-Christine Feehan-
***********
Mây-Mưa-Nắng-Gió-Hoa và sắc Cầu Vồng điểm xuyết trên bản nhạc dạo mở đầu cho câu chuyện tình ngọt ngào, đầy nước mắt nhưng lại xuyên suốt niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Bản nhạc còn dang dở, gió đã cuốn đi vội vã…
Chú gấu mèo vẫn lăn trên mặt đất, chiếc bóng in dài dưới ánh nắng chiều cô đơn,lạc lõng…
…………
“Nhi,em không sao đấy chứ?”
Chiếc thìa đang lơ đễnh khuấy cốc matcha đột nhiên rơi “cạch” xuống đất.Nó giật mình,chợt nhận ra trước mặt Quân lo lắng cúi đầu nhìn gương mặt đang thất thần của nó.
Cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, nó chợt nhận ra hoàn cảnh của bản thân.Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của nó và Quân, vậy mà nó không thể hoàn toàn tập trung.
Nhìn Quân mà nó lại càng cảm thấy xấu hổ và tự trách móc bản thân. Anh đã cố gắng sắp xếp thời gian để hẹn nó, đã thế buổi hẹn anh cũng sắp xếp rất chu đáo, từ xem phim cho đến quán uống nước, anh chọn chỗ vắng người, ít gây sự chú ý.
Mục đích là để cả hai có không gian yên tĩnh, không sợ bị ảnh hưởng bởi đám đông, với lại anh lo cho sự an toàn của nó. Nhưng trong đầu nó lại đang nghĩ về một nghười khác….Có phải nó đã quá đáng với anh không?
“Em..em không sao..”
“Không sao thật chứ? Hay anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé,buổi hẹn của chúng ta có thể rời sang hôm khác cũng được?”
Nó biết, có tiếp tục thì Quân cũng chỉ nhìn thấy nụ cười gượng gạo của nó mà thôi, nên bối rối cúi đầu nói nhỏ:
“..Em xin lỗi..”
“Sao em lại phải xin lỗi chứ?..Nhưng trước khi về, anh có món quà muốn tặng em.”
Từ chiếc túi giấy để bên cạnh, Quân lôi ra một chú gấu trắng muốt to đến nửa người đưa cho nó.
“Chú gấu này..”
“Thực ra anh muốn tặng em cây xương rồng, vì hồi trước, anh thấy em có vẻ rất thích loại cây này. Nhưng nghĩ lại thì anh muốn tặng em thứ gì đó có thể giúp em không cảm thấy cô đơn, nên anh hi vọng chú gấu này sẽ giúp em ngủ ngon và không cảm thấy lẻ loi nữa..”
Nó ngỡ ngàng nhìn sâu vào đôi mắt của Quân.
Quân của bây giờ quả nhiên đã khác hẳn. Anh trở nên lạnh nhạt, mạnh mẽ,thấu hiểu và tỏ ra ân cần, tất cả nó hiểu là có nó nằm trong những nguyên nhân cho sự thay đổi ấy.
Không còn là cậu chàng “Nobita” ngày xưa lúc nào cũng vụng về nhìn nó,hay chậm chạp, lúng túng mỗi khi bị nó mắng…quả là thời gian có thể thay đổi một con người đến thần kì.
Còn nó thì sao? Nó có đổi khác gì không? Hay chỉ là những bước đi chậm chạp, thậm chí là dậm chân tại chỗ…?
……………
Ôm chặt chú gấu trước ngực, nó nhìn theo bóng chiếc xe màu đen lao vút vào màn đêm. Đôi mắt đen láy chớp chớp vẫn trầm ngâm suy nghĩ,trong lòng không hiểu sao lại dậy lên những con sóng lo âu mỗi lúc một lớn.
Có cảm giác như sắp có chuyện chẳng lành.
Khi quay người lại, nó giật mình chợt nhận ra bong người đang ngồi trước bậc thềm nhà nó.
Chắc chắn không phải là ba nó, vì ba nó đợt này lại đi công tác liên miên, sao lại ở trước của cái tầm khuya khoắt này mà lại không vào nhà..?
Thế này thì nguy hiểm quá! Một thân một mình đứa con gái như nó, chẳng may lại gặp phải đúng tên trộm, hay tên cướp…khả dĩ hơn thì là tên biến thái nào đó….
Da gà toàn thân nổi lên khắp người, nó rón rén bước lại gần, nhưng vẫn cố bước thật chậm để có gì có thể chuồn được thật nhanh.Ba mươi sáu kế ,chạy vẫn là thượng sách mà.
“Thình thịch..thình thịch…”
Tiến gần rồi, nó mới nhận ra người trước mặt, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cái tên Hoàng Vũ chết tiệt, tối thế này mà còn làm gì trước của nhà nó thế không biết? Lại còn ngồi cúi gục đầu xuống, nếu nó có vũ khí gì trên tay thì chắc chắn tên này đã bị nó đánh ngất không thương tiếc rồi.
Nó chợt nhận ra mùi lạ, là mùi rượu thoang thoảng…Mà chủ nhân của cái mùi này không phải là ai khác chính là cái tên đang ngồi ăn vạ trước cửa nhà nó.Đến nhà nó rồi lại ngồi say xỉn ở đây, có phải hắn đang trả đũa ngày trước nó cũng say xỉn thế này, lại còn gọi hắn chạy đến..
Nhớ lại thì đúng là kinh khủng.
Nhìn Vũ ngồi vật vờ trước của nhà thế này, nó vừa thấy thương, vừa thấy tội, liền rủ chút lòng tốt nhẹ lay người hắn dậy.
“Vũ! Cậu mau dậy đi,9 rưỡi rồi, cậu định nằm ở đây đến bao giờ?”
Không phản ứng.
Cái bóng người cao lớn cứ ngồi sụp xuống cúi đầu bất động, mái đầu vàng óng rối mù vẫn không hề cử động.
Nó bắt đầu thấy sợ. Nhỡ hắn xảy ra chuyện gì ở đây thì không phải nó là người đầu tiên bị tình nghi sao?!? Nó không muống sáng mai trên các mặt báo hay trên tivi lại xuất hiện mặt nó gây ra vụ án gì đâu!!
Định lay người hắn dậy tiếp thì bàn tay to lớn nhanh như cắt nắm chặt lấy cổ tay nó khiến nó khựng người lại. Ít nhất hắn vẫn có phản ứng, vậy mà nó cứ tưởng….
“Em đi đâu mà về muộn thế?”
Khi nó nhìn Vũ, chưa bao giờ nó cảm thấy cái nhìn sắc lạnh từ anh đến thế này. Bàn tay nắm lấy cổ tay nó cứ như đóng băng vậy, thít chặt đến nỗi đau nhói….Sao nó lại cảm thấy gương mặt Vũ thật gần nhưng lại cách xa đến vậy?
Chợt nhận ra chú gấu nó đang ôm trên tay, Vũ cười nhếch miệng, nụ cười lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cả hai người hẹn hò vui vẻ quá nhỉ?”
“Có liên quan đến anh sao?”
Câu trả lời của cô ấy..? Ừ,anh là người thừa, phải không?Trong mắt em, anh chẳng có giá trị lợi dụng gì cho nhu cầu tình cảm của em phải không?Anh chỉ là cái gai trong mắt em mà em cần phải gạt bỏ..theo lời của Khắc Dung..?
Hơi men trong người bắt đầu nóng dần,cộng thêm những suy nghĩ mù quáng ấy che lấp, anh vừa ghen tị, lại thêm cơn cuồng nộ cứ đảo điên trong đầu. Lúc này Vũ như người mất trí, cậu lên tiếng nạt nộ, trong giọng nói pha lẫn chút đau đớn.
“Lưu Thiên Nhi! Em còn định giả ngây đến mức nào?? Làm tôi tổn thương để tôi tránh xa Quân, để em có thể tiếp cận cậu ta theo lời của Khắc Dung! Đúng thế phải không??”
“Anh..anh nói cái gì thế..?”
Gương mặt sững sờ chưa hiểu ra chuyện gì của nó lại càng làm Vũ tức điên. Cô cố tình không hiểu hay thực không biết đây?
Rút trong túi quần một xấp ảnh,Vũ lẳng lặng đưa cho nó,giọng nói lạnh lẽo như sương đêm thoảng qua tai nó:
“Em xem đi!”
Cầm tập ảnh trên tay, nó run run, sửng sốt nhìn người trong ảnh. Là nó..và Khánh Vĩ???Sao anh ta lại biết được ?? Chẳng lẽ…
Chú gấu và tập ảnh trên tay nó rơi xuống đất khi thân hình nhỏ nhắn của nó bắt đầu run run.
“..A..nh..a..anh theo dõi tôi…?”
“Em mau trả lời câu hỏi của tôi đi!! Rốt cuộc..có phải như vậy không ?!??”
Nó chợt nhớ đến lời Khắc Dung : “…cô bé dám lại gần Hoàng Vũ hay tìm cách nói chuyện với cậu ta và Quân về lời tôi nói đây, thì đừng trách tôi sẽ làm hại cả cậu ta và bố của cô bé…”
Đầu óc quay cuồng, cố níu lấy chút ý trí còn lại để đứng vững, nó nhỏ giọng yếu ớt.
“..Tôi…không thể nói…Tôi..xin lỗi…”
Cô ấy không phủ nhận..Vậy..lời ông nội nói…là đúng..?
Bầu không khí nặng nề bao trùm lên hai người bọn họ.
Nó thì cúi đầu run run nhìn xuống dưới đất, đôi mắt bắt đầu mờ dần đi mím chặt môi. Còn Vũ sững sờ nhìn đối phương bằng cặp mắt ngạc nhiên rồi lại lắng xuống, trở nên u tối hơn bao giờ hết.
Lúc này, hắn không biết nên làm gì, phải đi về đâu,khi niềm tin của hắn cứ như sứt mẻ từng chút, từng chút một..
“Vũ…”
“Đừng..lại gần tôi..”
Nó định tiến lại gần thì Vũ lại lùi lại, rồi nhanh như cắt quay người chạy vào màn đêm tịch mịch, để lại nó muốn gọi tên hắn mà không thể nào cất lên lời, ngồi sụp xuống đất khóc nức nở.
“Vũ..”
………..
Ở phía xa, một chiếc xe đen đỗ chéo trước nhà nó, cách cũng không xa lắm. Nhưng vì ở góc khuất nên hai người kia không thấy, cũng không thể biết.
“Quả đúng như bà dự đoán.Cậu ta đến chắc chắn là vì tấm ảnh ông Phúc đưa cho!”
Một người đàn ông mặc âu phục đen với vết sẹo chạy dài qua mắt ghé cửa nói vào bên trong thông báo. Người phụ nữ mỉm cười, chiếc quạt trên tay vẫn vẫy nhẹ, nhìn theo hướng nhà nó.
“Con bé đó chắc chắn cũng không thể nghĩ ra được! Mảnh giấy đó cũng chỉ là tấm lá chắn phòng vệ che lấp mục đích thực sự của chúng ta là chụp được những tấm ảnh đó, nhưng nó cũng không thể thiếu trong màn kịch này, phải không Khánh Vĩ?”
Vĩ ngồi cạnh cũng gật đầu cười mỉm theo.Bà ta quả nhiên thông minh,chỉ một mẩu giấy và mấy tấm ảnh mà lại có thể phá vỡ nội bộ bên đó, đúng kế hoạch y như mong đợi.
“Bọn họ không thể ngờ người đưa cho ông Phúc xấp tấm ảnh đó lại là người chúng ta gài vào, lại còn trong đội thám tử riêng của ông ta. Phen này,chúng ta có thể nắm chắc phần thắng.”
“Sao lại là có thể? Mà phải là chắc chắn mới đúng! Nguyễn Mạnh Cường! Nguyễn Mạnh Phúc! Mỗi bước tôi thực hiện xong một bước trong kế hoạch, có cảm giác tôi lại tiến gần đến hai người hơn! Đừng mong lần này cả hai thoát khỏi tay tôi!! Hahahaaa..!!”
Đôi mắt ẩn ý liếc nhìn Khắc Dung tự mãn, bật cười trước những gì bà ta vừa sắp đặt.
“Khắc Dung! Bà vẫn chưa xong với tôi đâu! Cứ cười đi, rồi xem…Chống mắt lên mà xem tôi sẽ hạ gục bà thế nào! Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi..”
Ý nghĩ vụt thoáng qua khiến Vĩ mỉm cười…nụ cười mãn nguyện..