• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi thứ đều chứa đựng điều bí ẩn, thậm chí cả bóng tối và sự câm lặng, và tôi học được rằng cho dù tôi ở trạng thái nào, tôi cũng có thể yên bình.”

-Helen Keller-

**********

Cứ mãi vô tình như thế…chúng ta là gì của nhau?

Là bạn? Là người yêu? Là hai kẻ xa lạ ? Hay…là kẻ thù?

Em đã mất người đó mãi mãi,lần này em cũng không muốn mất cả anh…

Vậy mà tại sao…anh lại rời bỏ em..khi em đã nhận ra….là em yêu anh..?

…………

Tuy đang giờ làm thêm nhưng đầu óc của nó vẫn để đi đâu.

Bao quanh nó là nhưng cô gái xinh đẹp không ngừng hỏi han trò chuyện nhưng đôi mắt đen láy vẫn dõi theo hình bóng một người ở phía xa.

Hoàng Vũ thực đang rất bực mình, buổi làm thêm của hắn đã bị phá hỏng chỉ vì cô bạn thân này đe dọa các cô gái khác cô là hôn thê của hắn, thành ra giờ chả có cô nào dám lại gần hắn.Cáu quá nên hắn chỉ lau chùi mấy cái ly ở quầy bar nhỏ, bên cạnh là Kiều Như không ngừng “tiêm nhiễm” vào đầu hắn:

“Tôi đã bảo cậu: sao chưa chịu bỏ công việc này đi? Công việc này đâu có phù hợp với một người như cậu??”

“Cậu có muốn ông nội biết được không?Chắc chắn ông sẽ rất thất vọng!!”

hay :

“Cậu quên chúng ta sau này sẽ kết hôn sao?!? Tôi không thể để công việc này phá hỏng hình tượng của cậu!…blah blah blah…”

Đúng là quá đáng mà!

“Kiều Như! Tôi rất cảm kích tấm lòng của cậu,nhưng làm ơn đừng có phán xét việc tôi đang làm. Với lại, đừng lúc nào cũng lấy ông ra làm lá chắn như thế, tôi cũng đang phải suy nghĩ rất nhiều vì việc đó đấy!”

Dừng lại một chút,đôi mắt xanh lá quay ra nhìn đứa con gái trước mặt bằng vẻ lạnh lùng và có phần xa cách. Kiều Như hiểu có thể do đã xa lâu ngày nên cậu ta vẫn không quen với sự hiện diện của cô, nhưng cô lại cảm thấy có chút gì đó không hẳn là thế. Như thể cậu ta không muốn cô xen vào chuyện của mình vậy.

“Tôi chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ, sao lại…”

Kiều Như liền đưa tay nắm lấy tay áo của Vũ, ánh mắt nhìn hắn y hệt ngày xưa khi hai đứa còn chơi thân với nhau. Có cảm giác như thời thơ ấu lại quay trở lại, cô gái nhỏ nhắn lại nắm ấy áo hắn mà mỉm cười vui vẻ.

Chỉ khác là bây giờ,khoảng cách giữa Kiều Như và Hoàng Vũ đã trở thành bức tường ngăn cách rất lớn, mặt đối mặt nhưng cứ như thể là người dưng.Cô không hiểu được hắn, còn hắn cũng không hiểu được cô nghĩ gì.

Trong đầu Vũ chỉ nghĩ sao cô ấy lại chấp thuận hôn ước ấy dễ dàng đến thế?

Hắn thì lại rất khó chấp nhận,vì dẫu cô gái ấy đã từng khiến hắn không biết bao nhiêu lần “lao đao” đến kiệt sức, nhưng hắn vẫn chỉ coi Kiều Như là cô bạn thân không hơn không kém. Nếu bảo hắn phải phá vỡ mối quan hệ này thì hắn cũng đâu có muốn, với lại còn gây cho hắn rất nhiều phiền phức, chẳng hạn như là….

Ánh mắt hắn lướt qua vô tình bắt gặp đôi mắt u tối của nó.

“Cô ấy lại hiểu nhầm mất rồi!”-Hắn đau khổ nghĩ thầm trong bụng.

Chợt thoáng giật mình, nó lại quay mặt đi trò chuyện với mấy cô gái kia, nụ cười ngượng ngịu cố che giấu tâm sự nhưng lại không thể giấu được nỗi đau buồn, tủi thân nặng trĩu kéo dài từ hôm qua cho đến giờ.

Nó chợt nhớ lại những dòng chữ bà ta viết trên giấy ngày hôm qua…

“Chào Thiên Nhi,lâu rồi không gặp, không biết cô bé còn quên tôi ?

Chỉ là vài dòng ngắn ngủi, cũng chẳng có gì đâu. Nhưng số phận cô bé đang nằm trong tay tôi rồi, bây giờ chỉ có hai con đường cho cô bé lựa chọn:

-Một là tiếp tục hẹn hò Mạnh Quân và đưa hắn đến chỗ tôi khi tôi chỉ định ngày, tôi sẽ không làm gì anh bạn Hoàng Vũ. Với lời nói của cô bé thì việc làm Quân đi cùng cô bé sẽ không quá khó phải không?

-Hai là cô bé dám lại gần Hoàng Vũ hay tìm cách nói chuyện với cậu ta và Quân về lời tôi nói đây, thì đừng trách tôi sẽ làm hại cả cậu ta và bố của cô bé.Chắc hẳn cô bé sẽ rất ngạc nhiên,nhưng không có việc gì là tôi không biết hết.

Đấy là hai sự lựa chọn cuối cùng của cô bé,muốn sống…hay muốn chết là phụ thuộc vào quyết định của cô.

Tôi cũng có tai mắt ở khắp nơi, ngay cả trong quán làm thêm của cô bé tôi cũng cài sẵn người rồi, nên cô bé hãy ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của tôi, rõ rồi chứ?”….

Thở dài mệt mỏi, nó khẽ cười buồn.

Bà ta…dùng tính mạng gia đình nó và Vũ để uy hiếp, thật đúng là hèn hạ!

Thì ra bà ta vẫn nhất định cô lập nó cho bằng được sao?

“Bà quả là mưu mô và nham hiểm hơn tôi nghĩ!”

Tiếng hai người ở góc quầy bar đang cãi nhau lại lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, hơn thế lại thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.

“Dương Hoàng Vũ! Rốt cuộc tôi có gì khiến cậu không thích mà cậu vẫn nhất quyết từ chối hôn ước của hai chúng ta kia chứ ?!?”

“Như! Mau dừng lại đi, tôi không muốn tiếp tục nói về chuyện này….Cậu không thấy tiếp tục nói về chuyện này thì cả hai chúng ta đều thấy rất mệt mỏi hay sao?”

Cô gái với mái tóc cột cao mím chặt môi…Vũ! Sao cậu lại khác quá vậy? Sao cậu vẫn không chịu nhìn lại phía sau mình kia chứ ?

Mười mấy năm qua, đằng sau cậu luôn có một con bé âm thầm theo dõi mọi nhất cử nhất động của cậu, lúc nào cũng kề bên cạnh cậu. Cậu không hề biết, nó lúc nào cũng gây sự với cậu, là chỉ muốn cậu chú ý đến, làm những hành động đáng xấu hổ trước mặt bọn con gái ,cũng chỉ là để bảo vệ cậu.

Vậy mà….chỉ sau bảy năm cô đi xa, giờ hắn đã trở thành con người khác, lại còn không hề mảy may để ý đến cô.

Trong mắt Vũ, rốt cuộc, Kiều Như này là gì?!?

“Lí do cậu từ chối tôi…có phải là cậu đã thích ai đó không?”

Gương mặt Vũ đỏ bừng, hắn vội lấy tay che mặt. Sao…sao cô ấy lại biết? Hắn không đáp lại, cũng không giải thích mà chỉ đăm đăm nhìn về phía nó đang sững người dõi theo cả hai.

“Quả là đúng như tôi đoán! Vậy thì…”

Cô gái này thật là táo bạo!

Không để Vũ kịp phản ứng, cô nắm lấy cổ áo hắn kéo xuống, gương mặt mỗi lúc một kề sát khiến hắn đứt hết các dây thần kinh phản ứng. Cho đến khi…

Đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ lên môi cậu ta…

Đôi mắt xanh vẫn mở to bất động chưa kịp nhận thức chuyện gì vừa xảy ra

Không khí tĩnh lặng bao trùm.

“Rầm!!”

Khi nó kịp nhận ra mình vừa làm gì thì nó thấy mình đã đứng lên, bàn tay đỏ ửng vì vừa đập mạnh xuống mặt bàn. Xung quanh là mọi người đang nhìn nó bằng cặp mắt ngạc nhiên hơn.

Nhưng nó nào thấy đau,cũng chẳng cảm thấy gì bằng tổn thương trong tim mình lúc này..?

“Tôi xin phép!”

Đó là ba từ duy nhất mà nó có thể thốt ra được, liền bước nhanh ra ngoài. Đi ngang qua hai người đó, nó lặng lẽ liếc đôi mắt đượm màu buồn,hụt hẫng nhìn sang Vũ, không hiểu sao suýt chút nữa lúc đó nó sắp khóc đến nơi.

“Thiên Nhân!”

Mạnh Quân từ đằng sau cũng không khỏi sốt ruột, liền vội vàng đứng dậy đuổi theo nó. Đi ngang qua Vũ, hắn không quên hích thật mạnh vào vai cậu ta khiến cậu ta chới với, suýt chút nữa là ngã lăn ra đất, cái nhìn sắc lạnh khiến người đối diện thấy nổi da gà.

Nhưng Vũ nào để ý gì.

Thiên Nhi đã thấy hắn…nụ hôn đầu của hắn…không phải là cùng với cô gái nhỏ bé ấy mà lại là cùng với người khác…

Hắn tự căm giận bản thân vì đã quá sơ ý, nhưng giữa cả hai đâu còn mối quan hệ gì nữa,khi mà…

Đúng là mọi chuyện đã tệ lại còn tệ hơn.

Thiên Nhi-Hoàng Vũ-Mạnh Quân-Kiều Như, thế nào là bình yên cho tất cả bọn họ..?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK