• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Kỳ Viêm khom người, mái tóc ẩm ướt xõa xuống đầu vai, một vài giọt nước nhỏ xuống dọc theo sống mũi cao thẳng của hắn, lấp lánh ánh sáng trong suốt dưới bóng đêm.

Nàng bỗng nhiên nhớ lại nhị tỷ từng nhận xét về Kỳ Viêm trong yến hội rằng: “Thiếu niên có phong thái và ngoại hình như Kỳ Viêm thì luôn là cực phẩm thế gian.”

Lúc ấy nàng còn chưa hiểu được hàm ý trong lời nói ấy, giờ đây khi nhìn thấy nam nhân anh tuấn bao bọc một tầng hơi ẩm lành lạnh khắp toàn thân, nàng bỗng nhiên hơi hiểu ra một chút.

Thân hình săn chắc nhưng không hề quá mức như thế không phải thứ mà những văn nhân yếu đuối cố gắng đạt lại vẻ thư sinh có thể sánh được.

Vừa mệt lại vừa khiếp sợ khiến nàng quên không rời tầm mất đi, mãi cho đến khi có một giọt nước từ tay của Kỳ Viêm rơi xuống cánh tay đang kéo cổ áo lên của nàng, lạnh tới mức làm cả người run rẩy.

Kỳ Viêm vươn bàn tay với khớp xương thon dài về phía nàng, dáng vẻ khom lưng giống như một con báo đang lấy sức chờ đợi hành động, cất tiếng nói lành lạnh về phía nàng: “Điện hạ, dưới đất lạnh.”

Ma xui quỷ khiến làm sao, dưới đôi mắt trong suốt gần trong gang tấc ấy của Kỳ Viêm, Kỷ Sơ Đào vô thức duỗi tay và đặt lên lòng bàn tay của hắn. 

Khi nàng chưa kịp nhận ra thì cơ thể đã dễ dàng bị kéo lên và đứng thẳng dậy.

Cơ thể của Kỳ Viêm rốt cuộc là làm ra từ cái gì vậy chứ? Ngâm mình trong dòng nước suối lạnh băng mà bàn tay của hắn lại vẫn cứ nóng rực như cũ.

Bộ đồ màu trắng của hắn ướt đẫm nên có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong. Dưới xương quai xanh là phần cơ bắp rắn chắc đầy đặn, từng khối từng khối rõ ràng… Kỷ Sơ Đào chỉ mới nhìn lướt qua thôi là không dám tiếp tục nhìn nữa. 

Tầm mắt của nàng mông lung trong chốc lát, bất chợt nhớ ra tay của chính mình còn nằm trong lòng bàn tay của nam nhân bèn khẽ rút vội ra rồi nói: “Đa tạ Tiểu Tướng quân.”

Nhưng mà Kỳ Viêm lại không buông tay, thậm chí còn kéo đầu ngón tay mềm mại của nàng đến trước mặt mình rồi nương theo ánh sáng lờ mờ của cây đuốc bên ngoài lều mà nhìn một lát, hắn nhíu mày nói: “Điện hạ bị thương rồi.”

Kỷ Sơ Đào ngẩn ra, nghe thế bèn ngó lại gần nhìn xem. Lòng bàn tay quả nhiên là bị trầy da nhẹ nên hơi ửng đỏ, bên trên còn dính một ít đất cát vụn. Có lẽ là do vừa rồi ngã thụp xuống đất vì hoảng sợ nên mới bị đá vụn gồ ghề trên đó làm xước.

“Chỉ trầy da một chút thôi, cũng không có gì đáng ngại…” Kỷ Sơ Đào hơi mỉm cười, nàng vô thức ngước mắt lên nhìn rồi chợt ngẩn ra.

Vừa rồi nàng chỉ mải rướn cổ để xem vết thương trong lòng bàn tay, hoàn toàn không hề phát hiện Kỳ Viêm cũng đang cúi đầu, giờ đây cái trán của hai người đã gần như dựa sát vào nhau.

Nhìn từ góc độ này, Kỳ Viêm có phần trán đầy đặn, hàng xương mày nổi bật cùng với đường nét vô cùng rõ rệt thanh thoát từ mũi đến cằm. Khuôn mặt hắn mặt tuy hơi gầy song đường nét lại không hề cứng nhắc, diện mạo như vậy vốn thiên về sự mỹ lệ nhưng ấy thế mà lại có đôi lông mày vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, càng tăng thêm sự nam tính mạnh mẽ cho hắn.

Bờ mi ngấm nước bị dính lại thành một chùm hơi rũ xuống, lóe lên chút ánh nước mát lạnh, dưới mắt là bóng đen rộng lớn bao phủ.

Sao trước kia nàng không nhận ra khi trút bỏ sự thù địch thì Kỳ Viêm thực sự rất tuấn lãng nhỉ?

Đang lúc mải chìm vào suy nghĩ, nàng bỗng cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, Kỳ Viêm nắm lấy tay nàng và dùng ngón tay cái nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi mịn xung quanh vết thương của nàng.

Vì quanh năm tập võ luyện binh nên tuy còn trẻ tuổi nhưng trên tay hắn đã có những vết chai sần mỏng, khi chạm vào làn da mềm mại mỏng manh của Kỷ Sơ Đào thì lại có chút thô ráp.

Mặc dù hành động và sắc mặt của hắn có phần ung dung lạnh nhạt nhưng lại rất nghiêm túc, dường như chỉ đang làm một chuyện rất đỗi bình thường. Ấy vậy mà lại khiến trái tim của Kỷ Sơ Đào run lên, cứ có cảm giác dạo gần đây Kỳ Viêm thực sự quá tốt, quả thực là xa lạ đến nỗi người ta không cách nào chịu đựng được.

“Điện hạ, giường đã được trải chăn đệm xong rồi!” Ở phía xa truyền đến tiếng thở hổn hển của Vãn Trúc.

Kỷ Sơ Đào dường như bị giật mình, nàng giật phắt tay về rồi chột dạ quay lại nhìn Vãn Trúc, vành tai bất giác ửng đỏ lên và nhẹ giọng nói: “Bổn cung trở về bôi chút thuốc là được, không có gì đáng lo đâu.”

Vừa dứt lời, nàng quay người cắm đầu đi thẳng về phía Vãn Trúc mà không dám nhìn vào mắt Kỳ Viêm thêm chút nào nữa.

Vãn Trúc đánh mắt về phía Kỳ Viêm với vẻ khó hiểu, nàng ấy hỏi câu gì đó rồi Kỷ Sơ Đào lắc đầu, sau đó cũng nhanh chân bước về phía lều trại.

Kỳ Viêm vẫn đứng ở bên dòng suối, quần áo mỏng manh ướt lạnh, ánh mắt dừng ở trên lòng bàn tay trống không của mình rồi khẽ ngửi, dường như còn thoang thoảng một chút mùi hương nhẹ nhàng của nàng.

Trước đây, cuộc sống ở trong quân doanh rất gian khổ. Vốn dĩ việc tìm được nguồn nước để tắm gội trên đường hành quân là một chuyện cực kỳ xa xỉ. Kỳ Viêm thích sạch sẽ, sau khi đi cùng Kỷ Sơ Đào hái dâu dâng rượu dưới ánh mặt trời thì đến đêm hắn đã không kiềm lòng được mà xuống nước tắm gội ngay sau khi phát hiện ra dòng suối nhỏ này.

Nhưng mà trời sinh hắn đã có tính cảnh giác, ngay khi Kỷ Sơ Đào đến bên dòng suối kia thì hắn đã cảm nhận được. Lén ngắm nhìn Công chúa nhỏ xinh đẹp cao quý chăm chú vốc nước rửa mặt, hắn lại cởi bộ đồ còn đang mặc một nửa xuống, cố ý hạ xuống đến bên hông…

Quả nhiên, nghe thấy tiếng kêu yếu ớt đầy kinh ngạc của thiếu nữ.

Chỉ là không ngờ lại hiệu quả quá mức, khiến nàng bị dọa sợ, thậm chí còn làm xước cả lòng bàn tay. Xem ra là lần sau cần phải chú ý mức độ hơn mới được…

Răng rắc…

Có tiếng bước chân cực kỳ nhỏ đến gần, ánh mắt sắc bén của Kỳ Viêm tức thì lạnh xuống.

Hắn đưa mắt nhìn xem thì thấy một thiếu nữ trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu xanh và đeo trâm đang đứng bên cạnh cây đuốc ở bên ngoài hàng rào, trong tay cầm một chiếc áo choàng màu xám đen thuộc về nam nhân.

Ban ngày, nữ nhân này đã đi qua đi lại trước mặt hắn rất nhiều lần, Kỳ Viêm nhớ không lầm thì là Hương quân gì đó.

Bình Dương Hương quân đã để ý đến Kỳ Viêm từ lâu rồi.

Tổ tiên của nàng ta cũng là phong tước qua võ nghệ, nghe qua rất nhiều chuyện xưa ở biên giới sa mạc. Nàng ta không thích các văn thần như nữ tử bình thường ở Kinh đô, thay vào đó lại rất ngưỡng mộ những vị tướng quân đã đánh bại hàng chục triệu kẻ thù dưới lá cờ của mình.

Kỳ Viêm chính là anh hùng hạ phàm trong ảo tưởng của nàng ta, anh tuấn mà lại rất nam tính.

Tuy rằng hiện giờ Kỳ gia đã xuống dốc, nhưng cũng chẳng có liên quan gì, nàng ta cũng không hề để ý những điều này. Huống chi Tam Công chúa cũng không có vẻ để ý đến Kỳ Viêm, để mặc hắn ướt đẫm bị gió lạnh thổi cũng không đau lòng…

Nếu mà Kỳ Viêm có thể ở rể trên danh nghĩa của nàng ta, chẳng phải là còn tốt hơn so với việc làm một tên nam sủng ở trong phủ Công chúa phủ để bị người khác bắt nạt ư?

Nghĩ như vậy, Bình Dương Hương quân càng có tự tin hơn, nàng ta hơi nâng cằm, ôm áo choàng xám đen đã chuẩn bị sẵn vào trong ngực rồi đi về phía trước, tới nơi nam nhân còn đang đứng yên với mái tóc ướt sũng.

Nàng ta cất tiếng: “Kỳ công tử, ban đêm gió lạnh, nếu ngài cứ như vậy sẽ cảm lạnh mất. Nếu ngài không có đồ mặc cho đỡ lạnh thì ở chỗ ta có một chiếc áo choàng sạch sẽ, có thể cho ngài mượn…”

Lời còn chưa nói xong, nam nhân đã khom lưng nhặt chiếc áo khoác của mình được đặt trên tảng đá tròn, hắn giũ tung áo, mặc lên người và rời đi thẳng.

Ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm cho nàng ta, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng cứ như nàng ta chỉ là một luồng không khí chẳng hề tồn tại.

Rõ ràng… Rõ ràng lúc ở bên Tam Công chúa, thái độ của hắn không phải như thế này!

Bình Dương Hương quân lúng túng đứng đó, siết chặt áo choàng trong lòng ngực, cắn m"ôi dưới đến phát đau.

Màn đêm dần dày đặc, dãy núi biến thành màu đen nhấp nhô ẩn chứa từng tầng mây cuồn cuộn.

Phong bay cát đá, lều trại bị gió thổi mạnh tới nỗi kêu phần phật, không bao lâu sau sấm mùa xuân nổ vang, những hạt mưa lớn như hạt đậu từng tốp năm tốp ba rơi xuống.

Nhóm nữ quyến và cận thần đều chui vào trong lều ở của từng người để nghỉ ngơi trú mưa. Kỳ Viêm đã ăn mặc chỉnh tề, bất chấp mưa to gió lớn đi tới lều vải của Kỷ Sơ Đào, vừa hay gặp Vãn Trúc đang ôm rổ kim chỉ đi đến, làn gió mạnh thổi qua gót chân khiến nàng ấy suýt thì không đứng vững.

Kỳ Viêm thuận tay nhận lấy cái rổ trong tay nàng ấy và nói: “Để ta hầu hạ là được, ngươi lui xuống đi.”

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng luôn có cảm giác khí thế mạnh mẽ không thể xen vào được. Vãn Trúc còn chưa phản ứng lại đã ngoan ngoãn đưa rổ trong tay ra, nhìn Kỳ Viêm xốc lều rồi đi vào.

Trời ạ, cớ gì mà một người hầu lại có khí phách thế này? Vãn Trúc xoa xoa ngực.

Nhưng mà mưa càng lúc càng lớn, lều trại của Tam Công chúa cũng không thể chứa được quá nhiều người. Vãn Trúc thoáng do dự trong vài giây, cuối cùng vẫn nhấc tay áo chạy vào trong cái lều trại giản dị bên cạnh. Đây là chỗ nhóm cung tỳ thiếp thân nghỉ ngơi nên sẽ cách gần lều trại của chủ nhân. Nếu Tam Công chúa có cần gì thì các nàng cũng đến nhanh nhất có thể.

Nhìn thấy Vãn Trúc lau nước mưa trên người và bước vào lều trại, Phất Linh sửng sốt, hỏi: “Không phải ngươi đi may vá y phục cho điện hạ sao, sao lại quay về?”

“Đêm nay e rằng không cần tới chúng ta canh gác đâu.” Vãn Trúc nở nụ cười buồn bực. Nàng ấy nhấc một góc lều vải lên, dùng ngón tay chỉ vào cái bóng cao lớn trên lều trại của Kỷ Sơ Đào.

Phất Linh đã hiểu nhưng vẫn không yên tâm. Nàng ấy khoác áo ngồi trong lều, để ý tới động tĩnh bên phía Kỷ Sơ Đào.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, trong không khí có mùi tanh khó ngửi của bùn đất. Gió lớn thét gào, bóng cây trong núi chiếu lên trên lều trại giống như bóng đen…

Ma ám.

Lần đầu tiên Kỷ Sơ Đào qua đêm ở nơi rừng núi hoang vu này nên có hơi sợ hãi. Hơn nữa bốn phía lại yên lặng không chút hơi người, mọi người đều ở trong lều trại của mình. Nàng càng nhìn càng thấy những cái bóng đang đung đưa trên lều ngày càng dữ tợn hơn.

Mãi cho đến tấm rèn được vén lên, có tiếng bước chân vững vàng tới gần, nàng mới ló nửa cái đầu từ trong chăn ra và rầu rĩ hỏi: “Vãn Trúc, sao ngươi mới…”

Tiếng nói ngừng lại, khi Kỳ Viêm đi đến, ngay cả tiếng mưa gió dữ dội dường như cũng sợ hãi mà rút đi rất nhiều.

Kỷ Sơ Đào chớp mắt, thở phào một hơi: “Sao lại là ngươi?”

“Tay của điện hạ đã được bôi thuốc chưa?” Kỳ Viêm không đáp mà hỏi lại Kỷ Sơ Đào, hắn nhẹ nhàng đặt rổ kim chỉ lên trên mặt bàn rồi đi về phía bên giường nàng.

Vì bị bóng dáng của hắn bao phủ nên bóng cây giương nanh múa vuốt ở ngoài lều đã bị chặn mất. Thế nên Kỷ Sơ Đào cũng quên đi sợ hãi, vươn bàn tay phải trắng nõn ra quơ quơ: “Ta đã để thái y bôi thuốc cho rồi.”

Mùi hương thảo dược nhàn nhạt quanh quẩn, Kỳ Viêm theo bản năng muốn bắt lấy bàn tay kia, song Kỷ Sơ Đào đã nhanh chóng thu tay vào trong chăn.

Kỳ Viêm ung dung chắp tay ra sau lưng như không có chuyện gì, hắn đổi đề tài: “Điện hạ muốn may cái gì?”

Hắn vừa nói như vậy, Kỷ Sơ Đào mới nhớ ra, vội vàng ngồi thẳng dậy dựa vào mép giường rồi nói: “Lễ phục của bổn cung bị rách một vết nhỏ, ngày mai còn phải mặc nó hồi cung, dù sao thì như thế cũng là thất lễ. Làm phiền Tiểu Tướng quân gọi Vãn Trúc tới đây, may lại vết rách cho cẩn thận.”

Lời còn chưa dứt, Kỳ Viêm đã cởi bộ lễ phục màu vàng mơ chín treo trên giá gỗ, ngồi khoanh chân xuống tấm thảm bên mép giường của Kỷ Sơ Đào và nhanh chóng tìm được chỗ mép váy bị rách. Một tay hắn lấy kim chỉ trên bàn trà rồi bắt đầu xe chỉ luồn kim một cách thuần thục.

Kỷ Sơ Đào trợn mắt há hốc mồm.

Ánh nến tối tăm mạ lên góc nghiêng của Kỳ Viêm, rõ ràng là vị võ tướng cao ngạo ngông cuồng không ai sánh nổi, ấy vậy nhưng thứ cầm trong tay lại không phải là đao thương kiếm kích mà là một chiếc kim thêu nho nhỏ. Mà thậm chí động tác lại không hề có chút nữ tính nào, ngược lại có cảm giác phóng khoáng đến kỳ lạ.

Kỷ Sơ Đào ngỡ như là lần đầu quen biết hắn, sự xa lạ đến mức khó nói thành lời, nàng hỏi: “Tiểu Tướng quân biết nữ công ư?”

“Không biết.” Kỳ Viêm đã bắt đầu may vá, lông mi đen dày hơi rũ xuống, bật cười lớn: “Chắc có lẽ vì trước kia ở quân doanh thường khâu lại vết thương do đao kiếm, cảm thấy cũng không khác với việc vá lại xiêm y mấy.”

Khác lắm có được không!

Kỷ Sơ Đào hơi lo lắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sợi chỉ mà hắn đang tùy ý cầm kim lướt đi, chần chừ nói: “Hay là, cứ để Vãn Trúc làm đi?”

Kỳ Viêm cắn đứt sợi chỉ, giũ bộ lễ phục rồi nói: “Xong rồi.”

Thiệt hay giả đó?

Kỷ Sơ Đào xốc chăn xuống giường, giẫm lên trên thảm mềm mại, nhận lấy lễ phục và xem xét kỹ lưỡng… Không dám nói là không có vết may vá, nhưng đường may rất gọn gàng, không hề vặn vẹo thành con rết như trong tưởng tượng.

Nếu không nhìn sát lại gần thì khó có thể nhận ra được vết kim khâu.

Kỳ Viêm gập một chân lên, khuỷu tay đặt trên đầu gối, thoải mái để nàng kiểm tra thực hư. Động tác nhỏ nồng đậm hơi thở chiến trường, nhưng lại không làm người ta cảm thấy thô bỉ thất lễ, ngược lại có loại tư thái không chịu trói buộc gò bó.

Tầm mắt hắn dời xuống phía dưới, không khống chế được mà dừng trên chân của Kỷ Sơ Đào, tuy rằng đi tất nhưng cũng có thể nhìn thấy được bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo của nàng…

“Ngươi lợi hại quá, Kỳ Viêm! Thế mà còn biết vá cái này.” Dáng vẻ của Kỷ Sơ Đào rất hài lòng, đặt bộ lễ phục đã được vá lại lên trước ngực rồi dịu dàng cười nói: “Bổn cung còn tưởng rằng người như ngươi, sẽ khinh thường với việc làm mấy chuyện này.”

Thế cũng phải nhìn xem, làm mấy chuyện này là vì ai.

Trái cổ của Kỳ Viêm khẽ giật rồi khó khăn rời mắt, nén ý cười lại: “Thần còn biết làm những việc khác, ví dụ như những việc ở trên giường…”

Hắn vừa nhắc tới hai chữ “Trên giường”, Kỷ Sơ Đào đã không thể kiềm được mà nghĩ đến những lần thân mật tiếp xúc làm người ta sinh ra hiểu lầm, đôi môi đang nhoẻn miệng cười lập tức mím lại, cảnh giác mà trừng mắt nhìn hắn một cái.

Ngay cả lườm mà cũng yểu điệu thế này. Kỳ Viêm ghi lại phản ứng của nàng vào đáy mắt, nhướng mày bổ sung nốt vế còn lại: “Chẳng hạn như chăn đệm trên giường này, tấm thảm này, thần cũng có thể vá lại… Điện hạ đang nghĩ gì vậy?”

Hắn xấu xa thật đấy!

Kỷ Sơ Đào biết mình suy nghĩ quá nhiều, mặt nàng nóng lên, bèn xoay người ngồi lên trên giường và buồn bực e thẹn nói: “Tiểu Tướng quân, ngươi phiền thật đấy.”

Kỳ Viêm bật cười một tiếng, ý cười trầm thấp đè nén chợt lướt qua trước khi kịp bắt lấy.

Đùng đoàng…

Lại là một tiếng sấm mùa xuân nổ vang, phảng phất như bánh xe thật lớn nghiền qua bầu trời đêm, mặt đất chấn động rung lên ba lần.

Công chúa nhỏ mới vừa rồi còn đang ngồi ngay ngắn bỗng run lên, nhanh chóng đắp chăn rồi co rúm lại, chỉ chừa ra thân hình phình to.

Nàng mở to mắt, mím môi không hé răng song Kỳ Viêm vẫn có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt cố gắng kiên cường của nàng một chút sợ hãi.

Giọng nói của hắn hạ xuống một chút, hỏi: “Điện hạ sợ sấm?”

Kỷ Sơ Đào không trả lời.

Trước đây nàng trước không sợ sấm sét mấy, cùng lắm chỉ hơi lo lắng mà thôi. Nhưng tiếng sấm ở nơi rừng núi hoang vu thế này còn rõ ràng và đáng sợ hơn trong thành nhiều. Giống như là tiếng con thú gào đang rống bên tai, Kỷ Sơ Đào cứ chỉ sợ sẽ đánh trúng lều vải của nàng.

Kỷ Sơ Đào cắn môi, nhỏ giọng nói: “Ngươi… Ngươi vẫn nên đi gọi Vãn Trúc lại đây đi.”

Có cung nữ làm bạn, hai người ôm nhau ngủ sẽ không sợ nữa.

Kỳ Viêm không đứng dậy, chỉ cúi người nhích lại gần về phía mép giường của Kỷ Sơ Đào. Nàng căng thẳng đến nỗi lông mi cũng đang run rẩy, sợi tóc rối tung dính ở trên mặt, nổi bật lên làn da hồng hào trắng nõn mềm mịn.

Kỳ Viêm nhịn không được vươn tay ra nói: “Lúc này đang mưa lớn, cung nữ cũng khó đến được…”

Nhưng còn chưa chạm vào nàng thì lại có một tiếng sấm nữa nổ vang, Kỷ Sơ Đào lại co rúm người thêm chút nữa.

Trong lòng Kỳ Viêm mềm nhũn, lý trí nói cho hắn lúc này hẳn là lui xuống, gọi cung nữ tiến lên hầu hạ, nhưng thiếu nữ yếu ớt trước mắt lại làm cho hắn như bị trúng tà mà không rời mắt được, khiến cho ham muốn chiếm hữu đê tiện giữ thượng phong.

Kỳ Viêm yên lặng một lát, cố gắng muốn an ủi nàng nhưng lại vụng về quá đỗi. Bàn tay hắn chần chờ vài giây, cuối cùng nhẹ nhàng đặt ở trên đệm rồi vỗ nhẹ lên vai nàng.

Giống như đang dỗ một đứa bé: “Điện hạ chớ sợ, thần có kinh nghiệm sa trường, khắp người là sát khí, sớm đã không sợ quỷ thần. Có thần ở đây, không ai có thể làm hại đến điện hạ…”

“Đừng sợ, có thần ở đây, không ai có thể làm hại đến điện hạ.”

Kỷ Sơ Đào khẽ run lên, chợt nhớ tới lúc gặp nạn ở trong mộng, hắn cũng nói như thế với chính mình.

Nàng sa vào trong hồi ức của cảnh tượng trong mơ, vì quá tập trung nên rất lâu vẫn không đáp lại. Kỳ Viêm có lẽ đã tưởng lầm nàng đang chống cự nên hắn mím đôi môi mỏng nhợt nhạt của mình, chậm rãi rút lại bàn tay đang vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Năm ngón tay siết lại thành nắm đấm, cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được khát vọng nơi đáy lòng, giọng nói trầm khàn đè nén cất lên: “… Bây giờ thần sẽ đi gọi thị nữ đến.”

Vừa mới đứng dậy, ngón tay đã bị người giữ chặt.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại. Dưới ánh sáng mờ nhạt, Kỳ Viêm nhìn thấy Kỷ Sơ Đào đang nắm chặt hai ngón tay của hắn, đôi mắt ngấn lệ ướt át, nhìn hắn và nhỏ giọng nói: “… Đừng đi.”

Một đêm mưa to gió lớn đến lạ.

Đến giờ Tý mưa đã nhỏ dần, Phất Linh lặng lẽ đi đến lều trại của chủ nhân để xem thế nào. Nàng ấy vén một góc rèm lên xem, chỉ thấy ánh nến bập bùng nhạt nhòa trong phòng. Tiểu Tướng quân cao lớn đang chống cằm ngồi ở bên mép giường, lẳng lặng ngắm nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Kỷ Sơ Đào như thể không biết mệt mỏi.

Nàng ấy không quấy rầy, buông rèm xuống rồi lặng lẽ rời đi.

Xem ra đêm vẫn còn dài đây.



Giờ Dần, trời còn chưa sáng, chợt một tiếng nổ thật lớn đánh thức tất cả mọi người đang say ngủ.

Mặt đất rung kịch liệt, Kỷ Sơ Đào tỉnh lại từ trong giấc mộng, vô thức nắm chặt lấy thứ ở trong tay và hỏi: “Lại là sét đánh ư?”

Ánh mắt Kỳ Viêm rơi vào ngón tay đang bị nàng nắm chặt, hắn lặng lẽ hoàn hồn rồi bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Nghe có vẻ không giống lắm.”

Nếu nói là tiếng sấm thì không đúng, âm thanh đó nghe giống như tiếng rơi mạnh của vật nặng từ trên cao xuống đất hơn.

Như để xác nhận sự nghi ngờ của hắn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi lại, sau đó cấm quân vội vàng tiến tới, quỳ ở ngoài lều rồi hoảng loạn nói: "Điện hạ, xảy ra chuyện rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK