"Ý ngươi là rõ ràng hắn có thể thắng khi ra chiêu cuối cùng nhưng lại đột nhiên thu tay ư?"
"Vâng! Nếu không phải vậy thì mạt tướng đã không thể thắng hiểm được!" Đôi chút hổ thẹn hiện ra trên gương mặt ngăm đen của Hạng Khoan.
Như nghĩ đến điều gì, Kỷ Nguyên khẽ hừ lạnh.
Một người thô kệch như Hạng Khoan sao mà thấy được? Rõ ràng Kỳ Viêm cố tình dùng khổ nhục kế, diễn trò để Vĩnh Ninh xót xa đây mà.
Nếu Vĩnh Ninh không phải người việc gì ra việc đó, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không làm mất thể diện của người trong nhà, giả sử người khác là nàng thì e rằng tình tỷ muội giữa hai người đã bị rạn nứt vì kế ly gián này rồi.
Thu nữ sử đã chứng kiến toàn bộ quá trình, nàng ta cũng không kiềm được mà lên tiếng: "Tam Công chúa quan tâm Trấn Quốc Hầu Thế Tử một cách kỳ lạ, điện hạ có muốn gây trở ngại thêm không ạ?"
"Tại sao bổn cung phải gây trở ngại?" Kỷ Nguyên để mặc xe ngựa rời khỏi đây, nụ cười trên khóe môi nàng ấy càng tươi hơn nữa: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện Vĩnh Ninh đã thay đổi rồi sao?"
Khi một người nhận thức được rằng quyền lợi là công cụ hữu ích duy nhất giúp mình bảo vệ được những gì mình quan tâm, người đó sẽ chẳng thể nào tiếp tục nhởn nhơ được nữa mà sẽ nghĩ cách làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn bằng mọi giá. Mà cách rèn giũa tốt nhất chính là đặt đá mài đao nguy hiểm nhất bên cạnh mình.
Kỷ Nguyên nhìn về phía Hạng Khoan, mặc dù nụ cười vẫn in đậm trên môi nàng ấy nhưng giọng điệu lại lạnh đi tận vài độ: "Có điều nếu lúc nãy không có Kỳ Viêm ngăn cản, có phải trường kích của Hạng Thống lĩnh sẽ đâm vào người Vĩnh Ninh chăng?"
"Mạt tướng..." Cổ họng Hạng Khoan khô khốc như người lạc giữa sa mạc, mồ hôi tuôn như suối. Hắn ta đứng chết trân một hồi mới dám xin tha: "Mạt tướng không làm tròn bổn phận của mình, nguyện nhận ba mươi trượng!"
"Đi đi." Kỷ Nguyên nhẹ nhàng ra lệnh, đi lướt qua Hạng Khoan đang quỳ mọp dưới đất và cúi lạy mình: "Suy nghĩ cho kỹ binh khí của ngươi nên hướng về ai."
...
Tại thiên thính của Công chúa phủ, Kỷ Sơ Đào thở dài đến lần thứ tám.
"Tay hắn vẫn ổn thật chứ? Có ảnh hưởng gì trong việc giương cung, rút kiếm của hắn không?" Kỷ Sơ Đào hỏi người thái y già đang hốt thuốc, hai đầu lông mày chau lại vì không sao kìm nén được sự sốt ruột.
Dù gì Kỳ Viêm cũng là một võ tướng, lỡ bị tật một tay thì nàng sẽ áy náy cả đời.
Mặc dù lão thái y đã cho nàng biết câu trả lời nhưng ông ấy vẫn làm đúng trách nhiệm của mình, lặp lại một lần nữa: "Xin điện hạ yên tâm, không gây ảnh hưởng gì đến căn cơ cả, tĩnh dưỡng một thời gian thì vết thương sẽ lành."
"Có để lại sẹo không?" Kỷ Sơ Đào hỏi tiếp.
Vết thương sâu thế này thì có sẹo là điều không thể tránh khỏi, vị thái y già khéo léo an ủi: "Bình thường chú ý ăn uống điều độ, chăm sóc cẩn thận thì vết sẹo sẽ nhạt hơn ạ."
Nghe vậy, vẻ buồn bã thoáng hiện ra trên gương mặt của Kỷ Sơ Đào. Bàn tay Kỳ Viêm thon dài, mạnh mẽ, đường nét rất đẹp, nếu để lại sẹo thì tiếc lắm.
Sau khi lão thái y rời khỏi đây, Kỷ Sơ Đào sai thị tỳ cầm toa thuốc lui xuống sắc thuốc. Ngọn đèn sa tinh xảo kế bên dát một vầng sáng mờ mờ lên viền mặt trẻ trung, tuấn mỹ của Kỳ Viêm.
"Kỳ Viêm, ngươi..." Kỷ Sơ Đào nằm sấp trên bàn, nhìn hắn. Ban đầu nàng định hỏi tại sao hắn lại thu tay, dẫn đến lãnh hết chiêu thức của Vũ Lâm vệ Thống lĩnh vào giây phút cuối cùng.
Song, khi nhìn bàn tay bị quấn băng kín mít của hắn, Kỷ Sơ Đào mím môi, lời đã đến đầu môi lại đổi thành câu khác: "Ngươi có đau không? Nếu không do bổn cung thì ngươi đã không bị thương rồi."
Có một số việc chỉ cần ngầm hiểu trong lòng là được. Rõ ràng nàng đã đạt được mục đích, ấy vậy mà kết quả lại không vui vẻ như nàng nghĩ.
Dường như hơi ấm nơi đầu ngón tay Kỷ Sơ Đào hãy còn vương vấn trên tay Kỳ Viêm. Hắn v"uốt ve ngón tay trong vô thức, cất giọng trầm khàn: "Điện hạ cũng đứng ra cứu thần mà, chúng ta xem như huề nhau."
"Sao mà giống được?" Kỷ Sơ Đào phản đối, làm gì có chuyện như vậy là huề chứ?
Khi Kỳ Viêm ôm nàng vào lòng để bảo vệ nàng, đồng thời tóm lẫy mũi kích bằng một tay, cơn gió lạnh thấu xương ập đến làm phất phơ tóc và áo bào của hắn. Dáng vẻ này của Kỳ Viêm dũng mãnh hệt như trong giấc mộng của nàng vậy.
"Vì sao điện hạ lại... gọi thần là Phò mã?" Nàng đang lạc giữa dòng suy nghĩ vẩn vơ thì giọng nói trầm ấm của Kỳ Viêm truyền đến.
"Hắn là Phò mã tương lai của bổn cung!"
"Ai dám động vào hắn!"
Đó là lần đầu tiên Kỷ Sơ Đào nổi cơn thịnh nộ. Trong cơn bực tức, nàng không màng đến những việc khác nữa, buột miệng thốt ra những lời như vậy. Về sau, mỗi lần nhớ lại chuyện này là y như rằng Kỷ Sơ Đào lại xấu hổ, thật ra còn có cả tức giận và bối rối nữa.
"À, cái đó do ta nóng ruột quá nên mới nói vậy thôi. Ngươi... Ngươi nên quên đi thì hơn." Kỷ Sơ Đào ngồi quỳ ở đằng sau bàn, đảo mắt láo liên, bộc lộ vẻ thẹn thùng đến là rõ.
Khi đó nàng sôi máu quá, thể nào cũng xấu xí khủng khiếp cho mà xem!
"Điện hạ nói những lời ấy một cách tùy tiện như vậy, người không sợ..." Chẳng biết chữ nào nghe chối tai mà giọng điệu của Kỳ Viêm cũng chứa đựng sự không vui, ngay cả chủ nhân của nó còn không mảy may nhận ra điều đó. Hắn ngập ngừng một hồi rồi mới nói tiếp: "Người không sợ điều đó sẽ làm ô nhục thanh danh của mình ư?"
"Vì sao làm vậy lại là ô nhục?" Kỷ Sơ Đào không hiểu tại sao hắn lại nói vậy.
Có đôi lúc cái gì nàng cũng hiểu, nhưng có đôi lúc lại tưởng chừng là một tờ giấy trắng.
Gương mặt đậm nét bướng bỉnh của Kỳ Viêm ngước lên, hắn hờ hững nói: "Tất cả mọi người đều cho rằng thần là con của nghịch tặc, có máu làm phản bẩm sinh."
Kỷ Sơ Đào lắng nghe đến đây thì hỏi: "Vậy có đúng là như vậy không?"
Đôi môi mỏng của Kỳ Viêm khẽ giật.
"Không phải." Ít nhất là bây giờ không hẳn là vậy.
"Đúng rồi! Nên quá khứ của tổ tiên ngươi liên quan gì tới ngươi đâu?" Kỷ Sơ Đào dịu dàng cười, động viên hắn: "Không ai sống mà phải gánh chịu những gì tổ tiên đã làm. Ngươi là chính ngươi thôi, Kỳ Viêm à."
Nét mặt Kỳ Viêm thoáng dao động.
Thỉnh thoảng, ngay cả bản thân Kỳ Viêm cũng không thể nào hiểu được hà cớ gì Kỷ Sơ Đào lại tin tưởng mình vô điều kiện như vậy.
Không chờ Kỳ Viêm hỏi, Kỷ Sơ Đào đã tự nói ra đáp án: "Cảm nhận của bổn cung về ngươi là, ngươi trông thì lạnh lùng, không xem ai ra gì nhưng thực chất là một người hết sức trọng tình nghĩa, thế nên bổn cung bằng lòng tin ngươi."
Nếu không phải vậy thì tại sao trong mơ hắn lại liều mình cứu nàng chỉ vì một câu nói tốt của nàng về hắn chứ? Kỷ Sơ Đào thầm nghĩ trong bụng.
Dường như Kỳ Viêm bật cười, tiếng cười ấy nhỏ đến nỗi khó nghe thấy, Kỷ Sơ Đào chưa kịp lắng tai nghe thật kỹ thì nó đã tắt rồi.
Tiên đế và và Kỷ Nguyên đã phản bội lòng tín nhiệm của Kỳ gia suốt mấy năm liền, trong khi Kỷ Sơ Đào lại trao niềm tin cho hắn một cách dễ dàng. Dòng họ hắn mang ơn là Kỷ gia, kẻ thù của hắn cũng là Kỷ gia, tất thảy trái ngang như vậy đấy.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa nháy mắt rực sáng.
Để chăm lo cho vết thương của Kỳ Viêm, Kỷ Sơ Đào giữ hắn ở lại thiên thính để dùng bữa.
Hắn đang bị thương ở tay phải, Kỷ Sơ Đào sợ hắn gặp khó khăn trong bữa ăn nên đề xuất với hắn rằng để người hầu đút hắn. Nào ngờ Kỳ Viêm cực kỳ phản cảm, nhíu mày quát "Không được!" rồi thong dong lấy muỗng. Có lẽ do đã quen với cuộc sống chốn quân doanh nên thói ăn của hắn không hề thô lỗ, không phát ra bất kỳ tiếng nhai kỳ lạ nào nhưng tốc độ lại rất nhanh. Trong lúc Kỷ Sơ Đào vẫn còn đang ăn từng ngụm canh nhỏ, hắn đã ăn xong một bát cơm rồi.
Hóa ra Kỳ Viêm khi ở một mình là thế này đây sao?
Kỷ Sơ Đào cầm chiếc bát ngọc màu trắng, men theo cạnh bát để quan sát Kỳ Viêm: Bỏ qua biệt hiệu và ánh hào quang rạng rỡ, dường như hắn cũng chỉ là một thiếu niên chín chắn, tuấn tú bình thường, có máu, có thịt, biết đau, biết đói. Là một người cực kỳ chân thực.
"Điện hạ, Hoàng thượng đã đến, ngài ấy muốn gặp người." Nội thị đi tới truyền lời, cắt ngang mạch suy nghĩ của Kỷ Sơ Đào.
Tối rồi mà Kỷ Chiêu lại xuất cung, có khi có chuyện gì gấp cũng nên, Kỷ Sơ Đào đành phải đặt bát xuống: "Bổn cung đến ngay."
Lúc đứng dậy, thấy Kỳ Viêm hành động hơi bất tiện do đang bị thương, Kỷ Sơ Đào suy nghĩ một lát rồi chu đáo bảo: "Canh giờ còn sớm, nếu Tiểu Tướng quân thấy chán thì có thể đến thư phòng để giết thời gian. Khi nào sắc thuốc xong, ngươi cứ sai ngươi mang thẳng đến thư phòng luôn nhé."
Nghĩ rảnh rỗi thì đọc sách giết thời gian cũng được, Kỳ Viêm cầm ngoại bào khoác trên kệ gỗ lên, mặc vào rồi tiến về phía thư phòng giữa bóng đêm tĩnh mịch.
...
Tại chính thính, cậu thiếu niên mặc thường phục màu đỏ thẫm đang đứng đưa lưng về phía cửa. Khi thời gian thoảng đưa, cậu nhóc Hoàng đế thích khóc nhè thuở xưa nay đã trưởng thành từ lúc nào không hay.
"A Chiêu, trời tối rồi, sao người lại xuất cung vậy?" Sau khi vào chính thính, Kỷ Sơ Đào hỏi.
"Tam Hoàng tỷ!" Kỷ Chiêu sực hoàn hồn, xoay người lại. Thoắt cái y đã trở về với tiểu đệ hay khóc nhè như xưa, Kỷ Chiêu giữ chặt tay áo của Kỷ Sơ Đào, kêu lên: "Trẫm đã nghe nói chuyện ở Thừa Thiên môn rồi!"
Ồ, hóa ra Kỷ Chiêu đến đây vì chuyện này.
"Nghe nói Tam Hoàng tỷ đã thừa nhận Kỳ Viêm là Phò mã ngay trước mắt bao người, có thật là vậy không?" Kỷ Chiêu vội vã hỏi.
"Thật." Kỷ Sơ Đào thản nhiên thừa nhận, lúc đó nàng vội bảo vệ Kỳ Viêm nên không còn tâm trạng để lo nghĩ gì nữa.
"Thế trưởng tỷ... sẽ tức giận lắm còn gì?" Kỷ Chiêu có phần lo lắng.
Từ trước đến nay, Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ nghĩ đến việc trở mặt với đại tỷ vì Kỳ Viêm. Đại tỷ vĩnh viễn là người thân trong gia đình này và là người mà nàng kính trọng nhất. Kỷ Sơ Đào cất tiếng thở dài, dịu dàng nói: "Bệ hạ yên tâm, ta sẽ giải thích với Đại Hoàng tỷ."
Kỷ Chiêu chỉ đáp lại bằng mỗi tiếng "ừm", mấp máy môi như muốn nói điều gì, nhưng có lẽ vì có lý do khó nói nào đó nên y mãi mà chẳng thốt thành lời được.
"Bệ hạ còn muốn hỏi gì nữa không?" Kỷ Sơ Đào cười hỏi.
"Tam Hoàng tỷ, có phải tỷ đã... phải lòng Kỳ Viêm rồi không?" Kỷ Chiêu hỏi.
Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ nghĩ đến những chủ đề thế này nên á khẩu ngay khi bị y hỏi. Nàng hơi nghiêng đầu, ngờ vực lặp lại lần nữa: "Phải lòng?"
Kỷ Chiêu gật đầu, nói như thật: "Nếu không phải đã yêu sâu đậm thì làm gì có chuyện Tam Hoàng tỷ bảo bọc hắn đến vậy được?"
Nàng có yêu Kỳ Viêm không?
Kỷ Sơ Đào nghĩ ngợi về câu hỏi này suốt nửa canh giờ mã vẫn chưa có câu trả lời.
...
Nước trong bể tắm bốc lên làm mặt Kỷ Sơ Đào ươn ướt, đỏ rực.
"Nô tỳ cũng không rõ, có lẽ là mức độ cao hơn thích, mọi cảm xúc buồn, vui, giận, hờn đều xoay quanh mỗi mình hắn, muốn hiến dâng tất cả những gì mình có cho hắn... Có lẽ đó chính là "yêu"."
Sau khi nghe câu hỏi của Kỷ Sơ Đào, Vãn Trúc vắt hết óc cũng chỉ nặn ra được dăm ba câu. Chẳng biết nàng ấy "đúc kết" được những triết lý này từ thoại bản nào.
Nghe nặng nề quá, sao phải dâng hiến hết thảy những gì mình có cho đối phương thế kia? Kỷ Sơ Đào ngâm mình trong bồn tắm, thẩn thơ nghĩ ngợi vu vơ. Sau một lúc trầm tư, nàng tiếp tục hỏi: Thế nếu một người cứu ngươi, sau đó ngươi thành thân với hắn thì cái này có gọi là yêu không?"
"Cái này gọi là "lấy thân báo đáp", nói là báo ơn sẽ đúng hơn là yêu." Vãn Trúc rắc một cánh hoa xuống, cười hí hửng: "Nhưng báo ơn thì có nhiều cách lắm, lấy thân báo đáp thì th.ô tục quá, cái này chỉ có trong thoại bản thôi."
Người nói chẳng có ý gì, nhưng người nghe thì có tật giật mình.
Hai rặng mây hồng hiện ra trên gò má Kỷ Sơ Đào. Nàng lặn hết người xuống nước, vừa ôm đầu gối vừa ấp úng nói: "Thì... Đúng là hơi thô tụ.c thật."
Tạm thời nàng đừng nên lấy thân báo đáp, thay vào đó nghĩ cách gì đơn giản để báo ơn thì hơn. Dù gì trong mơ Kỳ Viêm lúc nào cũng làm nàng khóc cả... Kỷ Sơ Đào đã hạ quyết tâm.
Đám mây đen ngoài cửa sổ đi qua, che khuất cả vầng trăng khuyết.
Một bát thuốc vừa sắc xong đang được đặt trên án kỷ trong thiện phòng. Lúc này, xung quanh không một bóng người, một bóng đen lặng lẽ đẩy cửa đi vào, lại gần bát thuốc.
Bóng đen lấy một chiếc bình sứ ra khỏi lồng ngực, đổ một viên thuốc màu đỏ ra. Hai ngón tay thon dài, trắng nõn buông lỏng, viên thuốc nhanh chóng rơi xuống bát thuốc và bị hòa tan một cách chóng vánh.
Xong xuôi, bóng đen rời đi. Hành động của kẻ này thầm lặng đến mức thần không biết, quỷ không hay.
Cùng lúc đó, tỳ nữ trong cung thúc giục: "Sắc xong thuốc của Kỳ công tử chưa? Đưa đến thư phòng nhanh lên!"
"Được được, tới ngay đây!"
Nội thị nhỏ mót quá nên phải đi khỏi đây một lúc, hắn ta ba chân bốn cẳng chạy vào thiện phòng, chóp mũi rịn mồ hôi, bưng bát thuốc đã nguội trên án kỷ lên rồi tiến về phía thư phòng.
...
Thư phòng của Kỷ Sơ Đào rộng thênh thang và rất yên tĩnh, trồng chuối tây và trúc tương phi ở ngoài cửa sổ. Bình thường không có ai tới đây làm phiền.
Kỳ Viêm mới vừa ra đến hành lang thì nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả vọng lại từ ngã rẽ. Có lẽ là nội thị xách đèn đi vẩy nước, quét tước.
"... Kỳ công tử nọ chẳng thú vị chút nào, suốt ngày cứ chường cái mặt lạnh như băng ấy ra. Ước gì chủ tử chịu nhìn ta nhiều hơn, nếu vậy ta đã lấy lòng người bằng mọi cách rồi." Một người than thở.
Kỳ Viêm thính tai nên nghe thấy rõ mồn một.
"Bớt mơ mộng đi!" Một giọng khác cất lên, cười nhạo: "Kỳ công tử là ai, ngươi là cái thá gì mà đòi sánh bằng hả? Người ta giỏi văn, biết võ, lại còn là Trấn Quốc Hầu Thế tử, quý báu như vàng, sao mà so được với hắn chứ?"
"Thì sao chứ? Rồi cũng phải làm nam sủng thôi, có cao quý gì hơn chúng ta đâu?"
Người lên tiếng trước đó không phục, phản bác: "Ngươi tưởng Tam Công chúa đối xử thật lòng với hắn chắc? Sở dĩ người cho hắn ở bên mình chẳng qua là muốn lợi dụng việc này để sỉ nhục hắn, trút giận cho Đại Công chúa thôi!"
"Ngươi nghe mấy cái này từ đâu vậy? Cẩn thận mất đầu như chơi!"
"Thì người ta đồn rần rần trong cung đấy..."
Hai người vừa hóng chuyện vừa đi xa dần.
Chiếc đèn lồng hình bát giác dưới hành lang khẽ đẩy đưa làm lay động ánh đèn, đôi mắt sâu thăm thẳm của Kỳ Viêm cũng theo đó mà lúc thì rực rỡ, lúc thì đen kịt.
Với tính cách trước đây của hắn thì thể nào hắn cũng phải giẫm đạp hai kẻ tép riu kia dưới chân, thưởng thức dáng vẻ khóc lóc, cầu xin tha thứ của bọn chúng cho mà xem. Nhưng hôm nay tâm trạng hắn đang vui nên không muốn đánh người, đẩy cửa vào thư phòng luôn.
Thư phòng của Kỷ Sơ Đào được sắp xếp sạch sẽ, ngăn nắp, có đến ba kệ sách đặt sát vào ba bức tường. Rất nhiều cuốn sách cổ được sắp xếp theo nhiều chuyên mục khác nhau. Những bức văn khắc trên vàng đá thì càng nhiều không đếm xuể.
Kỳ Viêm đứng chắp tay, thản nhiên rút một cuốn sách được buộc chỉ, ngồi về án thư để đọc.
Đây là địa phương chí* của nơi này, chỉ toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi nên không tạo được hứng thú cho người đó. Hắn chỉ xem có hai trang rồi đóng sách lại, nhìn về phía bức tranh cuộn được đặt trong vò sứ gần đây.
*Địa phương chí hay địa chí là thể loại sách ghi chép, biên soạn, giới thiệu về địa lý, lịch sử, phong tục, nhân vật, sản vật, kinh tế, văn hoá... của một địa phương (làng, xã, huyện, tỉnh, thành phố...).
Nghe nói Kỷ Sơ Đào có sở trường về thi, họa và âm luật, không biết mọi khi nàng thường vẽ gì.
Nghĩ vậy, Kỳ Viêm tỉnh rụi rút vài cuốn ra khỏi vò, mở ra xem. Tất cả đều là tranh hoa cỏ, côn trùng, cá. Những nét vẽ của nàng hết sức lưu loát và gọn gàng.
Lúc mở sang một quyển khác, Kỳ Viêm dừng lại, ánh mắt vốn thờ ơ bỗng trở nên tối tăm.
Đó là bức họa về một nam tử, có một mảng đốt khá to dưới góc trái của bức tranh cuộn, Thoạt trông có người đem nó đi đốt giữa chừng rồi vội lấy về sửa lại.
Mặc dù không vẽ ngũ quan nhưng nhìn vào y phục và ngoại hình, Kỳ Viêm vẫn nhận ra người trong tranh là mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bằng chứng rõ ràng nhất là khối mặc ngọc đeo trên cổ, đến cả hoa văn trên đó cũng được tái hiện rất rõ.
Kỳ Viêm dám khẳng định rằng mình chưa bao giờ cho ai biết đến sự tồn tại của mặc ngọc. Những điều khả nghi bị hắn cố tình ghìm xuống nay lại như tro tàn nhen nhóm trở lại.
Kỳ Viêm gõ mép bàn. Sau một hồi trầm tư, hắn lấy thêm một vài bức tranh cuộn nữa ra khỏi vò sứ rồi trải ra. Đồng tử hắn co rút ngay lập tức.
Hắn chưa bao giờ dám nghĩ nội dung của những bức tranh cuộn này còn kinh thế hãi tục hơn nữa! Tất cả đều là hình ảnh trần tru/ồng...
Trong lòng Kỳ Viêm rối như tơ vò. Hắn cắt chặt răng, không hiểu sao đột nhiên sự nóng rực dâng lên trong lòng, hóa thành nỗi khát vọng cháy bỏng và sự nhục nhã tột cùng. Chúng ngày một lan rộng như ngọn lửa đang trên đà rực cháy, cuốn lấy lý trí của hắn.
Ai đó hãy cho hắn biết tại sao đường đường Trưởng Công chúa lại lưu trữ nhiều xuân cung đồ khó coi thế này trong thư phòng đi! Tại sao tranh của hắn lại lẫn lộn giữa những thứ dâm uế này chứ?
Lẽ nào trong mắt Tam Công chúa, cuối cùng tác dụng của hắn chỉ đê hèn như vậy thôi ư?
Gì mà gia thần, gì mà Phò mã... Rồi những lời ngon tiếng ngọt đã làm hắn xiêu lòng ấy là gì đây?
Kỳ Viêm sa sầm nét mặt, siết chặt bức họa đến mức khớp xương tay trắng bệch. Vết thương nơi lòng bàn tay âm ỉ đau nhưng hắn lại chẳng mảy may nhận ra.
Bao nhiêu lời ong tiếng ve, bao nhiêu lời bôi nhọ và mưu kế hãm hại đều không thể làm hắn tổn thương, thế nhưng sự bình tĩnh kiên cố ấy đã sụp đổ một cách thảm hại trước xuân cung đồ.
Tiếng bước chân lộn xộn cảnh báo hắn nhận thức về sự thất thố của mình.
Kỳ Viêm cất những bức tranh cuộn ghê tởm, đắng lòng ấy lại gọn gàng, sao cho mọi thứ đều trở về như ban đầu. Gần như cùng lúc đó, Kỷ Sơ Đào bước vào thư phòng trong sự hộ tống của bọn thị tòng.
Có lẽ nàng vừa tắm rửa, thay y phục, đuôi tóc vẫn còn ươn ướt. Thấy Kỳ Viêm ngồi trên bàn mà chẳng nói tiếng nào, nàng không nhận ra có gì khác thường, chỉ cúi người, nghiêng đầu, liếc nhìn cuốn phương chí đã được mở sẵn trước mặt hắn.
Lúc nghiêng người, tóc nàng rủ trên án thư, khắp người nàng tỏa mùi hương hòa quyện giữa hương hoa và mùi sữa bò dịu nhẹ. Kỷ Sơ Đào tò mò hỏi: "Hóa ra ngươi thích xem mấy thứ như này. Ngươi không đọc thể loại gì khác nữa sao?"
Kỳ Viêm nhìn về phía những bức tranh cuộn trong vò sứ, hỏi một câu đầy khó hiểu: "Thể loại khác là gì?"
"Gì là gì?" Kỷ Sơ Đào vẫn chưa nhận ra sự khác thường ở hắn, thắc mắc nhìn Kỳ Viêm.
"Kỳ công tử, thuốc của ngài đây ạ." Nội thị nhỏ khom người đi vào để đưa thuốc, sự hiện diện của hắn ta đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ở đây.
"Đúng rồi, bổn cung sai người đi sắc thuốc, bổ cho thương thế của ngươi lắm đấy!" Kỷ Sơ Đào phất tay cho thị tòng lui xuống, cười tủm tỉm nói: "Ngươi mau uống đi."
Kỳ Viêm nhận lấy bát thuốc bằng một tay, mới nhấp một ngụm thì bỗng khựng lại.
Vị của bát thuốc này rất lạ.
Thấy Kỳ Viêm thất thần cầm bát thuốc, Kỷ Sơ Đào không khỏi buồn cười, quơ bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh trước mặt hắn: "Đang nghĩ gì vậy? Không còn sớm nữa, mau uống thuốc rồi đi nghỉ ngơi đi."
Nơi đáy mắt Kỳ Viêm tưởng chừng chứa đựng cả một bầu trời mây đen vần vũ, dập tắt những vì sao tinh tú, nuốt chửng ánh trăng sáng vằng vặc.
Làm tới mức này... chỉ để lợi dụng lẫn nhau nhằm đạt được thứ mình muốn, đúng là hay thật!
Ánh nến đong đưa, lưu luyến, sắc mặt của Kỳ Viêm đầy lạnh lẽo. Hắn giơ tay đồng thời ngẩng đầu lên, uống đến khi bát thuốc cạn sạch.