Diệp Tri Hòa trôi chảy mười sáu năm cuộc đời, chưa lần nào cậu lại hoài nghi vận may của mình như hiện tại.
Tình cảnh éo le thế này lại bị cậu bắt gặp, nói như thế nào với người ta bây giờ?
Mà không nói thì lại không có đạo đức quá không?
Rốt cuộc có nên nói cho Lận Thâm rằng đầu hắn đang mọc cỏ* không?
(*mọc cỏ: cỏ màu xanh lá => bị đội nón xanh, hay còn gọi là bị cắm sừng)
Lần đầu tiên, bằng trực giác cậu thấy mình khác với mọi người.
Trong không khí chẳng có mùi gì, cậu cúi đầu cẩn thận ngửi ngửi chính mình.
Mùi hoa oải hương. Là mùi bột giặt ngày hôm qua.
"Tôi không ngửi thấy". Diệp Tri Hòa nói.
Họ hôn nhau, một nụ hôn đầy vị kẹo.
Gương mặt Diệp Tri Hoà ửng màu hồng nhàn nhạt, tai Lận Thâm cũng hồng lên, đẩy viên kẹo sang miệng cậu.
"Vị gì đây?". Hắn thấp giọng hỏi.
Diệp Tri Hòa ngơ ngác, ngây thơ nhìn hắn.
Lận Thâm nói: "Là vị của tớ trong miệng cậu đấy".