Trong biệt thự nhà họ Giang, Giang Ngôn Châu vừa kết thúc cuộc họp cuối cùng, ông đẩy cửa bước vào phòng ngủ phía sau.
Phòng không bật đèn, ánh trăng trong trẻo chiếu qua cửa sổ sát đất, hắt xuống sàn nhà, nơi có một bóng dáng co ro—là Giang Đinh.
Giang Ngôn Châu bước tới, ông hơi khựng lại.
Ông đạp phải thứ gì đó.
Ông cúi người nhặt lên, thì ra là một lọ thuốc Lorazepam* trống rỗng.
*Lorazepam thuộc nhóm thuốc benzodiazepine hoạt động trên não và dây thần kinh (hệ thần kinh trung ương), được sử dụng để điều trị rối loạn lo âu.
Ông chợt nghĩ đến điều gì đó rồi cúi đầu nhìn kỹ, trên sàn quả nhiên có những viên thuốc trắng vương vãi.
Không thể xác định ngay được đối phương đã uống bao nhiêu thuốc ngủ, Giang Ngôn Châu gọi khẽ: "Giang Đinh."
Bóng đen khẽ động, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của cậu, những vết nước mắt nhem nhuốc như thể đang cắt xẻ gương mặt cậu thành một mớ rách nát.
"Ba." Cậu nói rất khẽ.
Giang Ngôn Châu bỗng ngây người.
Ông vừa định cúi xuống thì một bàn tay bỗng nắm lấy ống quần của ông, dường như đã dồn hết chút sức lực cuối cùng.
"Ba..." Giọng cậu như sắp đứt hơi, tan vào không khí, cậu khẩn cầu một cách ngắt quãng, "Xin... có thể... cho con một mũi Nhân Khắc được không?"
Chưa kịp đợi đối phương trả lời, đầu ngón tay cậu liền thoát lực, cậu ôm lấy đầu gối rồi lại tiếp tục co ro.
"Đau quá..." Cậu run rẩy, đôi vai trập trùng lên xuống, "Đau quá..."
Âm thanh cuối cùng vụn vỡ, Giang Ngôn Châu bừng tỉnh rồi nhíu mày, một tay ông siết chặt cổ cậu.
Sau đó, ông nhấc cậu lên khỏi mặt sàn.
"Đau?" Giang Ngôn Châu nheo mắt, trong mắt ngùn ngụt lửa giận, "Con có tư cách gì để nói đau?"
"Giang Đinh." Ông tiến lại gần, nghiêm giọng chất vấn, "Ai cho phép con ra khỏi trại điều trị?"
Thế nhưng, cảm giác nghẹt thở kéo đến, hơi thở cậu bị tước đoạt, cậu vẫn không có phản ứng gì, chỉ hoang mang run rẩy, như thể đã rơi vào một ảo cảnh nào đó.
Giang Ngôn Châu khẽ nhíu mày.
Một lúc sau, ông buông tay, để mặc cậu ngã xuống sàn, lưng va mạnh vào góc tủ bên cạnh.
Tiếng "bịch" trầm đục vang lên, nghe có vẻ rất đau, nhưng dường như không bằng một phần vạn nỗi đau ban đầu, nó chỉ khiến cậu vô cảm cúi đầu, phát ra tiếng ho khan khàn khàn.
Từng tiếng ho một khiến Giang Ngôn Châu bực bội không yên.
Nhận thấy tình hình chẳng có tiến triển gì, ông định quay người rời đi, nhưng đúng lúc này, ông nghe thấy một tiếng thì thầm rất khẽ.
"Xin lỗi."
Giang Ngôn Châu dừng bước.
Mấy chữ ngoài dự kiến này vang lên.
Ông khẽ quay lại, ánh mắt ngạc nhiên liếc nhìn đối phương.
"Xin lỗi..."
Lại thêm lần nữa.
Mỗi chữ đều run rẩy, nhưng được cậu phát âm rõ ràng.
"Xin lỗi... ba."
Giang Đinh ôm lấy cơ thể, cậu cúi đầu, trông như đang sám hối: "Con không nên nói đau, không nên trốn ra ngoài, không nên... làm trái lời ba."
"Xin lỗi... xin lỗi."
Từng câu, từng câu.
Mỗi lần nói ra lời xin lỗi, cậu cảm thấy trái tim mình lại trống rỗng thêm một chút, cảm giác tê dại lan tỏa, cơn đau như bị dao cắt cũng nhờ đó mà được giảm bớt, nên cậu lặp đi lặp lại, cho đến khi không còn cảm giác gì nữa, như thể trái tim đã bị moi móc ra bằng hết.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cậu bỗng nhận lấy một cú đá mạnh vào ngực, dường như có gì đó nóng hổi chảy ra từ khóe miệng, nhưng cậu không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Đúng vậy, cuối cùng, cậu không còn đau nữa.
Cuối cùng... yên tĩnh rồi.
——Yên tĩnh như cái chết.
Từ giây phút này trở đi, cậu không muốn khóc, cũng không muốn cười nữa, mọi biểu cảm, mong muốn, cảm giác, cảm xúc... đều biến mất.
Bên tai, Giang Ngôn Châu dường như lại bị chọc giận, ông đang chửi rủa gì đó, nhưng cậu lại nghe không rõ, đôi mắt thất thần cụp xuống, không còn ánh sáng, tối tăm như hai đáy vực sâu.
Mãi đến rất lâu sau đó, khi cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường của người trước mặt, Giang Ngôn Châu mới dừng lại.
Một cảm giác kỳ lạ ập đến, ông thử gọi cậu một tiếng: "Tiểu Đinh?"
Tiếng gọi ấy giống như một công tắc, Giang Đinh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông bằng ánh mắt mờ mịt.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, cậu dường như không còn chịu đựng nổi nữa mà ngã quỵ xuống.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Ngày hôm sau, trời nắng đẹp, khắp nơi đều tràn ngập ánh nắng vàng rực rỡ.
Phòng bệnh cao cấp tại Bệnh viện Bố Nhĩ.
Giang Ngôn Châu đẩy cửa bước vào, dưới ánh sáng ngược từ cửa sổ, chàng trai trên giường bệnh đã tỉnh từ lâu, cậu đang cúi đầu ngồi đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngước mắt lên nhìn.
"Tiểu Đinh." Giang Ngôn Châu nhẹ nhàng nói, khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa, "Sao rồi, cảm thấy khá hơn chưa?"
Đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào ông, sau đó, cậu khẽ gật đầu.
"Không sao nữa rồi." Cậu nói, "Cảm ơn sự quan tâm của ngài."
Nụ cười của Giang Ngôn Châu sượng cứng lại.
Ông không ngờ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Tuy nhiên, ông chưa kịp phản ứng thì đối phương đã tiếp tục:
"Lần này, tự ý bỏ trốn khỏi trại điều trị là lỗi của con. Con sẽ sớm quay lại nhận phạt và tiếp tục điều trị, sau này cũng sẽ không bao giờ làm trái lệnh của ngài nữa, xin ngài yên tâm."
Giang Ngôn Châu cuối cùng cũng nhận ra, đối phương đang dùng kính ngữ "ngài".
Ông sững sờ một lúc, ông bỗng nhận ra rằng, chỉ sau một đêm, dường như có điều gì đó đã thay đổi bên trong con người đang ngồi trên giường bệnh.
"Con..." Ông hiếm khi do dự, "Vậy lát nữa ba sẽ cử hai người đưa con qua đó."
Giang Đinh dừng lại một chút, rồi nhanh chóng gật đầu lần nữa, dễ dàng chấp nhận sự sắp xếp của ông, nét mặt và giọng điệu đều rất bình tĩnh: "Vâng, làm phiền ngài Giang rồi."
Sắc mặt Giang Ngôn Châu khẽ biến.
Ngài Giang?
"Con..." Ông nhíu mày, "Con gọi ba là gì?"
"Ngài Giang." Giang Đinh bình tĩnh đáp.
"Sao đột nhiên..."
Sao đột nhiên lại xa cách thế?
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu, Giang Đinh đã cúi đầu xuống, nói: "À, nếu ngài không thích thì có thể bảo con đổi cách xưng hô bất cứ lúc nào."
Giang Ngôn Châu ngẩn người.
"Con..." Ông mấp máy môi, bỗng nhiên không biết phải phản ứng thế nào.
Một lúc lâu sau, thấy ông dường như còn điều gì đó muốn nói, Giang Đinh chủ động hỏi: "Ngài còn điều gì muốn chỉ bảo sao?"
Chỉ bảo...?
Giang Ngôn Châu dần tỉnh táo lại, sau một hồi do dự ông mới nói: "Bên phía trại điều trị, ba muốn chọn cho con một liệu trình điều trị, có liệu trình đơn giản và liệu trình phức tạp, con muốn chọn loại nào?"
"Xin ngài hãy quyết định." Giang Đinh đáp.
"Vậy chọn liệu trình phức tạp đi, hiệu quả điều trị sẽ tốt hơn." Giang Ngôn Châu thăm dò, "Hơn nữa, Tiểu Đinh của ba thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hoàn thành tốt thôi."
"Vâng." Giang Đinh gật đầu, coi như đáp lại.
Chờ một lúc, thấy Giang Ngôn Châu không nói gì thêm, cậu liền nói: "Ngài Giang."
"Hửm?"
"Ý ngài là muốn biến con thành một cỗ máy phục tùng mệnh lệnh, đúng không?"
Lời vừa dứt, Giang Ngôn Châu cứng họng không nói nên lời.
Thấy vậy, Giang Đinh xem như ông đã ngầm đồng ý, cậu bình thản nói: "Được, con hiểu rồi, con sẽ báo lại cho các bác sĩ điều trị."
Đến lúc này, Giang Ngôn Châu cuối cùng cũng xác định rằng, người trước mặt ông thật sự đã thay đổi rồi.
"Tiểu Đinh..." Ông bước tới, dừng lại trước mặt cậu, "Con làm sao vậy?"
"Ngài Giang đang nói đến khía cạnh nào?" Giang Đinh ngẩng đầu, nhìn ông.
"Chỉ là..." Giang Ngôn Châu ngập ngừng nói, "Ba cảm thấy con không còn giống như trước nữa?"
"Ừm." Giang Đinh cố gắng nở một nụ cười, "Ngài muốn con trở lại như trước không?"
"Không." Giang Ngôn Châu đáp dứt khoát, ông ngừng một lát, rồi bỗng nhiên mỉm cười, "Con ngoan thế này, ba rất vui."
Giang Đinh cúi đầu: "Ừm."
"Vậy nên..." Giang Ngôn Châu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Điều này có nghĩa là, con không cần phải đến trại điều trị nữa, đúng không?"
"Ngài quyết định là được." Giang Đinh đáp, "Dù ngài có đưa con đến trại điều trị hay không thì con cũng sẽ trở thành cỗ máy theo ý ngài, quan trọng là ngài có muốn giữ lại nhân cách của con hay không thôi."
Giang Ngôn Châu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: "Vẫn là nên đi thôi, dù sao thì bệnh của con rất nặng, ba làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con thôi."
"Vâng." Giang Đinh ngoan ngoãn cúi đầu.
Vì vậy, cậu vẫn bị đưa vào trại điều trị.
Và "trùng hợp" thay, trong suốt một năm tiếp theo, Giang Ngôn Châu đều bận rộn với những công việc lặt vặt, ông không có thời gian rảnh để đưa cậu ra ngoài.
Mỗi khi có nhân viên của trại điều trị gọi điện hỏi, ông đều trả lời: "Cứ tiếp tục một đợt điều trị củng cố nữa đi."
Vì vậy, cuối cùng, Giang Đinh đã trải qua bốn đợt điều trị phức tạp.
Đến đầu xuân năm sau, Giang Ngôn Châu mới tự mình lái xe đến đón cậu.
Khi đến trại điều trị thì có nhân viên chờ sẵn để dẫn đường, ông đi theo, băng qua vô số phòng có cửa sổ quan sát trong suốt, cuối cùng đến khu "bệnh nặng" theo lời của nhân viên.
Khác với khu "bình thường" vừa rồi, nơi này không có cửa sổ quan sát, bên trong rất rộng rãi, bốn phía đều là những bức tường xốp tối màu, có tác dụng cách âm.
Và ở trong góc tường bên kia, Giang Đinh dường như đang ngồi co rúm, ôm đầu gối, mặt chôn xuống, chỉ lộ ra đỉnh đầu bù xù và vòng kim loại màu bạc trên cổ.
Giang Ngôn Châu dừng lại, ông bước tới và phát hiện cổ tay, cổ chân của cậu vẫn còn bị trói bằng những chuỗi xích bằng thép nặng nề.
Ông khép mắt lại, cậu vẫn bất động, như một con thú nhỏ đang rơi vào giấc ngủ say.
"Ngài Giang có thể lại gần hơn một chút." Nhân viên nhắc nhở, "Chúng tôi đã dạy dỗ cậu ấy rồi, chỉ khi cảm nhận được sự hiện diện của ngài thì cậu ấy mới có phản ứng."
Giang Ngôn Châu ngạc nhiên quay lại nhìn, cuối cùng cũng không hỏi gì thêm nữa, ông bước tới dừng lại trước mặt cậu.
"Tiểu Đinh." Ông cúi người xuống, nhẹ nhàng nói, "Tỉnh dậy đi."
Bóng hình cao lớn đổ xuống, người ở góc tường quả nhiên động đậy, từ từ ngẩng đầu lên nhìn ông.
Đôi mắt xanh lam mờ mịt, không có tiêu điểm, toát ra một luồng khí lạnh chết chóc rờn rợn.
Chờ một lúc lâu, khi ông cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người đối diện thì đôi môi xám trắng của cậu mấp máy vài lần, giọng nói trầm khàn gọi: "Thưa ngài."
Giang Ngôn Châu sững người.
Thấy người trước mặt không có phản ứng gì, Giang Đinh động đậy, cánh tay mảnh khảnh chống xuống đất, loạng choạng ngồi dậy, kéo những chuỗi xích phát ra âm thanh lách cách.
Sau đó, cậu quỳ trước mặt Giang Ngôn Châu, kính cẩn cúi người: "Xin ngài ra lệnh."
"Con..." Giang Ngôn Châu chưa kịp phản ứng, theo phản xạ mà dừng lại, "Con nói cái gì?"
Tuy nhiên, Giang Đinh chỉ lặp lại câu đó mà không hề có ý giải thích, vì vậy ông chuyển sang nhìn nhân viên.
Thấy vậy, nhân viên lập tức nói: "Thưa ngài Giang, cậu ấy đang chờ lệnh của ngài, không có mệnh lệnh của ngài thì cậu ấy không hành động được."
"... mệnh lệnh?"
"Đúng vậy, thưa ngài Giang." Nhân viên mỉm cười gật đầu, "Theo ý ngài, chúng tôi đã dạy dỗ cậu ấy trở thành một cỗ máy phục tùng mệnh lệnh, vì vậy, bây giờ mọi hành động của cậu ấy đều sẽ nghe theo chỉ dẫn của ngài."
"Thế à..." Giang Ngôn Châu có phần ngạc nhiên nhướng mày, ông không ngờ lại nhận được kết quả như vậy. Ông lại nhìn về phía Giang Đinh, sau một lúc, ông thử mở lời: "Vậy... con đứng dậy đi."
"Vâng." Giang Đinh lập tức hành động, cậu loạng choạng đứng dậy, đôi mắt rũ xuống rất vâng lời.
"Ngẩng đầu lên."
Ngẩng đầu lên.
Âm thanh như một sợi dây liên kết với vòng kim loại trên cổ, ngay sau đó, vòng kim loại phát ra dòng điện nhẹ, làn da tiếp nhận tín hiệu, Giang Đinh lập tức ngẩng đầu, như một cỗ máy được lập trình.
Và trên trán cậu, thật sự có mã số của máy móc "1079".