“Vào nhà a!” Kì An Tu làm vẻ mặt đương nhiên.
“Nhà anh ở đây?”.
“Nhà chúng ta không ở đây sao?”
Diêu Nhật Hiên cuối cùng hiểu được, mặt đỏ bừng, “Không…… Không được!”.
“Vì cái gì?”.
“Nhà của tôi…… nhà của tôi nhỏ lắm……”
“Không quan hệ!”.
“Chỉ có một cái giường……”.
“Vậy càng tốt! Ngô…… mọi người ngủ cùng nhau càng thân thiết!” Đầu heo nào đó cười đến vẻ mặt phong tao.
“Cái này, quả thật không tiện lắm!”
“Nhà của anh hôm nay nay đang dọn dẹp lại! Ba anh lại búng anh ra khỏi nhà, anh quả thật không còn chỗ nào để đi nữa ! Em hãy thu lưu anh một đêm đi!”
“Anh có thể ở khách sạn mà!”
“Ngày mai anh còn phải tới đón hai người! Chạy tới chạy lui, vất vả lắm mà!”
Diêu Bình An mơ mơ màng màng muốn ngủ, lúc này chỉ muốn nhanh chóng vào nhà mà ngủ, tay nhỏ bé kéo kéo Diêu Nhật Hiên,“ Ba ba, cho chú ấy vào đi, có con ở đây, không có việc gì đâu!”
Diêu Nhật Hiên ngẫm lại cũng đúng, chỉ có một gian phòng, có đứa nhỏ ở đây, có khả năng xảy ra cái gì chứ?
Xoay người lên lầu, Kì An Tu nhìn gian nhà trước mặt, trong lòng đau xót, tiểu Hiên Hiên đáng thương của anh! Lập tức càng thêm củng cố quyết tâm phải cứu vớt vương tử của lòng hắn ra khỏi hố lửa.
“Ngại quá, nhà của tôi rất đơn sơ, anh đừng chê cười!” Diêu Nhật Hiên rót một ly nước cho hắn, cảm thấy rất tự ti. Tuy rằng đối phương vẫn biết là mình nghèo nhưng chính mắt thấy vẫn là chuyện khác.
“Mau dẫn nhóc con đi tắm rửa đi, người ngợm bẩn cả rồi, ha ha, nhớ thay quần lót mới luôn nga!” Kì An Tu cố ý trêu ghẹo, để cậu quên đi chuyện nhà cửa.
Diêu Nhật Hiên trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó cầm áo ngủ của con cả quần lót mới đi vào.
Kì An Tu đi ra ban công ổn định lại cảm xúc khó chịu trong lòng, lại bỗng dưng phát hiện dưới lầu cách đó không xa có một chiếc xe trông rất quen mắt đỗ.
Chiếc Ferrari màu vàng kia, sao vậy lại giống của Cốc Duyên Tiệp như thế?
Ngoài ban công không có đèn nên đứng ở trên có thể thấy được phía dưới mà phía dưới lại không thấy được ở trên. Kì An Tu đang ngẫm nghĩ, di động bỗng nhiên vang lên, mở ra xem thì đúng là Cốc Duyên Tiệp.
“An Tu, cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang ở nhà bạn, có việc gì sao?”.
“Nga, tôi đang ở quán bar gặp được mấy người bạn bên ngân hàng, cậu cũng đến cùng bàn chuyện đi vay đi!”
“Đã trễ rồi, để khi khác đi!”
Cốc Duyên Tiệp tựa hồ còn muốn nói thêm thì Kì An Tu nhìn thấy một cảnh sát tuần tra đi đến gõ cửa kính xe của Cốc Duyên Tiệp, trong điện thoại có thể nghe thấy rõ ràng,“Tiên sinh, xin cho xem chứng minh.”
“An Tu, tối nay tôi sẽ gọi lại cho cậu!”
Cốc Duyên Tiệp vội vàng cắt đứt điện thoại, Kì An Tu có thể xác định người đang ở dưới lầu là hắn. Nhưng hắn vì cái gì mà lại theo dõi mình, còn nói dối như vậy?
Kì An Tu ở ngoài ban công xem trò hay, chỉ thấy viên cảnh sát kia kiểm tra một lúc lâu mới thả Cốc Duyên Tiệp rời đi, nhưng người đó cũng không đi, vẫn như hổ rình mồi đứng đó, khiến cho Cốc Duyên Tiệp đành phải lái xe rời đi, đảo vòng quanh vùng phụ cận.
Khi điện thoại lại, Kì An Tu thản nhiên nói,“Tôi đang ở bên người đó nên không muốn đi đâu cả. Duyên Tiệp, việc làm ăn không phải là toàn bộ cuộc sống, cậu cũng nên để cho tôi có chút thời gian nghỉ ngơi với chứ!”
Đã nói đến như thế, Cốc Duyên Tiệp đành phải từ bỏ.
Kì An Tu bắt đầu nhanh chóng phân tích, rất nhanh liền nhận thấy gần đây có rất nhiều chuyện không đúng lắm, A Tiệp vì cái gì muốn ngăn cản mình kết giao với tiểu gia khỏa?
Làm anh em nhiều năm như thế, mình đâu có đắc tội với hắn?
Hay là hắn cũng coi trọng tiểu gia khỏa?
Kì An Tu ra một cái kết luận sặc mùi giấm.
Hắn bắt đầu có cảm giác lo lắng, nhất định phải đem hai cha con nhà này mau chóng vác về nhà, để hai người bọn họ ở bên ngoài thật sự rất không an toàn! Kì An Tu hắn nhất định phải đem hai cha con nhà này mang về giấu kỹ, người cha ngốc nghếch không cần phải nói, chính là đứa con dù thông minh nhưng tuổi quá nhỏ, tránh không được kẻ xấu dụ dỗ! “Ông chú”đầy chính nghĩa này hoàn toàn không đếm xỉa đến chuyện chính mình mới là kẻ xấu xa nhất chuyên đi dụ dỗ con nít.
Lại hoàn toàn không ngờ đến, người ta là có hứng thú với mình!
Đáng thương cho Tiểu Cốc, nếu mà biết được chân tướng, không biết có hộc máu hay không? Bất quá từ đêm nay trở đi, phiền toái của hắn cũng bắt đầu. Anh chàng cảnh sát đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển không biết nghĩ làm sao mà lại nhận định hắn là người xấu, quyết định theo dõi hắn.
Bất quá, này cũng không thể trách người ta, ai kêu Cốc Duyên Tiệp luôn đổi những chiếc xe khác nhau mà chạy lòng vòng trong khu vực mà y phụ trách? Tiểu cảnh sát không thể không nghi ngờ.
Lúc thì chạy xe nổi tiếng, lúc lại đổi thành xe thường, bộ dạng thì rất đẹp, nhưng nhìn sao cũng giống như phần tử bất hợp pháp! Vì bảo vệ an toàn cho dân chúng, tiểu cảnh sát đương nhiên tận trung với cương vị công tác!
Ở trước mặt con trai, Diêu Nhật Hiên cũng không để lộ thân thể của mình. Cho nên cậu tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu An An xong, mặc cho con một chiếc áo thun rộng thùng thình, lau khô tóc, sau đó ẵm bé con lên giường.
Diêu Bình An ôm cái gối nho nhỏ, nhảy ra giữa giường, phân chia chỗ ngủ,“Con ngủ ở chỗ này, lát nữa ba ngủ bên phải, chú ngủ bên trái. Không được lấn chỗ!”
“Không thành vấn đề! Trưởng quan!” Kì An Tu cảm thấy nhóc con này thật sự rất đáng yêu, phối hợp chơi với bé.
Diêu Nhật Hiên vội vàng đi tắm rửa, Kì An Tu không phải không muốn tắm chung, nhưng cái toilet thật sự quá nhỏ, hai người cùng vào trong, ngay cả xoay người cũng không nổi. Huống chi trong nhà còn có một cái bóng đèn không chịu đi ngủ, thật sự không nên tiến hành loại vận động cấm trẻ em.
Diêu Nhật Hiên tắm rất nhanh, đến khi định đi ra thì gặp rắc rối. Hai cha con bọn họ làm gì có nhiều tiền mà sắm sửa quần áo ngủ này nọ, đều là dùng áo thun chữ T mua ở siêu thị loại cực kỳ rộng thùng thình làm áo ngủ, bình thường ở nhà thì chẳng sao, nhưng lúc này lại có người ngoài đến, mới thấy không thích hợp. Nửa người trên thì hoàn hảo, nhưng nửa người dưới thì không ổn, chiếc áo thun chỉ dài đến ngang đùi, nguyên đôi chân trắng nõn lộ hết ra ngoài. Nhưng không thể không đi ra, cậu liều mạng kéo vạt áo xuống, xấu hổ đi ra.
***.