Bạch Phù được Giang Đinh ôm chặt trong vòng tay, anh không thể động đậy, chỉ nghe thấy hơi thở yếu ớt bên tai, lòng anh dâng lên cảm giác bất an.
"Giang Đinh." Anh nghẹn ngào gọi, "Giang Đinh."
Người kia không trả lời, như thể đã bị đá đè mà rơi vào trạng thái hôn mê.
Xung quanh, trong không khí nồng nặc mùi nước biển, lẫn với một chút mùi máu.
Bạch Phù hoàn toàn hoảng loạn, anh nghẹn ngào gọi lại lần nữa rồi quay người ôm lấy cậu.
Anh bối rối và hoang mang, mãi đến một lúc sau anh mới ép mình bình tĩnh lại và nhớ ra điều gì đó, trong bóng tối, anh bật đèn pin trên thiết bị liên lạc.
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào bên người Giang Đinh, cậu đang nằm đè lên anh, đôi mắt nhắm chặt, bên vai phải chảy máu ròng ròng, hẳn là bị thương nặng.
"Giang Đinh..." Bạch Phù vội vàng nắm lấy tay cậu, "Giang Đinh..."
Nhiệt độ từ đôi tay thon dài ấy dần hạ xuống, lạnh căm như băng.
Không, không thể nào!
Anh phải cứu em, anh phải cứu em!
Bạch Phù cắn môi nén lại tiếng khóc trong cổ họng, anh mở thiết bị liên lạc lần nữa và phát hiện vẫn còn một vạch tín hiệu yếu ớt.
Anh run rẩy mở danh bạ, rồi gửi định vị cho từng người một, sau đó anh bắt đầu gõ chữ một cách khó khăn:
"Nếu bạn nhận được tin nhắn này, xin hãy cứu chúng tôi, chúng tôi vừa gặp phải một trận sóng thần bất ngờ, hiện đang bị chôn vùi dưới tiệm trà phong cầm bên bờ biển hành tinh Bố Nhĩ, cảm ơn bạn!"
Anh không kịp chú ý đến máu đang trào ra từ cổ họng, anh lại lần mò tháo thiết bị liên lạc của Giang Đinh.
Sau đó, anh thử dùng vân tay của mình và thuận lợi mở được.
Anh ngạc nhiên trong giây lát, nhưng không kịp suy nghĩ gì thêm, anh vội vàng vào danh bạ rồi định tiếp tục gửi định vị đi, nhưng ngay lập tức anh phát hiện ra điều gì đó.
Đó là các số liên lạc được ghim.
Trong danh bạ được ghim của Giang Đinh, liên hệ đầu tiên là anh, thứ hai là Giang Ngôn Châu, thứ ba... là Bạch Loan.
Số liên lạc của người mất được ghim lên phần ưu tiên, phần lớn đều là để tưởng nhớ người thân, còn Giang Đinh, không biết có phải cậu cũng xem Bạch Loan như người thân hay không.
Anh nhìn hai chữ cuối cùng, như thể có sự thật nào đó sắp được phơi bày, nên anh mơ màng mở giao diện trò chuyện với Bạch Loan lên, trên đó là tin nhắn của hai người từ bảy năm trước.
Tin nhắn cuối cùng là một bức ảnh vũ trụ được xác định là "thủ phạm trực tiếp", anh nhìn chằm chằm trong giây lát, ngón tay vô thức cuộn lên, anh ngay lập tức thấy một tin nhắn từ Bạch Loan:
"Em chỉ tò mò thôi! Anh có thể gửi cho em xem một chút được không? Đi mà đi mà, anh Giang Đinh! Chỉ cần anh gửi cho em xem, em sẽ nói cho anh một bí mật về anh trai của em!"
Anh cảm thấy hơi thở của mình trở nên rối loạn, anh đọc đi đọc lại tin nhắn trước mặt, cuối cùng không kìm được mà ho lên.
Mỗi tiếng ho đều kéo theo những vết máu đỏ thẫm chảy xuống khóe miệng, anh cũng không có thời gian để lau sạch.
Vậy nên. Trong tiếng ho, anh mơ màng nghĩ.
Vậy nên điều này có nghĩa là gì?
Em ấy ngay từ đầu đã không hề cố ý, em ấy không hề biết gì về bệnh tim bẩm sinh và hội chứng sợ mật độ dày đặc, ngược lại, chính em trai anh mới là người năn nỉ muốn xem bức ảnh hologram đó.
Vậy thì sự hiểu lầm của anh trong suốt bảy năm qua là gì?
Bảy năm!
Chính trong bảy năm này, anh đã giết chết cậu! Anh đã dùng sự hiểu lầm để giết chết cậu!
Bạch Phù nghe thấy tiếng vỡ vụn vang lên trong lồng ngực, ngay sau đó là tiếng gầm thét điên cuồng.
Như một con thú bị cắt đứt tứ chi, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Giang Đinh, Giang Đinh.
Anh ôm chặt cậu gào khóc.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc lắng lại, anh mất sức, hai tay trượt xuống bên hông.
Vì vậy, trong lúc vật lộn, anh ngẩng lên, dùng trán mình dựa vào trán Giang Đinh, anh cố gắng truyền nhiệt độ cơ thể mình sang cho cậu.
"Giang Đinh." Giọng nói yếu ớt chỉ còn lại hơi tàn, anh gọi cậu, "...em tỉnh lại, được không?"
"Làm ơn..."
Làm ơn hãy tỉnh lại, hãy nhìn anh một lần nữa, được không?
Anh từ từ nhắm mắt, trong bóng tối, tín hiệu cuối cùng của thiết bị liên lạc chớp nháy rồi hết pin, ánh sáng vụt tắt.
Không biết đã qua bao lâu.
Nỗi tuyệt vọng từng chút một nuốt chửng anh.
Khi anh sắp hoàn toàn hôn mê, trong lúc mơ màng, anh nghe thấy âm thanh ồn ào, ngay sau đó, ánh sáng chói mắt từ khe cửa chiếu xuống.
Cuối cùng họ đã được cứu.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Khi ý thức trở lại, không gian tĩnh lặng bao trùm.
Mí mắt Bạch Phù vẫn nặng trĩu, anh vật lộn vài lần mà vẫn không thể mở mắt được.
Cho đến một lúc sau, anh bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh ngừng lại một giây, ngay sau đó, từ xa truyền đến giọng nói quen thuộc của một người đàn ông "Mời vào".
Là Giang Ngôn Châu
Ngón tay Bạch Phù khẽ run rẩy một chút, rất nhanh, có một người xưng là "Bác sĩ Mạc" bước vào, chào hỏi Giang Ngôn Châu, sau đó đi vòng sang giường bên cạnh kiểm tra.
Hóa ra là đang ở trong bệnh viện.
Giữa âm thanh nhẹ nhàng của thiết bị y tế, Bạch Phù thả chậm nhịp thở, anh không vội mở mắt.
Một lát sau, bác sĩ Mạc kiểm tra xong, nói với Giang Ngôn Châu: "Ngài Giang, các chỉ số của bệnh nhân hiện đã hồi phục bình thường, chỉ cần ở lại theo dõi 12 giờ nữa là có thể xuất viện."
"Được." Giang Ngôn Châu nói, "Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ đi thong thả."
"Không có gì đâu."
Tiếng bước chân xa dần, bác sĩ rời đi, có tiếng kéo ghế khe khẽ, hình như Giang Ngôn Châu đã ngồi xuống lần nữa.
Bạch Phù nghe thấy tiếng gõ nhẹ lên bàn phím ảo, anh đoán rằng người kia có thể đang làm việc.
Vậy thì, người còn lại trong phòng bệnh này chính là Giang Đinh.
May quá, may quá, vừa rồi bác sĩ nói, em ấy đã không sao rồi.
Bả vai căng thẳng của anh lơi lỏng, khi đang định giả vờ như vừa tỉnh dậy để từ từ mở mắt thì ngay lúc đó, anh lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, chưa kịp để Giang Ngôn Châu lên tiếng đã có người đẩy cửa bước vào.
Tiếng bước chân tiến lại gần, nhưng Giang Ngôn Châu không lên tiếng, Bạch Phù mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt đang rơi xuống khắp người mình, sau đó là một tiếng thở dài nhẹ:
"Tốt quá rồi, anh Bạch Phù, anh không sao cả."
Lam Tự?
Anh thầm nhíu mày trong lòng, bề ngoài không có biểu hiện gì, rồi anh nghĩ rằng có lẽ cậu ta cũng đã nhận được thông tin định vị mà mình gửi đi.
Cuối cùng, có ai đó lại gần, hơi thở ấm áp quét qua lòng bàn tay Bạch Phù, mu bàn tay bị ai đó dùng má cọ cọ.
Cảm giác mềm mại như rắn rết bò trườn khiến anh cảm thấy lạnh gáy, Bạch Phù định giằng ra nhưng đúng lúc này, anh nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
"Diễn xuất của cậu Lam thật là giỏi đấy." Giang Ngôn Châu chế nhạo, "Mắt bị thương mà vẫn không quên giả vờ."
Bạch Phù chợt sững lại.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh rõ ràng cảm thấy gương mặt áp trên mu bàn tay cứng lại, sau đó, quần áo phát ra tiếng sột soạt, có vẻ Lam Tự đã đứng dậy.
"Thì ra ngài Giang cũng ở đây." cậu ta cười lạnh, "Ngài Giang đã vượt sông toàn mạng, giờ lại muốn phá hủy cầu của người khác đấy à?"
Rất nhanh, ghế lại bị xê dịch, Giang Ngôn Châu hạ giọng, lạnh lùng nói một chữ: "Cút."
Lam Tự lại cười: "Muốn tôi cút cũng được."
"Chỉ là trước khi đi." cậu ta đi tới, "Ngài cần phải chuyển cho tôi số tiền hỗ trợ mà ngài đã hứa trong thời gian qua."
Thời gian qua? Tiền hỗ trợ?
Trong lòng Bạch Phù nhảy dựng, sau đó anh chợt nhận ra, hai người này từ lâu đã hợp tác để làm gì đó.
Vậy... họ đã làm gì?
Có liên quan đến thứ gọi là cơ sở điều trị không?
Suy nghĩ trong lòng anh rất hỗn loạn, nhưng anh không dám mở mắt bừa bãi, đúng lúc này, Bạch Phù bất chợt nghe thấy một tiếng ho rất nhẹ phát ra từ giường bệnh bên cạnh.
Cả ba người đều sững lại, sau đó, Giang Ngôn Châu hạ giọng nói: "Ra ngoài nói chuyện."
"Được thôi." Lam Tự cười đáp.
Hai tiếng bước chân vang lên rồi xa dần, Bạch Phù cuối cùng cũng có thể từ từ mở mắt.
Anh nheo mắt thích nghi với ánh sáng trong giây lát rồi chống người bước xuống giường bệnh, loạng choạng đi về phía Giang Đinh nằm cách đó không xa.
Cậu vẫn nhắm mắt, mái tóc nâu nhạt mềm mại vùi sâu vào gối trắng, như thể đã lâu lắm rồi cậu mới được rơi vào một giấc ngủ yên bình như vậy.
Bạch Phù hơi nghẹt thở.
Anh mím môi, cúi người nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối cho cậu rồi đứng thẳng lên, nhìn về phía tủ đầu giường không xa, trên đó có một thiết bị liên lạc.
Anh nhanh chóng liếc mắt về phía cửa phòng bệnh, xác nhận tạm thời không có ai vào, anh tiến lại cầm lấy thiết bị liên lạc đó.
Thiết bị liên lạc đã được sạc đầy, Bạch Phù mở khóa màn hình, vội vàng tìm kiếm trong khung cài đặt, anh nhập từ khóa để tìm manh mối liên quan đến cơ sở điều trị.
Nhưng không thành công.
Sau đó, anh không từ bỏ mà lại mở danh bạ, lần lượt xem qua thì đúng lúc này, anh thấy một cái tên quen thuộc.
Lương Thanh...
Là phóng viên Lương Thanh, người đã được Bạch Ngưỡng Sơn giới thiệu từ nhật báo khu vực Hoa Trung sao?
Chần chừ một chút, anh nhấn vào, xem qua trang cá nhân của người này, xác nhận đó chính là phóng viên Lương Thanh thì anh không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng... cậu ta và Giang Đinh sao lại quen biết nhau?
Tuy nhiên chưa kịp để anh nghĩ ngợi, một loạt tiếng bước chân đã cắt đứt hành động của anh, Bạch Phù vội vàng để thiết bị liên lạc xuống, lùi lại trở về nằm trên giường bệnh đắp chăn và nhắm mắt lại.
Ngay giây tiếp theo, có người đẩy cửa bước vào.
Anh giả vờ hé mắt lờ đờ nhìn qua, hiện ra vẻ mặt mơ màng.
"Cậu tỉnh rồi?" Giang Ngôn Châu dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên từ từ nói với giọng nhẹ nhàng, "Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Bạch Phù mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn: "Tôi không sao, Giang Đinh đâu?"
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, anh quét mắt xung quanh, ánh mắt dừng lại ở chỗ Giang Đinh bên cạnh.
Anh rướn người như muốn đứng dậy.
"Đừng cử động." Giang Ngôn Châu nhíu mày, "Lưng cậu bị mảnh kính đâm vào, có vết thương."
Mảnh kính? Bạch Phù ngẩn người.
Nhưng lúc đó, tại sao anh lại không cảm thấy đau?
Có phải vì... quá sợ hãi không?
Thấy anh ngẩn người, Giang Ngôn Châu mỉm cười nói: "Cậu Bạch không cần lo lắng, Giang Đinh không sao, đã qua cơn nguy kịch rồi."
Bạch Phù miễn cưỡng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, anh dừng hành động vùng vẫy lại và gật đầu nói: "Cảm ơn ngài Giang."
"Không có gì." Giang Ngôn Châu cười, "Nếu có gì thì bấm chuông gọi, hiện tại tôi còn có việc khác cần xử lý, đi trước."
Bạch Phù gật đầu: "Được."
Giang Ngôn Châu cầm lấy áo khoác trên ghế và bước ra ngoài.
Bạch Phù tiễn ông ra cửa, sau đó anh cúi đầu nhìn về phía Giang Đinh đang say giấc bên cạnh.
Đôi tay đặt trên chăn trắng từ từ nắm lại, từng chút một dùng sức siết chặt.
Giang Ngôn Châu.
Lam Tự
Cứ chờ đấy, tôi sẽ cho các người nếm mùi.