-Marie Antoinette-
***********
…………
Mùi khói dại đê mê, điên cuồng..
Quạ đen đậu đầy trên những nhánh cây khô héo trụi,không ngừng kêu inh ỏi..
Màu đỏ thắm nhuộm trên chiếc váy trắng, cô gái sa lưới vào chiếc tổ khô cứng được bện bằng những cành cây nhỏ vẫn nằm im lặng không nhúc nhích,như thể đã chìm sâu vào giấc ngủ ở đó từ rất lâu..Gương mặt trắng bệch tựa như bức tượng sứ, mi mắt hơi lay động nhưng hơi thở thì vẫn đều đặn, nhịp nhàng..
Cô đang chờ ai ?..Hay là đang chờ đợi một điều gì..?
Giấc ngủ tưởng chừng như vĩnh hằng ấy liệu có được đánh thức, vết thương trên người cô liệu có được chữa lành…?
……………….
“Thiên Nhi…Đừng đi..xin em đừng đi…Đừng bỏ..tôi..lúc này..”
Giọng nói thân thuộc đã từng khiến nó xiêu lòng, lần này nó khựng lại có chút lưỡng lự.
Nếu như là ngày trước thì nó sẽ không do dự mà ở lại bên cạnh anh ta, nhưng lần này…
Nó lo lắng cho Quân và Hoàng Vũ hơn bao giờ hết…nhưng còn Khánh Vĩ thì đang bị thương nặng thế này, mà anh ta vẫn còn nghĩ đến nó sao..?
“Xin lỗi…tôi là Thiên Nhân, không phải Thiên Nhi.Mọi người sắp đến rồi, cậu chịu khó đợi ở đây nhé ?”
May thay, nó vừa nhìn thấy bóng anh quản lí cùng những người khác đang chạy tới, có chút ngượng nghịu, nó gỡ tay anh ra khỏi cổ tay mình.
Nằm phục xuống đất, đôi mắt hắn bắt đầu mờ dần, tự cười vào chính bản thân mình. Phải rồi, sao hắn lại có thể nhìn nhầm cả hai người đó với nhau được? Làm gì có chuyện cô gái ấy sẽ xuất hiện ở đây được chứ? Ngày trước, mỗi khi hắn gặp chuyện không vui, chỉ cần gặp Thiên Nhi thì mọi nỗi lo của hắn biến mất, lần này có thể nào hắn đã quá tự mãn vào chính mình, nghĩ rằng cô ấy sẽ ở đây lúc hắn cần cô gái ấy?
Nắng chiều mà sao hắn thấy chói chang quá,mồ hôi vẫn không ngừng lăn trên gương mặt hắn, đôi mắt nheo nheo lại..Trong đầu Vĩ chợt thoáng quá chuyện vừa nãy, cái nhìn trầm tư, xoáy sâu vào bóng đen trong tâm khảm. Quây xung quanh hắn là tất cả mọi người đang huyên náo đỡ lấy hắn dậy để đưa hắn vào bệnh viện, nhưng hắn nào để ý không gian xung quanh mình.Có dự cảm nào đó,hắn bắt đầu thấy không yên tâm…
…………..
Được anh quản lí chỉ lối ra, nó vẫn cắm đầu chạy một mạch để đuổi kịp Hoàng Vũ. Trên đường đi, nó suýt nữa bị trượt ngã mấy lần, nhưng vẫn cố gượng dậy chạy tiếp. Tiếng nói trong đầu nó lúc này cứ thôi thúc nó phải chạy thật nhanh..thật nhanh..nhưng quả nhiên, sức con gái như nó làm sao đọ nổi với tốc độ của tên con trai đã thông thuộc địa hình như Vũ?
Dừng lại một lúc, nó chống tay vào thân cây gần đó, thở hổn hển.
“Mạnh Quân..tại sao lúc đó tôi lại cáu giận với cậu đến thế? Nếu tôi chịu nghe cậu nói…Dù thế nào, tôi vẫn thấy ở cậu đôi mắt của anh chàng Nobita tôi quen ngày xưa.Chỉ tại tôi,chỉ biết đánh giá cậu qua vẻ bề ngoài mà không hề để ý đến những lời cậu nói với tôi…Dù cậu thay đổi ngoại hình nhưng vẫn đến tìm một đứa con gái bình thường như tôi…Nhất định, nhất định cậu phải không làm sao đấy nhé!”
Tuy không đuổi kịp Vũ, nhưng Vĩ có nhắc đến Triệu Khắc Dung, nó biết phải tìm bà ta ở đâu.Những giọt mồ hôi rơi ướt đẫm chiếc áo phông trắng nó đang mặc, dồn hết chút sức lực còn lại của mình lên đôi chân, nó lại tiếp tục chạy nhưng đôi môi vẫn cố mím chặt vì bàn chân nó đã bắt đầu đau nhức. Nhưng giờ không phải là lúc nó nghĩ đến bản thân mình,mà nó còn liên quan đến sự an nguy của anh bạn mà nó quen hồi trước…
…………
Mùi nước hoa thoang thoảng.
Chợt tỉnh giấc,ánh sáng mờ mờ lướt qua trước mắt Quân…Nhưng cậu vẫn chưa định hình được cảnh vật trước mắt vì trong phút chốc cơn đau đầu lại choáng ngợp hết mọi giác quan.
Cố nhúc nhích nhưng không được , cậu chỉ mơ hồ đoán được tình thế của bản thân:cậu ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt lại đằng sau. Kẻ nào đó cũng rất cẩn thận, trói cả hai chân cậu lại vào chân ghế để cậu không thoát được…Rốt cuộc..là ai..?
Bóng một người tiến lại gần cậu..Quân đoán đó là một người phụ nữ vì mùi nước hoa đặc trưng đậm mùi theo mỗi bước chân bà ta đi tới.
“Cậu tỉnh rồi hả?”
Giọng nói này..cậu biết chứ, chính bà ta đã cho người đuổi bắt cậu kia mà?
“Hừ,bà..muốn gì?”
“Muốn gì ư?Cậu hỏi hay lắm,tôi cũng đang muốn nghĩ xem rốt cuộc mình đang muốn gì đây.”
Trong bộ sườn xám màu đỏ đậm với họa tiết rồng bay phượng múa, Khắc Dung điềm đạm cầm chiếc quạt nhẹ vuốt trên gương mặt Quân, nụ cười nửa miệng lả lơi, cái nhìn tình tứ chăm chú xem phản ứng của con mồi béo bở trước mặt.
“Đừng..có giở trò! Tôi biết bà muốn gì,bà định dùng tôi nhằm hãm hại cha tôi ,sau đó…là đến ông nội tôi để chiếm đoạt số tài sản kếch xù đó! Có phải vậy không?!?”
Vì kích động, Mạnh Quân cố gắng giãy dụa nhưng điều đó chỉ khiến bà ta lạnh lùng trở lại, liền ra hiệu cho Đăng Hải-vệ sĩ của mình-thụi một cú vào bụng cậu khiến cậu cúi gập người ho sặc sụa.Hắn không quên thì thầm bên tai cậu:
“Mồi nhử thì mãi vẫn chỉ là mồi nhử,tôi ra tay với cậu thế này là còn nhẹ tay.Nếu không vì bà chủ thì bây giờ cậu không còn ngồi yên trên cái ghế này đâu.”
Cái liếc sắc lạnh qua cặp kính nhìn con trai của kẻ đã đuổi hắn đi không thương tiếc.Ngày xưa, nếu không được Khắc Dung thu nhận thì ngay đến cả mục đích sống của cuộc đời hắn, hắn còn không có nữa.Hắn đã thề tuyệt đối sẽ trung thành với bà chủ và thậm chí, muốn lật đổ Nguyễn Mạnh Cường hơn bất cứ lúc nào hết.
Những giọt máu đỏ tươi ứa ra từ khóe miệng,hơi thở đã ổn định trờ lại, Mạnh Quân vẫn lạnh lùng cười khẩy:
“Tôi nói trúng điểm yếu của bà…phải không? Dùng cách này để tra tấn tôi…bà nghĩ tôi sẽ khai gì với bà sao?”
“Hửm?Cậu nghĩ tôi cần cậu khai sao? Cậu coi thường tôi quá,ép cậu khai thì đâu thiếu gì cách phải không?..Như là cái con bé Thiên Nhi ấy?”
“Bà..bà làm gì cô ấy ?!??”
“Ái chà, bình tĩnh đi nào! Cậu nghĩ tôi làm gì cô bạn gái bé bỏng của cậu?…Con bé ấy đâu có giá trị sử dụng với tôi, chỉ có Khánh Vĩ mới cần đến cô ta thôi! Đừng đánh đồng hai việc đó với nhau, mục tiêu của tôi là bố cậu kia mà? Cậu hiểu điều tôi vừa nói chứ ?”
Tại sao…cả Khánh Vĩ cũng liên quan ở đây, là thế nào? Cậu không hiểu.
“Ồ, ông đến đúng lúc lắm!”
Hướng về phía cánh cửa gỗ mở rộng, Khắc Dung có phần đắc ý, cơ mặt bắt đầu dãn ra. Quả như bà ta dự tính, ông đến đây một mình. Quần áo xộc xệch, ắt hẳn ông đã phải vội vàng đến mức nào khi nghe bà ta gọi điện đến.
Có ai ngờ đâu hai anh em lâu ngày không gặp nhau cuối cùng lại gặp nhau trong tình huống trớ trêu thế này.
“Con trai ta đâu?”
“Lời chào hỏi đầu tiên giữa hai chúng ta là thế này sao hả ông anh quý hóa của tôi?”. Khắc Dung bật cười,cũng chẳng mảy may để tâm đến điều bà ta vừa nghĩ.
“Cậu con trai của ông đang ngồi trên ghế khách đặc biệt của tôi,tuy cách mời của cậu ta không được nhẹ nhàng như ông, nhưng..dẫu sao, được thấy cả hai cha con ông ở đây tôi cũng khá mừng!”
“Ba..ba..sao ba lại đến đây..?”
Đôi mắt ông thoáng chốc nhìn thấy đứa con trai mình thương tích đầy mình, chân tay bị trói chặt vào ghế đến đáng thương.Sự căm phẫn bùng nổ như ngọn lửa lớn cháy rực trong tâm trí, ông quát lớn:
“Khắc Dung!Muốn gì thì bắt ta là được rồi, mau thả nó ra ngay!! Nếu không đừng trách ta ác!”
Định rút súng đã cài sẵn trong người, nhưng nhanh như cắt đã có hai họng súng khác dí vào đầu ông từ đằng sau. Người đàn bà hiểm độc vẫn ngồi yên trên ghế, hai tay vẫn đan chéo vào nhau, đưa mắt nhìn ông Cường đang trong thế bị động:
“Chống cự cũng vô ích, một dân mafia mà lại không giấu sẵn trong mình một khẩu súng, ông nghĩ tôi không đoán được à? Dù sao tôi cũng có phương án của mình, ông cứ ngoan ngoãn nghe theo lời tôi đi.”
“…”
“Tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản thế này: mạng ông đổi lấy mạng con trai ông.Nếu ông chấp nhận thì tôi sẽ thả cậu ta ra ngay, ông thấy thế nào?”
“Đừng..ba..đừng nghe theo lời bà ta!”
“Câm miệng!”
Đăng Hải đứng cạnh lại thụi tiếp cho cậu một cú nữa,giọng khàn đục lạnh lùng vang lên ngăn cho cậu ta không được nói tiếp.
“Dừng tay!!!..Được, tôi chấp nhận. Mau thả nó ra, ngay lập tức!!”
Lòng đau như cắt nhưng không hiểu sao,ông Cường vẫn bình tĩnh đáp lời,cái nhìn hận thù vẫn chăm chăm nhìn vào ả đàn bà trước mặt.
Người ta thường bảo người càng đẹp thì lại càng độc.
Không phủ nhận bà ta có vẻ đẹp mặn mà dù đã ngoài ba mươi, nhưng dã tâm lại tỉ lệ nghịch với vẻ ngoài, độc địa như con rắn hổ mang. Dám dùng cách này để đối phó với ông, dù có phải nhắm mắt nhưng bằng mọi giá ông phải kéo bà ta xuống địa ngục cùng ông, để vợ ông yên lòng mà nhắm mắt.
Trầm ngâm hồi lâu, bà ta ra hiệu Đăng Hải cởi trói cho Mạnh Quân. Được thả ra nhưng sức khỏe vẫn chưa hồi phục sau va đập mạnh ở đầu, cộng thêm bị trói chặt khiến chân tay cậu bủn rủn. Thân hình cậu đổ rạp xuống sàn nhà, hơi thở bắt đầu khó nhọc vẫn cố gắng yếu ớt ngước lên nhìn ông.Răng ông cắn chặt môi đến tím tái lại, đau xót nhìn con mình.
“Nào,bây giờ ông hãy cầm khẩu súng lên, làm theo lời tôi, chĩa vào đầu mình.”
Đôi tay ông run run nhấc lên, chiến trận ông đã từng kinh qua nhiều lần nhưng lần này,thực khiến ông có chút lo sợ, không phải vì sợ chết mà vì kế hoạc lôi kéo bà ta chưa hoàn thành mà ông đã phải đi trước…
“Bác Cường! Bác mau dừng lại đi !!”
Cánh cửa đạp mở, Hoàng Vũ cùng người vệ sĩ của ông là Henry lo lắng chạy xông vào trước con mắt ngỡ ngàng của bà ta cùng với đám bảo vệ…Kết quả là xung quanh ngổn ngang la liệt những tên áo đen nằm phủ phục trên mặt đất, duy chỉ có Khắc Dung đứng nép đằng sau Đăng Hải, gương mặt tái xanh không tính đến trường hợp này.
“Chết tiệt !! Nguyễn Mạnh Cường!!! Tôi đã bảo ông đi một mình,sao ông lại gọi bọn vệ sĩ kia đi cùng ?!?”
“…”
“Giờ việc đó còn quan trọng nữa sao…?”
Từ thế bị động, ông Cường như hổ mọc thêm cánh chuyển thành thế chủ động, lúc này bình tĩnh nhặt lấy khẩu súng lên, định giơ lên bắn Khắc Dung…Henry và Hoàng Vũ đã nhanh chóng đỡ Quân dậy chăm sóc cho cậu ta, vẫn đăm đăm nhìn theo mũi súng của ông Cường. Liệu ông có bóp
cò không..?
……..
Vừa đến căn nhà trước mặt, nó không thể tin vào mắt mình. Ngôi nhà sang trọng có lớp người bảo vệ vững chắc là vậy mà bây giờ la liệt người nằm như vừa có chiến trường ở đây xong..Nó nhón chân bước qua, tránh từng người rồi đi sâu vào bên trong…Mọi thứ đều lộn xộn hết lên, nó vẫn lo lắng, bước đến căn phòng có cánh cửa gỗ mở toang…Nhưng nó không hề biết có một người đang đi theo nó từ đằng sau…
Hơi thở nặng nhọc, quả như những gì Khánh Vĩ dự đoán, chắc chắn kế hoạch của bà ta đã bị lộ. Dựa lưng vào tường, hắn trốn khỏi bệnh viện mà đi đến tận đây, vừa vặn nhìn thấy bóng Thiên Nhân bước vào..
Không chút do dự, cậu ta xông lên, túm lấy nó từ đằng sau.
Do quá bất ngờ nên nó không kịp phản ứng, chỉ ú ớ vì bị cậu ta bịt miệng, Vĩ liền rút con dao nhỏ trong túi mình kề vào cổ Thiên Nhân:
“Im miệng! Cậu mà la lên thì đừng trách!”
Đầu óc nó quay cuồng hỗn loạn, tại sao..tại sao…anh ta…không phải giờ này…anh ta vẫn ở bệnh viện sao..?
“Ông Cường, ông không được bắn bà ấy! Nếu không tính mạng cậu ta khó mà đảm bảo được!”
Đứng trước của phòng, cảnh vật mờ mờ trước mắt nhưng hắn vẫn cố chút sức lực của mình để bảo vệ cho Khắc Dung. Hành động của hắn đương nhiên thu hút mọi sự chú ý trong phòng, chỉ có Hoàng Vũ biết danh tính thật của Thiên Nhi nên nhìn thấy bạn gái mình bị Khánh Vĩ kề dao vào cổ nên lại tức giận tột độ.
“Khánh Vĩ!!!Cậu…cậu…bỏ Thiên Nhân ra !!”
“Khánh Vĩ, cậu đến thật đúng lúc. Ngăn ông ta lại đi!”
Lúc này Khắc Dung mới lấy lại được vẻ cao ngạo trên gương mặt vốn tưởng đã sắp bại trận đến nơi.Đứng về phía Khắc Dung rồi, nhưng Khánh Vĩ vẫn chưa có ý định buông Thiên Nhân ra.
“Sao? Ông muốn bắn tôi? Vậy thì bắn đi, viên đạn của ông sẽ ghim vào người thằng nhóc này chứ không phải là tôi! Giờ..để ba bọn tôi đi, tôi sẽ thả cậu ta ra cho đến khi bọn tôi chắc chắn ông không theo đuôi, được chứ?”
Đôi mắt nghi hoặc của ông Cường vẫn chăm chăm nhìn mụ ta, lai còn dám lôi người vô tội vào. Trong khi ông đang do dự, Hoàng Vũ đã nghiến răng rít lên giận dữ:
“Khánh Vĩ!! Vậy còn Thiên Nhi thì sao?!? Cậu đã nói…cậu bị bà ta lợi dụng, cô ấy đã tưởng thật, đã khóc hết nước mắt vì cậu. Cuối cùng…cậu vẫn chọn theo bà ta?!?? Ra tất cả là kế hoạch của cậu ?!???”
“..”
Khánh Vĩ cũng cảm thấy đau đớn lắm chứ, nhưng hắn không nói được.
“Hạ màn ở đây thôi Khánh Vĩ! Không cần phải đóng kịch làm gì nữa, cơ sự đã đến mức này thì ta cũng nói luôn: Tất cả chỉ là kịch bản do ta và Khánh Vĩ dàn dựng! Còn thắc mắc gì không..?”
“Cậu..cậu lừa…Thiên Nhi?”
Lúc này nó mới lắp bắp, ngước lên nhìn Khánh Vĩ, đôi mắt ngân ngấn nước không hiểu sao lại khiến Vĩ có chút dao động vì gương mặt của Thiên Nhân lại gợi nhớ đến Thiên Nhi vào cái ngày hắn nói lời chia tay với cô.
Đầu óc nó trống rỗng,mím môi thật chặt..Anh ta không phủ nhận, vậy..nghĩa là…sự thật….
Lúc đó nó đã làm một việc liều lĩnh đến mức khó tin: nó xoay người đẩy anh ta ra
Vô tình kéo theo đó là con dao trên tay anh ta cứa một đường dài trên cánh tay nó….
Trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, nó mỉm cười, nụ cười cuối cùng dành cho Vĩ như thể thay hết những điều nó muốn nói.
“..Vĩnh biệt..Khánh Vĩ…”
Không còn là tạm biệt, không chỉ đơn thuần là xa nhau rồi gặp lại nhau, mà đây là lời chào vĩnh viễn sẽ mãi không thể nào gặp nhau.
Cả thân hình nó đổ rạp xuống..
Trước mắt nó như mờ dần đi,
Sao nó như thấy mình đang rơi xuống đáy vực sâu tận cùng của nỗi khổ đau chôn giấu sâu tít đáy lòng chứ ?