Hy cười nói: “Sao hả? Vị tiên sinh đó và tôi trông rất giống nhau sao? Xưa nay chưa từng có ai nói tôi có thiên phú kinh doanh bao giờ cả.”
Trầm mặc một lúc, Lâm Quyền nhìn cô lắc đầu: “Ý em là con người, từ cách sống cho tới cách chị đối nhân xử thế đều rất giống ông ấy.”
Lâm Hy nhíu mày…
Lâm Quyền lại nói tiếp: “Còn xét về tướng mạo, chị và ông ấy không giống… ngoại trừ đôi mắt.”
“Cậu nói thử xem.” Cô dựa lưng vào thân cây, lười biếng hất cằm với cậu.
Lâm Quyền mỉm cười: “Ánh mắt của hai người tuy nhu thuận, tạo cho người đối diện cảm giác an toàn, nhưng lại rất khó nhìn thấu.”
Lâm Hy không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống bàn chân của mình, cũng không rõ biểu tình trên khuôn mặt.
Một lúc sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Vậy nên, đây là dụng ý của cậu?”
“Chị có thể nghĩ như vậy cũng được, đợi một thời gian nữa, khi tất cả đã sẵn sàng, đến lúc đó chị sẽ có được câu trả lời.” Lâm Quyền nói.
Lâm Hy cười một tiếng, trong điệu cười không thấy được tư vị gì, sau đó gật đầu như đã hiểu.
…
Bên ngoài, Hàn Tam, Hàn Tứ phụ trách việc giám sát tình hình thông tin liên lạc.
“Có gì bất thường không?” Hứa Dĩnh Hàn ngồi trong xe hơi ngả người ra phía sau, hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
“Hiện tại vẫn chưa thấy có gì bất thường thưa lão đại.” Bọn họ ở bên ngoài tuy giống như đang chờ người, nhưng thật ra là đang yểm trợ cho nữ chủ nhân của bọn họ.
Cùng lúc đó, bất ngờ thiết bị hệ thống liên lạc vọng đến tiếng súng nổ kịch liệt, Hàn Tứ nghe được động tĩnh, bất giác cao giọng: “Lão đại, xảy ra chuyện rồi.”
Hứa Dĩnh Hàn hắng giọng: “Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, một trong số đám người mà hắn gài vào để bảo vệ Lâm Hy đột ngột lên tiếng qua hệ thống thông tin: “Lão đại không xong rồi, có kẻ muốn nhắm vào mợ.” Giọng nói của anh ta gấp gáp như bị đứt hơi, có thể nghe ra được sự hoảng loạn trong đó.
Đầu hệ thống bên kia lại khẩn trương trình báo nốt phần còn lại: “Bên chúng tôi vừa bị một nhóm người không rõ danh tính tập kích, tuy không ai tổn hại gì, nhưng hiện tại chúng tôi đã để mất dấu mợ rồi thưa lão đại. Có thể là chúng muốn đánh lạc hướng người của chúng ta.”
Anh ta vừa nói xong, Hàn Tam liền khẩn trương thông báo: “Lão đại, liên lạc bên phía Lâm Quyền bị cắt đứt rồi.”
Hứa Dĩnh Hàn tối sầm mặt, giọng nói pha chút nộ khí: “Tìm mọi cách liên lạc với cậu ta!”
Lâm Quyền cũng là người do hắn gài vào để bảo vệ Lâm Hy, tất nhiên cậu chỉ mới vào tổ chức không lâu, năng lực chắc chắn là không thể nào thông qua sát hạch hai kỳ.
Vẫn còn thiếu 2 điểm, nhưng chính Hứa Dĩnh Hàn là người đứng ra sửa điểm cho Lâm Quyền, để cậu vào được hạng mục cuối lần này. Hắn sẵn sàng phá bỏ quy tắc của tổ chức, tất cả là vì Lâm Hy.
Chọn thời điểm vàng để giở thủ đoạn, nham hiểm như vậy, ngoài ông ta ra, còn ai xứng với danh xưng này?
Hứa Dĩnh Hàn chắc chắn Lâm Hy đã xảy ra chuyện.
Hắn nhanh chóng rời khỏi xe, tiến tới hệ thống ngồi xuống, cất giọng lạnh lùng: “Tiêu diệt hết!”
“Tuân lệnh.”
Hứa Dĩnh Hàn quay người trở lại xe, hắn ra lệnh: “Hai cậu theo tôi, lập tức xuất phát.”
“Lão đại, nếu phá bỏ quy tắc, lão đại sẽ phải chịu xử phạt theo đúng quy định của tổ chức.”
Hàn Tứ không giấu nổi sự lo lắng, Lâm Hy quan trọng nhưng lão đại của bọn họ còn quan trọng hơn. Anh ta muốn ngăn cản quyết định của lão đại mình nhưng vẫn là không thể thắng nổi lòng hắn.
Hứa Dĩnh Hàn nắm chặt các khớp ngón tay, giọng nói cùng ánh mắt rất kiên định: “Cô ấy còn quan trọng hơn cả quy tắc.”
Hàn Tam, Hàn Tứ thấy bọn họ không thể lay chuyển được lão đại, chỉ đành gật đầu tuân lệnh, đoàn xe sau đó tiến sâu vào trong khu rừng.
Con đường vào sâu trong rừng khá hiểm trở, dốc cao gồ ghề lại khó đi, nhưng để xe chạy được vào trong đó thì chỉ còn duy nhất con đường này là có thế dẫn vào khu rừng.
Qua nửa tiếng, xe của bọn họ rẽ sang một con đường bằng phẳng hơn, giữa đường lại bất ngờ bị một nhóm người phục kích.
Không dưới mười người.
Bọn chúng một thân cây đen trùm kín từ đầu đến mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, trên tay cầm súng ống nhắm thẳng đến xe của bọn họ, tiếp đó là tiếng súng không ngừng vang lên giữa khu rừng.
Hàn Tam vẫn chuyên tâm lái xe, biểu hiện trên khuôn mặt không hề có chút sợ hãi, bởi xe của tổ chức xưa nay vẫn luôn được cải tiến, sức chống đạn rất tốt nên đám phục kích ngoài kia có nổ súng bao nhiêu cũng chỉ như lũ ăn hại gãi ngứa cho xe của bọn họ mà thôi.
Hàn Tứ anh ta quay xuống nhìn Hứa Dĩnh Hàn như đang chờ mệnh lệnh.
Hứa Dĩnh Hàn lia cặp mắt sắc lẹm xuyên qua tấm kính tới những tên đang cầm súng ống, hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng, lãnh đạm nói một câu: “Thích thì nổ súng.”
Hàn Tam, Hàn Tứ quay qua nhìn nhau rồi nhếch môi cười.
Không hổ danh là lão đại của bọn họ, mạng người mà hắn lại xem như một thú vui, thích thì lấy không thích thì thôi…
Kính xe hạ xuống, nửa người của Hàn Tứ lơ lửng bên ngoài cửa xe, sau đó là tiếng súng nổ ầm ầm vang vọng cả một khu rừng, 10 phát súng liên tiếp nhắm thẳng về phía đám người phục kích với tốc độ cực nhanh.
Đã có ba tên gục dưới họng súng của Hàn Tứ.
“Pằng” Viên đạn chuẩn xác bắn về phía Hàn Tứ, nếu không phải anh ta nhanh nhạy thì đã ăn trọn viên đạn đó rồi.
Có thể nhìn ra, bọn người này có khả năng là lính của một băng đảng nào đó, toàn bộ đều đã được huấn luyện cận chiến một cách chuyên nghiệp.
Nói gì thì nói, về tay súng có trình độ thì Hàn Tứ trong tổ chức cũng được xếp hạng ba.
Nhìn anh ta có vẻ như chẳng làm được tích sự gì nhưng xét về năng lực thì phải nói, Hàn Tứ vượt mặt rất nhiều trợ thủ trong tổ chức.
Nhóm người phía sau lập tức nổ súng yểm trợ cho xe của Hứa Dĩnh Hàn, hai bên nổ súng kịch liệt, tiếng súng ầm trời.
Hứa Dĩnh Hàn vẫn giữ bộ mặt lạnh băng, điệu bộ im lặng ung dung nhắm mắt của hắn cũng có thể toát lên được cái vẻ khí thế uy nghiêm khiến người người phải nể sợ.
“Các cậu xử lý nhanh gọn một chút, nhớ đừng để sót một tên nào.” Giọng nói băng giá của Hứa Dĩnh Hàn cất lên.
“Vâng ạ.” Bọn họ nhanh chóng trả lời, số đạn bắn cũng ngày một tăng.
Chỉ trong thời gian ngắn, đám Hàn Tứ đã trừ khử hết toàn bộ bọn phục kích. Từng tên một nằm la liệt trên mặt đường với vô số viên đạn ghim sâu trong cơ thể, máu loang lổ vấy bẩn cả một rừng trúc xinh đẹp.
Nhưng Hàn Tam nhanh chóng đã nhận ra điểm bất thường, ban nãy anh ta chỉ ngồi yên quan sát cuộc đọ súng của hai bên nên anh ta nhớ rất kĩ, tổng cộng có 14 tên bịt mặt đen, nhưng ở đây chỉ có 13 người.
Hàn Tam khẩn trương thông báo: “Lão đại, một tên chạy thoát rồi.”