Ba năm sau.
Tại lễ tốt nghiệp của Đại học Phí Mạn, sau khi chụp ảnh cùng hiệu trưởng và các giáo sư, Giang Đinh rời khỏi sân khấu rồi tháo nón thạc sĩ xuống.
Cậu lặng lẽ xuyên qua đám đông náo nhiệt, chuẩn bị trở về phòng để thay quần áo. Nhưng ngay khi vừa bước vào cửa, một tiếng cười nhẹ vang lên, ai đó gọi tên cậu: "Tiểu Đinh."
Cậu đột ngột dừng lại, chân mày nhíu chặt.
Giang Ngôn Châu đang ngồi trên ghế xoay bên cạnh bàn làm việc, từ từ quay mặt về phía cửa và nở một nụ cười nhã nhặn, đôi mắt đen tuyền dài hẹp nhìn thẳng vào Giang Đinh.
Trong phòng có vài vệ sĩ đang đứng.
Bản năng sinh tồn báo hiệu cho Giang Đinh về sự nguy hiểm, cậu muốn lùi lại nhưng đã bị người khác giữ chặt vai, mạnh mẽ kéo vào trong, sau đó cửa đóng sầm lại.
Cậu không thể tránh thoát và bị đẩy ngã xuống đất.
Giang Ngôn Châu từ từ bước đến, nhìn cậu từ trên cao, cười lạnh: "Chúc mừng con tốt nghiệp."
Giang Đinh gắng gượng đứng dậy, im lặng nhìn thẳng vào ông.
Giang Ngôn Châu nhếch môi: "Ba đã giúp con làm xong thủ tục ra trường, bây giờ chúng ta có thể đi rồi."
"Đây là trường học," Giang Đinh nói nhỏ, "Nếu tôi không muốn thì ông không thể ép tôi đi."
"Thế à?" Giang Ngôn Châu nhướng mày, "Vậy nếu ba nói rằng, con muốn đi thì sao?"
Nói rồi, ông ra hiệu, một trong những vệ sĩ tiến lên một bước và đưa cho ông một cái hộp dài.
Đó là thứ mà Giang Đinh rất quen thuộc... đó là Nhân Khắc.
Mắt cậu mở to, cả người run lên.
Ngay khoảnh khắc đó, cậu lùi lại vài bước định trốn tránh, nhưng lập tức bị siết cổ và quăng xuống đất, buộc phải quỳ gối.
Một bàn tay buông ra nhưng chẳng mấy chốc lại có một bàn tay khác ép cậu ngẩng đầu để lộ cổ. Sau đó, Giang Ngôn Châu đeo găng tay trắng, lấy ra một ống tiêm và tiến đến gần.
Một lát sau.
Ông ném ống tiêm đi, ra hiệu cho vệ sĩ thả tay. Ông cúi đầu nhìn xuống, thấy cậu thanh niên trên mặt đất mất hết sức lực, cơ thể run rẩy thở không ra hơi.
Ông cười rạng rỡ, đá nhẹ cậu bằng giày da rồi cúi người nhẹ nhàng gọi: "Giang Đinh."
Mái tóc nâu nhạt bị hất khỏi trán, lộ ra đôi mắt xanh lam mờ mịt. Giang Đinh ngẩng đầu theo tiếng gọi, đôi mắt trống rỗng nhìn lên.
Thế giới trong mắt cậu quay cuồng, hỗn loạn và chói chang, tiếng ù ù vang lên bên tai như có vô số máy bay trực thăng đang xoay vần.
Cậu nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai: "Tiểu Đinh, đi với ta, được không?"
Câu nói này vang lên không ngừng, lặp đi lặp lại trong tai cậu, dụ dỗ cậu, ép buộc cậu, như âm thanh của chết chóc, kéo dài đến mức xương cốt cũng đau đớn, khiến cậu không chịu nổi nữa mà phải mở miệng nói: "Được."
Rồi cậu đứng dậy, lảo đảo đi theo Giang Ngôn Châu ra ngoài, băng qua bãi cỏ, đến cổng trường, ngồi vào xe.
Giang Ngôn Châu hài lòng xoa đầu cậu như dỗ dành trẻ con, ông nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Tiếng ù ù biến mất, tầm nhìn sụp đổ, cậu mất ý thức đột ngột và rơi vào hôn mê.
Không biết đã qua bao lâu.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt cậu là căn phòng trống trải trắng toát, cậu nằm trên một bệ phẳng rộng giống như bàn mổ.
Cậu cố ngồi dậy theo phản xạ nhưng lại phát hiện tay chân và cổ đều bị khóa bằng vòng thép trên bệ, cơ thể hình như đã bị ai đó tác động nên không còn chút sức lực nào.
Cậu muốn hét lên nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng yếu ớt.
Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu, người đó nhếch môi nói: "Tỉnh rồi."
Là Giang Ngôn Châu.
Đôi mắt xanh lam bùng lên cơn uất giận, Giang Đinh nhìn ông chằm chằm, căm hận đến cùng cực.
"Không cần nhìn ba như vậy," Giang Ngôn Châu cười nhã nhặn, "Ba đến để nói lời tạm biệt với con."
"Tiểu Đinh..."
Ông cúi người một chút, ánh mắt lạnh lùng và tham lam lóe lên tia lạnh lẽo độc địa.
"Ba rất mong đợi đấy, họ sẽ biến con thành thứ gì đây."
... Họ? Là ai?
Nỗi sợ hãi không tên dâng lên, ớn lạnh đến mức khiến lưng cậu run rẩy, răng Giang Đinh đánh lập cập, cậu nhìn chằm chằm vào Giang Ngôn Châu khi đầu ngón tay ông chạm vào khóe mắt cậu.
"Quên nói với con."
Ông nói nhẹ nhàng, "Đây thực ra là một cơ sở trị liệu tâm lý chuyên nghiệp, chuyên chữa trị cho những đứa trẻ không nghe lời như con đấy."
"Vậy nên, Tiểu Đinh," ông cười độc ác, lướt ngón tay qua lông mi cậu, "Đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát, cứ ở đây trong một năm đi. Sau khi điều trị xong, ba sẽ đến đón con."
Nói xong, ông đứng thẳng lên, cười rạng rỡ, lùi lại nửa bước và quay lưng rời đi.
Nỗi ám ảnh kinh hoàng choán ngợp, một bàn tay vô hình bóp chặt nội tạng của cậu. Giang Đinh mở miệng trong cơn đau quặn, cậu dùng chút sức lực cuối cùng để cầu xin:
"Xin..."
"Xin... ông..."
"Tha... cho.... tôi..."
Nhưng tiếng bước chân không hề dừng lại, âm thanh vọng lại vẫn giữ nguyên nhịp điệu chậm rãi rồi từ từ xa dần.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Mỗi ngày sau đó.
Mỗi ngày sau đó đều sống không bằng chết.
Cậu muốn trốn thoát vô số lần, nhưng lại bị bắt về vô số lần.
Những khuôn mặt lạnh lẽo ẩn sau lớp khẩu trang trắng toát, hệt như những con quái vật vô cảm, dùng sức mạnh để xé xác cậu, kéo cậu, ép cậu, tiêm vào cơ thể cậu những loại thuốc không rõ tên.
Phần lớn thời gian cậu đều chìm vào hôn mê, nếu tỉnh dậy thì cũng là do cơn đau hoặc những tiếng ù ù trong tai.
Mỗi một giây.
Mỗi một giây đều không được yên ổn.
Cậu như một con súc vật bị lột trần, bị đánh đập, bị gô cổ bằng còng thép, trong cơn đau đớn nghẹt thở, cậu bị ép buộc nghe đi nghe lại những lời dạy dỗ nô lệ, buộc cậu phải quỳ xuống, buộc cậu phải khuất phục.
Khó, khó chịu quá
Muốn chết quách đi cho xong.
Nhưng ngay cả chết cũng không được phép. Sau khi cậu thử tự cắt cổ tay vài lần thì không còn bất kỳ vật sắc nhọn nào xung quanh cậu nữa. Hàm cậu bị bẻ trật khớp, cổ tay và cổ chân đều bị khóa bằng xích sắt. Cậu thật sự đã trở thành một con chó thảm hại, không còn chút tự trọng nào.
Đôi mắt xanh lam dần mất hết ánh sáng và trở thành một đôi mắt lạnh căm căm đầy chết chóc.
Không biết đã qua bao lâu.
Cậu bị dội một xô nước lạnh nên tỉnh lại và đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.
Là Lam Tự.
Cậu ta mặc một bộ vest chỉnh tề bóng bẩy, cả người không dính chút bụi bẩn, giống như một vị khách cao quý vừa rời khỏi chốn vinh hoa phú quý.
Cậu bị kéo dậy từ dưới đất rồi lại bị đá mạnh vào đầu gối và buộc phải quỳ xuống.
Hai người đứng ở hai vị trí cao thấp khác nhau, như trời với đất.
Lam Tự cười tươi nhìn cậu hồi lâu rồi từ từ nói: "Giang thiếu gia à, lâu rồi không gặp."
Đôi mắt mất tiêu cự của Giang Đinh khẽ động, nhưng không ngẩng đầu.
"Chậc chậc chậc." cậu ta cười nói, "Thật đáng thương."
Không ai đáp lại.
Dường như cậu ta cảm thấy không hài lòng nên liếm răng hàm rồi nghiêng đầu, ném một phong thư đỏ rực xuống trước mặt cậu.
"Xem cái này đi."
Đôi mắt xanh lam khẽ động, vô hồn nhìn về phía trước.
"Đây là thiệp mời đám cưới của tôi và anh Bạch Phù."
"Còn nữa." cậu ta đưa tay xoay chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay, "Đây là nhẫn đính hôn của tôi và anh Bạch Phù."
"Cậu có biết không?" Làn tóc nâu nhạt bị luồng gió thổi qua, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng, "Chúng tôi đã nhận nuôi một đứa trẻ và sắp kết hôn rồi."
Cuối cùng, cậu ta đã đạt được mục đích, khuôn mặt luôn mơ màng của người trước mặt từ từ ngẩng lên nhìn về phía cậu ta.
Đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
"Sao thế?" Lam Tự nhướng mày, càng đắc ý hơn, "Cậu không tin sao?"
Đôi mắt xanh lam khẽ động, nhưng dường như chúng bị phủ một lớp sương mờ nên không có phản ứng gì lớn.
Lam Tự thở dài.
"Bỏ đi..." cậu ta nói như thể đang ban ơn phước, "Nếu đã vậy thì tôi sẽ dẫn cậu đi chứng kiến tận mắt."
Nói xong, cậu ta vỗ tay, lập tức có người tiến đến tháo bỏ các dây trói trên người Giang Đinh.
Ngay sau đó, cậu bị đưa ra khỏi trung tâm điều trị, lên một chiếc phi thuyền đi đến hành tinh Lưu Sa.
Trước cổng khu dân cư Hòe Nam, chàng trai bị ném xuống khỏi xe.
Cậu loạng choạng đứng dậy từ dưới đất và bước vào khu nhà.
Cơ thể tê liệt của cậu lần theo trí nhớ, cuối cùng dừng lại trước cổng tòa nhà số 173. Trong sân, Bạch Phù đang ngồi trên xích đu cùng một cô bé.
Ánh nắng vàng ấm áp phủ lên hai người, tạo thành đường viền mờ ảo, dưới tán hoa rực rỡ, hình ảnh ấy như một bức tranh màu nước tuyệt đẹp.
Đẹp đến mức trùng khớp với những lời nói của Lam Tự.
Cậu nín thở, không dám tiến lên nữa.
Mãi đến một lúc lâu sau, người trong bức tranh nhìn về phía cậu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"Giang Đinh?"
Cậu bị tiếng gọi đó đánh thức rồi mơ màng bước lên phía trước.
Bạch Phù đặt quyển sách xuống, anh nhìn chàng trai vừa xuất hiện thì khẽ cau mày.
Em ấy... sao lại trở nên thế này?
Đôi mắt vô hồn, tóc tai bù xù, áo sơ mi nhàu nát, sắc mặt nhợt nhạt đến mức trong suốt, toàn thân dường như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Còn nữa... trên cổ em ấy sao lại có vết hằn đỏ đậm như vậy?
Không phải em ấy đã đi du học nước ngoài sao? Có người bắt nạt em ấy sao?
Thấy cậu đứng yên tại chỗ không nói gì, cũng không có phản ứng gì nên Bạch Phù tiến lên một bước, anh định vén cổ áo của cậu để xem xét vết thương.
Không ngờ.
Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Giang Đinh, hành động đưa tay về phía cổ cậu của người trước mặt trùng khớp hoàn toàn với ảo giác vẫn luôn xuất hiện, cảm giác ngột ngạt vì bị siết cổ dâng lên, mùi vị tanh nồng lan khắp khoang miệng, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc, từng chữ từng chữ một:
"Giang Đinh."
"Anh rất hận em."
"Anh muốn giết em."
"Sao em còn chưa đi nữa?"
Dù cơ thể có tê dại đến đâu thì những lời nói đó vẫn có thể đâm vào trái tim cậu, xé toạc máu thịt, từng nhát từng nhát khiến cậu đau đớn khôn cùng, nhưng lại không thể trốn tránh.
Lần này, cuối cùng cậu cũng thực sự sợ hãi.
Cậu loạng choạng lùi lại một bước.
Rồi một bước nữa.
"Xin lỗi." Giọng nói khàn khàn thô ráp phát ra từ cổ họng lâu ngày không hoạt động hệt như tiếng kêu của một con quạ, vô cùng khó nghe.
"Xin lỗi..."
"Em sẽ đi ngay."
"Em sẽ đi ngay."
Thế giới đen trắng xoay tròn, vỡ vụn thành vô số những mũi kim nhỏ li ti điên cuồng đâm vào mắt cậu, đôi mắt đau nhói, nhưng cậu đã cạn kiệt nước mắt, chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng mở to.
Không biết từ lúc nào, Giang Ngôn Châu đã xuất hiện sau lưng cậu, ông lạnh lùng nói: "Đi về với ta."
Và lần này.
Cậu cuối cùng cũng không chống cự nữa.
Người đã từng vật lộn trên bờ vực thẳm, cuối cùng cũng buông tay, rơi xuống vực sâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần sau sẽ có thêm nhiều tình tiết kịch tính hơn. Ngay từ đầu trong phần giới thiệu, tôi đã ghi rõ đây là một câu chuyện đầy bi kịch, hy vọng những ai không thể chấp nhận được thì nên dừng lại tại đây. Cảm ơn.