Những ngày cuối cùng của tháng mười, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống, sáng sớm ra khỏi nhà lạnh căm căm, phải mặc thêm áo khoác.
Gần đây Hướng Nguyên Khê có một dự cảm mãnh liệt, rằng mình sắp phân hóa.
Diệp Tri Hòa hoàn toàn chẳng có hiểu biết gì về vấn đề này, chỉ hỏi: “Định xin nghỉ hở?”.
“Chưa đến lúc, tôi còn chưa nghĩ ra nên nói với Diêu Vân Chu thế nào nữa…”.
“Hở?”.
“Chuyện này rất, rất… Rất riêng tư đấy!”.
“Tôi biết mà”.
Không ai muốn chia sẻ quá trình trước và sau phân hóa với những kẻ không phải bạn bè và người thân cả, đây gần như đã là một quy luật bất thành văn. Nhưng quy luật ấy do ai đặt ra thì lại chẳng thể biết được, không có nguyên nhân mà vẫn có kết quả.
“Thế ông không muốn nói cho nó biết à?”.
“Hồi cậu ấy phân hóa cũng có bảo gì với tôi đâu!”.
Diệp Tri Hòa khựng lại một chút. “Sống ở đời đừng đua đòi quá”.
Hướng Nguyên Khê: “…”.
Hướng Nguyên Khê không đáp lời, chỉ hỏi: “Ông với Lận Thâm vẫn vậy à?”.
“Vẫn vậy là vẫn kiểu gì?”.
“Dính chặt lấy nhau ấy!”.
“Ừa”.
Hướng Nguyên Khê mở to hai mắt: “Ông còn ‘ừa’ nữa, có biết xấu hổ không vậy?”.
Diệp Tri Hòa thản nhiên gật đầu. “Giờ ông muốn xin nghỉ học, nhưng không dám nói với Diêu Vân Chu, thế lúc quay lại định đối mặt với nó thế nào đây?”.
Hướng Nguyên Khê lại héo rũ: “Tôi muốn nói với cậu ấy mà… Nhưng liệu cậu ấy có muốn nghe không? Lúc nào tôi nói chuyện cậu ấy cũng chỉ đáp ‘ừ’, xấu hổ lắm”.
Lúc đơn phương con người ta bao giờ cũng bối rối giữa bao nhiêu suy nghĩ miên man, chỉ nội việc đối mặt với người mình thích thôi cũng đã rụt rè bao nhiêu.
Diệp Tri Hòa nhớ tới bộ phim cuối tuần Diệp Thư thường xem, cậu đứng ở cửa nghe được hết nửa sau câu chuyện.
Trong phim hai người thích nhau nhưng không chịu nói thẳng, Omega hiểu lầm Alpha đã có ánh trăng sáng trong lòng, Alpha hiểu lầm Omega đã thích người khác.
Tập cuối cùng Omega quyết định tỏ tình, Alpha đồng ý, nhưng suy nghĩ trong lòng hai người lại là: Biết ngay anh ấy coi mình thành người khác/Biết ngay em ấy chỉ chọn mình vì không có được kẻ kia, sau đó là đến tiết mục quảng cáo có thời lượng dài hơn cả phim.
Diệp Tri Hòa bỗng nhiên nghĩ, thôi chờ phân hóa làm gì nữa, cứ kéo Hướng Nguyên Khê đến thẳng trước mặt Diêu Vân Chu đặt tay hai đứa vào nhau là xong. Cậu thậm chí có thể nói được lời làm chứng cho hôn lễ, chỉ cần hai đứa này không vòng vèo như phim truyền hình là được.
Đương nhiên cậu chỉ nghĩ vậy thôi, loại chuyện này sao có thể để người thứ ba xen vào được.
Diệp Tri Hòa nói: “Vậy ông cứ ngẫm đi, đằng nào phân hóa xong nó cũng biết thôi”.
Lúc này Hướng Nguyên Khê mới phản ứng lại: “Sao bây giờ lại nói về tôi?”.
“Rõ ràng từ đầu vẫn nói về ông mà”.
Hướng Nguyên Khê nhìn cậu đầy hoài nghi: “Thôi, nếu ông không muốn tâm sự… Thực sự không cần đổi người khác, vẫn cứ phải là cậu ta à?”.
Cậu chàng chỉ nói vậy, trong lòng lại biết rõ rằng, nếu có thể thay đổi đối tượng mình thích dễ dàng như vậy thì chỉ có nghĩa là mình không đủ thích người ta mà thôi.
“… Đổi được sao?”. Diệp Tri Hòa có rất ít bạn bè, người có thể khiến cậu tin tưởng lại càng ít, Lận Thâm là cực kì cực kì đặc biệt.
Hướng Nguyên Khê lắc đầu, thở dài rồi lại nói: “Lỡ đâu tôi là một Alpha…”.
Cậu chàng còn chưa dứt câu đã thấy Diệp Tri Hòa vỗ vỗ vai mình.
“Chỉ là lỡ như thôi!”.
“Ừ…”.
Hướng Nguyên Khê tỏ vẻ đáng thương vô cùng: “Liệu cậu ấy có ghét tôi không?”.
Diệp Tri Hòa nhìn đôi mắt cún con của đứa bạn thuở nhỏ, nghĩ ngợi rồi nói: “Ông lại suy diễn rồi”.
Hướng Nguyên Khê đã chuẩn bị tâm lí bị cậu làm cho nghẹn cả lời.
Hôm nay là một buổi trưa không hề oi bức, thời tiết rất đẹp, mây lững thững trôi, nắng vàng rạng rỡ không chói mắt.
Hai người ngồi trên bàn đá, nói thật thì có hơi lạnh mông.
Diệp Tri Hòa chẳng mấy khi nói lời đứng đắn: “Ông thích nó đâu phải vì nó là Alpha, còn nó… Nếu nó thích ông thực lòng, nhất định cũng chẳng phải vì ông là Beta hay Omega”.
“Đi đâu vậy, sao về muộn thế?”.
Diệp Tri Hòa bước vào lớp trong tiếng chuông reo thì Lận Thâm hỏi, cậu bèn đáp: “Đi làm cố vấn tình cảm ó”.
Tâm trạng cậu rất tốt, nên lại cong mắt cười: “Hôm nay trời nắng đẹp”.
Lận Thâm không hiểu câu này nghĩa là gì, nhưng cậu vẫn muốn nói.
Dạo này Khúc Sướng rất hay ra khỏi lớp, có người thấy cô đi cùng những đàn anh đàn chị khối mười hai.
Hết tiết Trần Dương xuống lớp tìm mà không thấy, bèn nhíu mày: “Lận Thâm, em giúp thầy tìm Khúc Sướng đi, rồi bảo em ấy tới văn phòng thầy nói chuyện”.
Lận Thâm đứng dậy, Nghiêm Gia Khang lập tức thò đầu qua nói chuyện với Diệp Tri Hòa.
Lận Thâm: “Đi không?”.
Diệp Tri Hòa cũng đang thò đầu qua, nghe hắn hỏi vậy bèn ngẩng đầu.
“Đi tìm cùng tôi đi”. Lận Thâm nói.
“Ừa”.
Diệp Tri Hòa đứng dậy đi cùng Lận Thâm, bỏ lại Nghiêm Gia Khang nghẹn họng nhìn theo trân trối.
Bước khỏi lớp, Lận Thâm lại hơi hối hận.
Lớp mười hai từ khi khai giảng đã chuyển sang tòa nhà khác để học, không phải ai cũng có mục tiêu là thi lên đại học, có vài nơi rất loạn, hắn không nên đưa Diệp Tri Hòa theo.
“Hay thôi cậu cứ…”.
“Cậu không đi tìm Khúc Sướng à?”. Diệp Tri Hòa lên tiếng.
“Có”.
Hắn nghĩ ngợi mãi rồi giữ chặt cổ tay Diệp Tri Hòa, lòng bàn tay thiếu niên vừa khô ráo vừa ấm áp.
Hai người bước vào tòa nhà của khối mười hai, Lận Thâm tìm người hỏi đường tới lớp 12-2.
Hắn xác định mục tiêu rõ ràng đến vậy, Diệp Tri Hòa ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Lận Thâm giải thích: “Dạo này cậu ta đang theo đuổi một người, mà vừa hay… tôi có quen biết”.
Tới lầu ba rồi, Diệp Tri Hòa bèn thấy Khúc Sướng đang tựa trên lan can, chán nản nghiêng đầu qua một bên ngắm cửa sổ.
“Khúc Sướng”. Lận Thâm chỉ đứng ở cầu thang, không đi lên. “Thầy chủ nhiệm tìm cậu”.
Khúc Sướng sửng sốt, cúi đầu nhìn họ rồi cong mắt cười: “Ok, từ từ đã nha lớp trưởng, tui đi chào một câu rồi về”.
Chào ai? Người cổ thích hở? Theo đuổi được chưa?
Diệp Tri Hòa chưa kịp nghĩ nhiều, xa xa đã có người lên tiếng: “Tiểu Nhã, bạn trai cũ cậu kia phải không?”.
Sắc mặt Lận Thâm không được tốt cho lắm.
“Còn dắt cả người khác đến nữa”.
Diệp Tri Hòa vừa không sợ lại vừa sợ nhất việc bị người khác bàn tán, từ bé đến giờ, chưa người nào bàn tán sau lưng dám nói thẳng điều gì với cậu cả.
Bộ dạng thì thầm khe khẽ của họ trông như những con chuột lớn có cái đuôi dài.
Vì vậy câu quơ quơ tay, khiến Lận Thâm phải dời sự chú ý sang mình, rồi giơ tay che hai tai hắn lại.
Lận Thâm túm cổ tay cậu lại theo thói quen, gương mặt thả lỏng. “Đừng nghịch”.
Khúc Sướng đứng trên hành lang nhìn hai người bỗng thấy chẳng có gì là vui, trả thù cũng không vui, đám đông đang cười cũng không vui, ngay cả mình cũng không vui, cái gì cũng tẻ ngắt.
Vưu Tiêu Nhã đứng bên cạnh không đổi sắc mặt: “Lận Thâm, lần trước gặp nhau còn chưa kịp nói chuyện, lần này anh cũng không định nói gì sao?”.
Lận Thâm liếc qua: “Có gì mà nói?”.
Vưu Tiêu Nhã nở nụ cười, cô nàng đúng là rất xinh, thiếu nữ vừa tròn mười tám có gương mặt đẹp lại tô màu son đỏ, trông đến là trưởng thành.
“Lần trước em đã nghi nghi anh có bạn mới rồi mà”. Vưu Tiêu Nhã nói. “Thế mà cũng phải tránh em?”.
Chữ bạn này quá phức tạp, mang cả ý trêu đùa, bèn trở nên thật khó nghe.
Diệp Tri Hòa bỗng nhớ đến một cảnh tượng khi tốt nghiệp cấp hai, trong phòng chỉ có hai người, bao gồm cả cậu.
Kẻ kia nói: “Đừng thích tôi, tôi sẽ không học cấp ba ở đây đâu”.
Năm Diệp Tri Hòa lớp tám, trong lớp có một cặp yêu nhau. Nam sinh có gương mặt sáng sủa nhưng hơi lùn, là bạn cùng bàn của cậu.
Khi ấy Diệp Tri Hòa cũng không cao, vóc dáng chưa nảy nở nhưng chạy khá nhanh, thường lọt vào top10 trong lớp.
Không biết là từ hôm nào, bắt đầu có người nói cậu luôn chạy theo nam sinh đó.
Hướng Nguyên Khê hỏi có việc này hay không, cậu chỉ nói: “Tôi cũng chỉ đạt được hạng bảy là cùng thôi”.
Sau đó đôi này cãi nhau, trong lớp ai cũng bảo do nữ sinh nổi cơn ghen, vì nam sinh ngồi cùng bàn với Diệp Tri Hòa, hai người thường xuyên nói chuyện.
Hướng Nguyên Khê hỏi sao lại thế này, cậu đáp: “Cậu ta hỏi tôi môn toán, tôi bảo tôi không hiểu; tôi hỏi cậu ta môn sinh, cậu ta nói cậu ta không nghe giảng”.
Lên lớp chín hai người không ngồi cùng bàn, không giao tiếp gì nữa, nhưng vẫn còn những lời đồn đãi.
Hướng Nguyên Khê hỏi cậu có muốn giải thích hay không.
Diệp Tri Hòa hỏi: “Giải thích với ai đây?”.
Lúc sau gia đình hai người đó biết vụ hẹn hò bèn làm ầm ĩ lên trường, đôi tình nhân chia tay.
Trong lớp có người đồn là do Diệp Tri Hòa mách với thầy giáo.
Hướng Nguyên Khê cáu rồi, hôm đó cậu chàng khí phách bừng bừng mà đứng trên bục giảng nói: “Ngậm cho chặt mấy cái mồm ba hoa của chúng mày vào đi, lũ chim lợn!”.
Nhưng trong mắt người khác, câu ấy lại nghĩa là thừa nhận.
Hướng Nguyên Khê tức đến nỗi ứa nước mắt: “Sao lại thành ra như vậy cơ chứ?”.
Không nói thì là thừa nhận, đính chính lại bảo chột dạ, quyền lên tiếng không hề nằm trong tay họ.
Trái lại, Diệp Tri Hòa còn an ủi cậu chàng: “Kệ đi”.
Cậu bảo kệ, không chỉ đối với chuyện này, mà còn là với tất cả những lần khác.
Mọi người sẽ nói lời thật, cũng sẽ phao tin đồn nhảm, sẽ chọn xem có tin hay không, sẽ thiên vị người này và đổ dồn tất cả lên người khác.
Chuyện này từ đầu tới cuối đều là từ miệng người khác mà ra, những kẻ đó bịa đặt, thêm thắt, với họ Diệp Tri Hòa không phải một người sống, mà chỉ là một cái tên gồm ba chữ thôi.
Trước khi thi chuyển cấp cặp tình nhân kia lại làm một việc to gan lớn mật, tỏ tình với nhau thêm lần nữa ngay trước mặt chủ nhiệm lớp. Mọi người xôn xao, hai đứa xin lỗi nhau, còn nói rằng sau này sẽ luôn ở bên nhau.
Ai cũng vui mừng.
Chỉ mình Diệp Tri Hòa xui xẻo.
Cậu sẽ luôn xuất hiện trong những câu chuyện cũ của đôi tình nhân đó, người khác trách cậu nhìn ai cũng quá mức chăm chú, trách cậu cho nam sinh ấy mượn chiếc bút, lại trách cậu dám mở miệng chuyện trò, nghĩ cậu làm gì, lúc nào, ở đâu cũng là sai.
Nhưng thực sự cậu chẳng hề làm gì hết.
Lễ chụp ảnh tốt nghiệp, Diêu Vân Chu nghiêm túc hỏi cậu có muốn đánh tên đó một cái không, Hướng Nguyên Khê giơ tay ủng hộ như một chú khỉ ngốc.
Khi Diệp Tri Hòa quay về lớp học, nam sinh kia cũng ở đó, cậu ta nói: “Cậu đừng thích tôi nữa”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Tôi vốn không hề thích cậu chút nào”.
Gương mặt nam sinh thoáng đỏ bừng.
Cuối năm lớp chín Diệp Tri Hòa đột nhiên cao vọt lên, khung xương rộng hơn nhưng da dẻ vẫn còn non mịn, vẫn là một cậu nhóc chưa lớn hẳn.
Cậu cúi đầu nhìn nam sinh lùn hơn cậu rất nhiều, cậu ta lại bảo: “Thế thì sao… Sao cậu không nói sớm”.
Diệp Tri Hòa cũng nghĩ có thể là do mình sai, cậu nên giải thích rõ ràng sớm hơn, thế thì sẽ chẳng xảy ra những hiểu lầm không cần thiết.
Nhưng giờ đây cậu nhìn đám người trên cầu thang, bỗng nghĩ, dù giờ mình có nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, em và Lận Thâm không có quan hệ đó đâu”.
Họ cũng sẽ chỉ cười ruồi: “Đúng, nhóc nói đúng lắm”.
Loài người là một động vật chủ quan. Họ sẽ nói thật và cũng sẽ nói dối, sẽ lựa chọn giữa tin hay không tin, sẽ thiên vị một người và dồn hết tất thảy lên một người khác…
Như thể ngày ấy sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, nam sinh kia im bặt, chẳng nhắc đến cuộc trò chuyện trong lớp lấy một lời. Cậu ta đã biết Diệp Tri Hòa chẳng thích cậu ta, nhưng người khác chưa biết, cậu ta cũng chẳng chủ động nói rõ, vì việc ấy vừa mất mặt vừa không cần thiết.
Cậu ta nói với nữ sinh, xin lỗi nhiều, sau này anh sẽ quý trọng em. Nữ sinh cũng nói với cậu ta, xin lỗi nhiều, sau này em sẽ không cáu kỉnh với anh nữa.
Tất cả mọi người vỗ tay, hoan hô, gào thét vì hai người họ.
Vậy thì ai sẽ xin lỗi Diệp Tri Hòa đây?
Xin lỗi cho một việc cậu chưa hề làm.
Editor’s note: Sư cha cái bọn chim lợn mồm mép điêu ngoa.