• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với giọng mỉa mai của Cốc Duyên Tiệp, Diêu Nhật Hiên mới đầu chưa kịp phản ứng, sửng sốt một chút, thật thà đáp,“Khi chúng tôi ở bên nhau, đâu có nói những chuyện đó.”

Heo quả thật chưa từng ở trước mặt cậu cố ý khoe khoang cái gì, hai người ở bên nhau, chỉ nói đến chuyện nhà thôi, như là thảo luận hôm nay ăn cái gì, thời tiết ngày mai thay đổi ra sao, có cần mua sắm thêm quần áo hay không, không thì chính là cùng chơi đồ chơi với Tiểu An An, đều là những chuyện bình thường.

Diêu Nhật Hiên không rõ, có cần thiết phải thảo luận những thứ mà Cốc Duyên Tiệp nói hay sao?

Cốc Duyên Tiệp cao ngạo nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, “Vậy các người nói chuyện gì? Hay là nói, căn bản là cái gì cũng không nói?” Chỉ có làm?

Nửa câu nói sau hắn vì được giáo dục kỹ càng nên không có nói thẳng ra. Nhưng lời nói rõ ràng mang theo châm chọc trắng trợn cùng ý tứ tình sắc hàm xúc đương nhiên có thể khiến người ta đều hiểu được .

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Nhật Hiên lập tức đỏ bừng, cậu dù có ngu ngốc hơn nữa cũng biết người này rõ ràng là đang nhằm vào cậu.

Người bên ngoài không đành lòng thấy Diêu Nhật Hiên xấu hổ, vội ra mặt hoà giải, “A Tiệp, cậu uống nhiều rồi đó! Đi ăn chút hoa quả đi.”

Cốc Duyên Tiệp lạnh lùng cười, ánh mắt sắc như dao phóng tới Diêu Nhật Hiên, “Tôi đột nhiên nhớ tới một truyện cười, ngày đó tôi nghe đứa cháu ngoại kể chuyện cổ tích hoàng tử cưới cô bé lọ lem, có thật là từ nay về sau có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc sao? Bọn họ chẳng lẽ sẽ không ly hôn? Đó là chuyện cổ tích đấy, mà bây giờ ngay cả một đứa con nít cũng không lừa được! Chỉ gặp nhau vài lần, ngay cả nói cũng chưa nói được bao nhiêu, làm sao có khả năng chung sống? Đi, đi ăn hoa quả đi! Ai! Cậu nói nếu cô bé lọ lem đến đây, có thể hay không ngay cả hoa quả chỗ này cũng không biết? Ha ha!”

Hơi quá đáng!

Diêu Nhật Hiên đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cốc Duyên Tiệp, dùng thanh âm tức giận đến run rẩy nói, “Cô bé lọ lem có biết mấy thứ hoa quả gì đó hay không sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của nàng và hoàng tử sao? Có người sinh ra đã may mắn, liền có được hết thảy, nhưng có những người sinh ra nghèo hèn, cả đời đều vô duyên biết được những thứ này nọ. Bởi vì bối cảnh cuộc sống bất đồng, do đó tạo thành khoảng cách, chẳng lẽ lại đáng nhạo báng sao?”.

Cậu thở hổn hển, cố gắng bình ổn lại cảm xúc kích động, gằn từng chữ một,“Hơn nữa, ai nói cô bé lọ lem cùng hoàng tử sẽ không được hạnh phúc? Chỉ cần quyết tâm theo đuổi hạnh phúc, bất kì ai cũng sẽ có được hạnh phúc!”

Cốc Duyên Tiệp phản bác,“Những lời này lừa gạt con nít còn có thể, không nghĩ tới cậu đã lớn như thế, cư nhiên còn tin tưởng, là nên nói cậu ngây thơ hay là ngu xuẩn!”

Diêu Nhật Hiên đối chọi gay gắt, không chịu yếu thế,“Ngây thơ cũng không có nghĩa là ngu xuẩn! Đã là người sống trên đời này, hẳn là nên tin tưởng vững chắc vào hết thảy hạnh phúc tốt đẹp trên thế gian, mà không chỉ là khi còn nhỏ! Chẳng lẽ bây giờ anh lại không tin tưởng hạnh phúc lẫn may mắn, cũng không theo đuổi hạnh phúc của mình sao?”.

“Tôi chỉ tin tưởng hạnh phúc lý tính! Chứ không tin theo cái tên hoàng tử kia, chỉ dựa vào một chiếc giày đã nhận định đó là hạnh phúc, nực cười!”.

“Anh không phải là vị hoàng tử kia, sao anh hiểu được tâm tình của anh ta, sao anh biết anh ta không thể nhận định đúng? Hạnh phúc của mỗi người đều là do chính anh ta nhận định, chứ không phải từ người ngoài ! Ai quy định hoàng tử chỉ được cưới công chúa? Nhân sinh vốn là bình đẳng. Hoàng tử cũng được, công chúa cũng được, cô bé lọ lem cũng được, ai cũng không thể ngăn cản bọn họ theo đuổi hạnh phúc! Nếu anh cho rằng, chỉ có hoàng tử với công chúa mới có thể theo đuổi hạnh phúc, vậy chẳng phải rất phân biệt giai cấp sao?! Nếu anh cho rằng, tình cảm dành cho nhau phải để ý đến dòng dõi xuất thân, hay ánh mắt của mọi ngừoi, vậy nhận thức của anh đối với chuyện tình cảm không khỏi quá mức nông cạn, quá mức vụ lợi!”

“Cậu……” Cốc Duyên Tiệp tức đến phát cuồng. Nhưng Diêu Nhật Hiên nói rất có lý, nhất là một câu “Anh không phải là hoàng tử, anh không hiểu tâm tình của anh ta!” đã đâm trúng nỗi đau của hắn, khiến cho hắn không biết nói gì chống đỡ. Mặc kệ ngươi nhìn thấy thế nào, Kì An Tu muốn thương cậu ta, ngươi quản được sao?

Nhưng tên nhóc này bình thường một bộ thành thật chất phác, vô thanh vô tức, sao cậu ta có thể đột nhiên nói ra nhiều đạo lý như thế?

Hắn đã quên, Diêu Nhật Hiên tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học luật chính quy, tốt xấu cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp bao nhiêu năm, ngươi đã từng gặp qua luật sư không biết cãi nhau sao?

Đương nhiên, không có chọc giận cậu ta thì Diêu Nhật Hiên là con mèo nhỏ ôn nhu nhu thuận, nhưng nếu dám ngắt râu cậu ta, cậu ta cũng sẽ biến thành con sư tử nhỏ giương nanh múa vuốt!

Phía sau, bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng vỗ tay.

Diêu Nhật Hiên nhìn lại, là Kì An Tu.

Bọn họ to tiếng như thế, đã sớm hấp dẫn mọi người chú ý. Kì An Tu ban đầu cũng bị lời nói của Cốc Duyên Tiệp khiến cho tức giận đến mặt mày xanh mét, đang muốn lên giúp Diêu Nhật Hiên, lại ngoài ý muốn nghe thấy Diêu Nhật Hiên phản bác.

Này thật sự là làm cho mắt hắn sáng ngời! Tiểu Hiên Hiên của hắn khi cố gắng bảo vệ tình yêu của họ, đôi mắt to lóe sáng phẫn nộ, y như hai viên đá quý sáng nhất thế gian, tất thảy ánh sáng đều tập trung quanh người cậu, tất thảy những thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc.

Hắn lại một lần nữa tin tưởng, mình thật sự đã nhặt được bảo vật.

Diêu Nhật Hiên chỉ thấy Kì An Tu mặt đầy tươi cười đi tới bên cậu, ngay trước mặt mọi người, nắm chặt hai tay của cậu, ở bên hai gò má nhẹ nhàng hôn xuống, “Anh rất kiêu ngạo vì em!”.

Bầu không khí căng thẳng bị phá vỡ, mọi người ồn ào bắt đầu vỗ tay.

Diêu Nhật Hiên đỏ bừng như trái cà chua, con heo này! Đúng là…… chỉ biết gây chú ý!

Không ai để ý tới Cốc Duyên Tiệp sắc mặt như tro tàn.

Kì Dân Hạo bất động thanh sắc cười nói, “Đám trẻ này, thật sự là không có biện pháp, kệ bọn họ nháo đi! Đến đến đến, chúng ta tiếp tục!”.

Không chút dấu vết đã xoay chuyển đề tài.

Dạ tiệc như lúc mở màn chấm dứt trong bầu không khí vui vẻ, cuộc cãi nhau kia dường như chỉ là một mảnh nhạc đệm nho nhỏ biến mất không để lại đấu vết.

Thật sự không có dấu vết sao?

Dạ tiệc chấm dứt, Kì An Tu đưa Diêu Nhật Hiên đến chỗ xe của Kì Dân Hạo, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm,“Bộ đồ này đừng thay ra nhé, đợi anh về!”

Đợi anh mới là lạ! Diêu Nhật Hiên quyết định về đến nhà sẽ lập tức thay quần áo, “Nhưng anh còn làm gì nữa?”

Kì An Tu cười mà không đáp, mở cửa xe ra, đẩy cậu vào trong,“Lão ba, hôm nay bọn con về nhà ở, hai người đi trước, con sẽ về ngay!”

Diêu Nhật Hiên còn muốn hỏi, Kì Dân Hạo đã khởi động động cơ, “Không cần phải để ý đến nó, có một số việc để cho nó tự mình giải quyết thì tốt hơn. Đúng rồi, Tiểu Hiên con có biết lái xe không?”

Diêu Nhật Hiên lập tức lắc đầu. Cậu là người nghèo, học lái xe để làm gì chứ?

Kì Dân Hạo cũng không ngạc nhiên,“Vậy đi học đi, sau này lái xe sẽ tiện hơn. Chờ con học xong, bác sẽ cho con một cái!” Ông nhẹ nhàng bâng quơ nói, chẳng khác gì nói muốn đưa cho cậu một cây cải trắng tầm thường.

Diêu Nhật Hiên phản ứng lại,“Nhưng…… con…… nó rất mắc!”

Kì Dân Hạo cười ha ha,“Con xem con kìa, căng thẳng liền lắp bắp như vậy, vừa rồi nói không phải rất tốt sao? Sau này nhớ kỹ, lúc cần tranh thì nhất định phải tranh! Đặc biệt khi người khác khi dễ trên đầu, mặc kệ hắn là ai, cho dù là thiên vương lão tử, đều nhất định không thể chịu thua! Cứ giống như lúc nãy, làm rất tuyệt! Không khiến cho Kì gia mất mặt!”

Cãi nhau mà còn được coi như có công ? Diêu Nhật Hiên ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng khẽ hoan hô, bác Kì bá nói cậu cũng là người của Kì gia nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK