Không khí kì lạ nhanh chóng bị phá tan bởi hai kẻ ngu ngốc không hiểu tình trường. Nàng lặng đi một hồi như đang tiêu hóa tất cả mọi sự việc vừa qua.
Hôn?
Nụ hôn đầu của nàng?
Tử Yên giơ cánh tay, không hề nhẹ mà cho hắn một bạt tai. "A...a...a... Lăng Thiên Hàn ta gϊếŧ ngươi."
Thiên Hàn bị đánh bất ngờ nên không kịp tránh liền lãnh một cái tát giòn tan. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt âm u như trời đang nổi giông tố. "Nàng là kẻ đầu tiên dám đánh trẫm."
Hắn bắt lấy tay nàng, muốn theo đó mà chế trụ người trước mặt thì nàng lại giớ chân muốn đá vào mặt hắn. Hừ, dễ vậy thì hắn làm Hoàng đế làm gì?
Chân nhanh chóng bị nắm chặt, cứ như vậy dừng giữa không trung tạo thành một tư thế thập phần kì quặc. Chỉ thấy hắn giơ tay như muốn tát lại nàng, ngay sau đó mông truyền đến cảm giác đau đớn.
"Nữ nhân thối, còn dám trẻ con không?" Thiên Hàn không hề nhẹ tay mà trừng phạt nàng, cánh tay hết lên rồi xuống làm nàng cực kì khó chịu.
Lão nương còn chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy?!
Tử Yên giãy dụa, máu nóng càng được lửa lớn châm thêm sôi sục, không cần biết cái gì Hoàng hậu, Thái hậu lớn tiếng chửi: "Con mẹ nó, Lăng Thiên Trì. Lão nương không đội trời chung với ngươi..."
Giọng nói pha chút ấm ức tức giận, nàng cũng nhịn không được mà rơi dòng lệ nóng. Nhục nhã! Quá nhục nhã!
Danh hiệu nữ vương của nàng, đến cái thời không quái quỷ này lại thành bàn đạp rước lấy nhục.
Thiên Hàn dường như rất ngạc nhiên trước bộ dạng cùng ánh mắt thù hằn đáng sợ đó, thâm tâm cảm thấy có phần gai mắt. "Là ta nóng tính, ta không tốt..."
Tử Yên biết nếu người này ở đây thì cơ hội đào tẩu của nàng coi như bằng không, giật phắt cánh tay rồi rời đi, trước khi đi còn không quên bồi thêm một câu: "Ngươi sống ta chết, ngươi chết ta sống."
Rất lâu sau đó, hắn mới giật mình đi về điện của nàng, nhìn nàng ngủ không biết trời cao đất dày, tự nhiên có chút khó nói nên lời. "Tại sao lại không ngoan một chút chứ, con mèo nhỏ?"
Sáng sớm ngày hôm sau, chưa tới canh năm tiếng trống chiêng đã bắt đầu làm loạn khiến không ai ngon giấc, mang tâm trạng mệt mỏi hướng về Long Minh điện - nơi phát ra tiếng ồn ào.
Thái hậu cũng bị giật mình mà phải tự mình tới. Mặc dù đã không còn trẻ nhưng lại không có dấu hiệu của sự phai nhạt theo thời gian. Thái hậu tới, đương nhiên tất cả đều phải tụ họp, không thiếu Hoàng thượng. Nhưng náo loạn một hồi, giữa điện chỉ còn một bộ trống lớn. Đúng lúc đó nàng lại chân trước chân sau tiến vào, không quên che miệng ngáp dài một tiếng: "Làm trò quỷ gì thế?"
Hắn nhìn nàng, còn nàng lại nhìn trống, vứt bỏ mọi hình tượng chạy tới bên trống hớn hở cầm dùi: "Trong cung sắp có hỉ sự sao?"
Sau đó không hề nhẹ tay đánh vài tiếng thật lớn, đầu tóc vẫn còn rối bù sau khi tỉnh, rất không hình tượng mà cười ngoác miệng.
Thái hậu đứng một bên, trước thái độ lần đầu mặt đối mặt mà đã như vậy của nàng thì rất là không vui. Mọi lần Thái hậu đều không quản hậu cung, ở trong một tiểu điện thắp nhang niệm phật cầu phúc cho Nam Nguyệt quốc an bình thịnh vượng. Không ngờ Hoàng thượng bản thân lại đẩy Hoàng thượng cho một nữ nhân thô lỗ như thế này... Thực không giống lần đầu ở hôn lễ...
Lạc Tử Kiến rốt cuộc có dạy dỗ nữ nhi mình không vậy?
"Hoàng thượng, người xem..."
"Hắt xì..." Nàng xoa xoa mũi nhỏ, vẫy vẫy tay, "Ta cảm mạo rồi chăng? Mọi người ở lại chơi đi, haha.."
Chưa nói xong đã hùng hổ chạy ra ngoài. Hoàng thượng cũng đã sớm theo trở về cung sửa soạn cho buổi thiết triều hôm nay. Cả điện chỉ còn đám nữ nhân oanh oanh yến yến. Riêng Tiêu Nhược Đình lại vô cùng bạo dạn lên tiếng: "Thái hậu, thần thiếp vô năng, chỉ có thể nhìn Hoàng thượng chọn lầm người."
"Được rồi." Ma ma bên cạnh vội đỡ lấy Thái hậu, "Quý phi cứ trở về trước. Ai gia tự có an bài."
Ngày hôm sau, trong lúc vấn an Thái hậu, Tiêu Nhược Đình có kể một câu chuyện làm vui lòng Thái hậu nhưng Tử Yên ngồi bên cạnh lại...
Nàng buồn chán, lại chưa kịp ăn gì nên rất đói, đành cầm tách trà uống tạm. Lại đúng lúc đó nghe thấy Tiêu Nhược Đình nhắc đến "Vị tiều phu đó trên đường mất hoa cúc", không nhịn được mà phun trà vào khuôn mặt vô cùng trang nghiêm của Thái hậu khiến không khí bỗng trùng xuống.
Tử Yên hít một hơi sâu, sau đó chạy lại lấy khăn lau mặt cho Thái hậu làm ai cũng nhìn nàng bằng nửa con mắt. A! Đây là... khăn thị nữ vừa lau bàn để quên!
Nàng cười khan, sau đó vứt khăn qua cửa, tay còn lại cầm bánh bóp chặt nát nhân, rồi lấy cục nhân còn tạm nguyên vẹn bồi Thái hậu ăn. "Thần thiếp mặc dù sống hoang dã, nhưng là thật tâm hầu Hoàng thượng và người. Mong Thái hậu thông cảm!"
Thái hậu bị những hành động mất lễ nghi này dọa cho sợ không nhẹ, lại bị một người thân làm chủ lục cung thoa khăn bẩn lên mặt... Mọi hành động này đâtều khiến Thái hậu cực kì phẫn nộ. "Hoàng hậu, ngươi..."
Tử Yên cười gật đầu. Thái hậu a, mau bảo Hoàng thượng tống ta vào lãnh cung đi!
"Hoàng hậu hành xử không đúng mực. Trở về cung kiểm điểm lại mình đi."
Tử Yên chán nản ra khỏi cung bản thân vừa cố thật thô lỗ. Khả Nhi thấy kết quả không như mong muốn, chỉ là động viên nàng một chút. Khả Nhi bây giờ đã được điều làm nữ hầu bên người nàng, cũng không cần trở về Bắc Nhật quốc nữa.
Xem ra sau này phải tiếp tục hơn nữa!!!
"Tiểu Thanh, chuẩn bị điểm tâm tới Long Thanh cung tìm Hoàng thượng."
Danh Sách Chương: