"Nhưng việc này Hướng Nguyên Khê cũng biết". Diệp Tri Hòa lại nói. "Có tính không?".
Lận Thâm trầm mặc. "Không cảm nhận được nghĩa là sao?".
"Nghĩa là... Không ngửi được pheromone của người khác". Diệp Tri Hòa đổi sang cách nói dễ hiểu hơn.
Lận Thâm cúi đầu cẩn thận ngửi Diệp Tri Hòa, thấy cậu không hề đùa bèn nói: "Tôi biết rồi, sắp muộn giờ đi xuống rồi đấy".
Diệp Tri Hòa lùi lại, hơi nóng tản bớt, chỉ còn chút mùi hoa oải hương vương trên quần áo.
Hai người cùng đi xuống, có người đã đứng trên bục phát biểu, lễ chào cờ chuẩn bị bắt đầu.
Diệp Tri Hòa nói: "Cần chạy không?".
"Cậu cứ đứng phía sau đi, đừng chen lên trước nữa". Lận Thâm còn đang nghĩ đến chuyện cậu nói khi trước, trả lời qua loa.
Diệp Tri Hòa nói: "Vốn tớ cũng không đứng phía trước mà".
Thấy Lận Thâm không đáp gì, cậu lại túm lấy cánh tay hắn.
Lận Thâm hoàn hồn, Diệp Tri Hòa bèn lặp lại: "Tớ không đứng ở phía trước mà".
Lận Thâm nói: "Tôi biết rồi... Cậu đâu có thấp".
Xếp hàng theo chiều cao, dĩ nhiên Diệp Tri Hòa không thấp, cậu đứng ngay trước Diêu Vân Chu.
Lận Thâm định nhắc nhở Diệp Tri Hòa đừng có động tay động chân, trong lòng lại biết rõ cậu không cố ý.
Vì không cảm nhận được pheromone nên cậu không đề phòng ai, cũng chẳng hiểu những hành động ấy có ý nghĩa như thế nào.
Bởi vậy nên Lận Thâm dứt khoát bỏ cuộc, còn muốn dỗ dành nhóc hồ ly đang liều chết phóng đại sự tồn tại của mình.
Diệp Tri Hòa không có ý đó, cậu tưởng Lận Thâm không nghe rõ nên mới lặp lại.
Bước vào hàng, Lận Thâm lại hỏi cậu: "Nói cho tôi biết có sao không?".
"Không sao đâu". Diệp Tri Hòa quay đầu nhìn hắn. "Cậu cũng sẽ không nói ra mà".
Lận Thâm hài lòng với câu trả lời này, bước theo lối đi nhỏ lên phía trước. Khúc Sướng thấy vậy bèn liếc hắn một cái, ý sâu xa.
Lận Thâm: "Gì đấy?".
Khúc Sướng cười, nhún vai: "Không có gì cả, vẫn ổn".
Kéo cờ xong phải hát quốc ca, Diệp Tri Hòa do dự rồi chỉ nhép theo chứ không hát ra tiếng. Phía sau bỗng có tiếng nói vang lên: "Ông và Lận Thâm đi cùng nhau à".
Là Diêu Vân Chu.
Diệp Tri Hòa vừa muốn quay đầu, Diêu Vân Chu lại nói: "Hướng Nguyên Khê muốn ghép đôi hai người".
Cậu trợn to hai mắt, càng muốn quay lại hơn.
"Đừng bảo cậu ấy là tôi nói với ông".
Lòng tốt của Diêu Vân Chu chỉ đến thế mà thôi.
Buổi trưa, Diệp Tri Hòa chủ động mời Hướng Nguyên Khê đi ăn, cậu chàng tung tăng đồng ý.
Ăn được một nửa, Hướng Nguyên Khê còn đang lảm nhảm về hôm chủ nhật, cậu chàng tới nhà Diêu Vân Chu làm bài tập thật, làm từ sáng đến tận giữa trưa, chiều thì Diêu Vân Chu cùng cậu chàng chơi game, tối thì ở lại nhà Diêu Vân Chu ăn cơm chiều.
"Mẹ Diêu Vân Chu nấu ăn ngon thật đấy". Hướng Nguyên Khê nói.
Diệp Tri Hòa thầm chửi, đây có khác gì gặp mặt cha mẹ chồng đâu, hai đứa bây đính hôn luôn đi chứ còn thầm yêu gì nữa.
Cậu vừa nghĩ vừa không quên chuyện chính, thấy Hướng Nguyên Khê nói mãi bèn gợi chuyện: "Ông thấy Lận Thâm thế nào?".
Hướng Nguyên Khê thấy cậu chủ động nhắc tới Lận Thâm, lập tức cho đánh giá rất cao: "Ứng cử viên Alpha sáng giá nhất!".
Diệp Tri Hòa bị vẻ kích động của cậu chàng dọa hết hồn, nghĩ rồi lại nói: "Đó là lời khen à?".
"Đương nhiên rồi, tốt xấu gì Lận Thâm cũng là hotboy lớp mà, dù giờ không còn nữa".
"Tại sao?".
"Vì lớp mấy ông có Diêu Vân Chu đó, giờ Diêu Vân Chu đã là Alpha, phân hóa rồi thì chiếm ưu thế hơn". Hướng Nguyên Khê nói xong lại thấy chưa đủ, bèn tiếp tục. "Nhưng hai người họ không cùng một kiểu, khuôn mặt của Diêu Vân Chu làm hoa khôi thì hợp hơn...".
Diệp Tri Hòa: "Ông dám nói câu này cho Diêu Vân Chu nghe không?".
Hướng Nguyên Khê ngậm miệng ngay lập tức.
Một chốc sau, cậu chàng lại không nhịn được mà hỏi: "Sao tự dưng ông lại hỏi về Lận Thâm thế?".
Ý nghĩ viết rõ rành rành trên mặt.
Diệp Tri Hòa lại làm như không thấy, trong đầu nhanh chóng tìm cớ: "Ừm... Vì cậu ấy khá tốt, là một đứa bé ngoan".
Trong mắt cậu Lận Thâm vừa ngoan vừa nghe lời, có luật giới nghiêm lúc 9 giờ, chưa làm xong bài tập thì không được đi chơi, còn cung kính gọi phụ huynh là cha và ba nữa.
Hướng Nguyên Khê hỏi thêm: "Trừ cái đó ra, có phải ông tò mò về cậu ta không?". Làm tròn lên nghĩa là Diệp Tri Hòa có ý với Lận Thâm rồi!
Diệp Tri Hòa không giả vờ nổi nữa, sụp đổ ngay lập tức, bèn nói thẳng: "Thôi đừng ghép cặp bọn tôi nữa, Lận Thâm không thích đâu".
Chủ yếu là Lận Thâm không thích thì sẽ giận, giận thì trông dữ chết đi được.
Diệp Tri Hòa cảm thấy mình không thể đối phó với việc ấy được.
Cậu không giỏi dỗ trẻ con.
Nhất là trẻ con mười sáu tuổi.
Hướng Nguyên Khê khá kinh ngạc, ngả người ra lưng ghế: "Sao ông biết tôi định...?". Rõ ràng cậu chàng đã làm gì đâu!
"... Hành động của ông rõ ràng quá".
"Có à?".
"Có". Diệp Tri Hòa nói chắc.
Chỉ cần giả vờ đủ giống là hù được bạn thuở nhỏ ngốc nghếch rồi.
Quả nhiên Hướng Nguyên Khê tin ngay, bèn tiếc nuối thở dài. "Thật sự không thấy cậu ta thú vị à? Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà".
Cậu chàng nhớ đến hình ảnh khi hai người cùng nhau bước vào quán nước, Lận Thâm còn nắm cổ tay Diệp Tri Hòa.
Theo như Hướng Nguyên Khê biết, Lận Thâm chẳng thích tiếp xúc với người khác, chứ đừng nói đến việc chủ động chạm vào người khác.
Bạn từ nhỏ của mình xưa giờ vẫn không giống người thường, có nhiều ý tưởng chẳng ai từng nghĩ đến, có lẽ Lận Thâm bị hấp dẫn bởi nét độc đáo này của Diệp Tri Hòa.
Trong lòng cậu chàng vẽ ra một tình yêu sét đánh lãng mạn, Diệp Tri Hòa lại không hề nương tay mà xé nát bức vẽ ấy.
Cậu lắc đầu, nói: "Chắc cậu ấy sẽ thích những người có pheromone mùi ngọt".
Dù sao cũng là bé con thích kem xoài và sữa bò, cả túi bỏng ngô bơ kia cũng là hắn ăn hết.
Hướng Nguyên Khê trợn tròn mắt: "Chính miệng cậu ta nói với ông thế à?".
Diệp Tri Hòa: "Không, nhưng mà...".
"Nhưng mà?". Hướng Nguyên Khê nhíu mày. "Cậu ta còn nói gì với ông nữa?".
Để bảo vệ thể diện của Lận Thâm thì có một số việc không thể nói cho Hướng Nguyên Khê được, Diệp Tri Hòa đành phải nói lập lờ: "Ừ thì mấy câu linh tinh, chắc trước khi phân hóa cậu ấy sẽ không yêu đương...".
Bộ dạng ấp a ấp úng này của cậu bị Hướng Nguyên Khê nghĩ là đơn phương mến Lận Thâm, Lận Thâm thì lại dùng cách nói không rạch ròi để từ chối Diệp Tri Hòa, nhất thời cậu chàng giận sôi máu.
"Thế thì thôi!". Hướng Nguyên Khê nói, rồi lại trịnh trọng tỏ vẻ. "Lỗi tại tôi, lần sau tôi sẽ không ghép cặp hai người nữa".
"... A, vậy à, thế thì tốt rồi". Diệp Tri Hòa đáp.
Hình như có chỗ nào sai sai.
Nhưng Hướng Nguyên Khê đã nói vậy rồi, cậu cũng chẳng tiện hỏi sao lại tự dưng đổi ý, vớ vẩn lại bị ghép đôi nữa thì chết.
Buổi chiều Hướng Nguyên Khê qua lớp họ, chẳng mấy khi không tới tìm Diêu Vân Chu mà đến ngồi cạnh Diệp Tri Hòa, nhìn chằm chằm Lận Thâm.
"Ông nhìn sai phía rồi kìa". Diệp Tri Hòa nhắc nhở.
"Sai sót gì đâu". Hướng Nguyên Khê nhanh chóng đáp, rồi lại trừng tên cặn bã.
Sắc mặt Diêu Vân Chu càng xấu hơn.
Vì hạnh phúc sau này của bạn thuở nhỏ, Diệp Tri Hòa bèn chủ động đi khỏi chỗ, bước tới cạnh Lận Thâm.
Hướng Nguyên Khê bèn trừng mắt, sao ông thiếu tiền đồ vậy Diệp Tri Hòa, không được thích loại cặn bã này!!
Lận Thâm đang đứng trên bục giảng đếm bài thi, Diệp Tri Hòa chạy tới bên cạnh, hắn bèn hỏi: "Sao cậu ta lại trừng tôi?".
"Tớ cũng không biết". Diệp Tri Hòa tranh công. "Tớ qua chắn cho cậu nè".
"Sao Hướng Nguyên Khê lại biết?". Lận Thâm đột nhiên hỏi.
"Gì cơ?".
Lận Thâm chỉ dùng khẩu hình miệng, không phát ra âm thanh.
Diệp Tri Hòa không hiểu, rướn sát vào: "Gì cơ?".
Với Diệp Tri Hòa Lận Thâm cực kì nhẫn nại, lồng ngực cậu đụng vào cánh tay, hắn cũng chẳng phản ứng gì mà còn ghé tai cậu nói nhỏ: "Vụ pheromone ấy".
"Bọn tớ quen nhau mười mấy năm rồi, biết thì biết thôi".
"Mười mấy năm? Bây giờ cậu mới bao lớn chứ?".
"Quen nhau từ hồi đi mẫu giáo rồi mà".
Lận Thâm ngẩng đầu nhìn Hướng Nguyên Khê, Hướng Nguyên Khê lập tức thẳng lưng trừng lại.
"Chẳng phải cậu ta thích Diêu Vân Chu sao?".
"À... Ừ". Diệp Tri Hòa cũng cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của Hướng Nguyên Khê.
"Vậy làm gì mà che chở cậu như con gà mái già che con thế". Lận Thâm mặt không biểu tình mà nói.
Diệp Tri Hòa ngẩn người.
"Giống chỗ nào chứ?".
"Không giống chỗ nào?". Lận Thâm tới gần cậu, lần này hắn chủ động và cố ý, còn nghiêng đầu nhìn Hướng Nguyên Khê đang tức muốn hộc máu ngồi ở chỗ Diệp Tri Hòa. "Cậu lại đây một cái là cậu ta bực tức ngay".
Diệp Tri Hòa chớp mắt, sáng nay còn ghép cặp hai người mà sao chiều đã thay đổi rồi, có phải còn hiểu lầm gì nữa không?
Cậu cảm thấy mệt mỏi. "Để tới hỏi xem".
"Cầm cái này giúp tôi trước đã". Lận Thâm đưa một xấp bài thi cho cậu. "Nhớ kĩ, có 46 tờ".
"Tớ phải nhớ hở?".
Lận Thâm nói: "Phải nhớ".
"46 tờ, rồi sao?".
"Rồi cậu cầm đi, đứng đây đừng nhúc nhích, đợi tôi đếm nốt đã".
"Cậu sẽ quên hở? 46".
Lận Thâm không đáp.
Diệp Tri Hòa: "46".
Lận Thâm: "Giờ tôi vẫn nhớ mà".
"Nhưng tớ sợ tớ sẽ quên".
Lận Thâm: "...".
Hắn cầm lại xấp bài thi trên tay Diệp Tri Hòa, trên người nhóc con vẫn chẳng có mùi gì, nửa cánh tay lộ khỏi đồng phục cũng trắng, phần cổ lộ ra khi bỏ ngỏ một chiếc cúc áo cũng trắng, sạch sẽ nhưng lại đầy mồ hôi.
Diệp Tri Hòa đúng là ra nhiều mồ hôi thật, như được làm bằng nước vậy, cậu mồ hôi đầm đìa, hơi thở cũng nhè nhẹ. Con trai cao như thế mà gầy thì thường không đẹp, cậu lại đẹp, có nét đẹp mảnh mai.
"Vì không ngửi được nên cậu cũng không có pheromone sao?".
Giọng Lận Thâm rất nhẹ, nhưng Diệp Tri Hòa vẫn nghe thấy.
Cậu khô khan nói: "Chắc là vậy, tớ cũng không rõ lắm... Tớ không ngửi thấy mà".
Chuyện này đúng là ngõ cụt, vòng đi vòng lại vẫn về chỗ cũ.
Tất cả là do cậu không cảm nhận được.