• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tử Châu nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, nhìn Dương Triết Phàm đang loay hoay chuẩn bị nước theo lời của Lâm Ánh Yên.

Cô ta nhíu mày, đi đến đập mạnh tay xuống bàn, lạnh giọng lên tiếng hỏi:

_ Dương Triết Phàm, anh đây là có ý gì đây? Vừa đánh vừa xoa sao?

_ Bạn học Hàn, Yên Yên còn gọi tôi là chú, cô thì hay rồi, gọi thẳng tên của tôi. Không sợ...

_ Sợ? Tôi sợ anh thật đấy! Nhưng gọi tên anh, đối với tôi bây giờ chẳng là gì cả! Còn nữa, anh nhìn mình hiện giờ đi! Yên Yên nói một câu liền nghe hiểu, hai câu liền răm rắp nghe theo! Kiếp thê nô hiện rõ trên mặt anh đây kìa!

Dương Triết Phàm nhếch mép cười, nhướn mày đáp lại:

_ Chuyện này đâu liên quan gì đến cô!

_ Anh trai, tôi không cần biết tại sao anh lại thay đổi cái nết trời đánh của anh. Nhưng tôi dám chắc, Yên Yên nhà tôi mà chịu thêm muộn phiền nào nữa! Thì tôi không những đánh anh, còn không muốn xem anh là...Evil Monument (Tượng đài ác ma).

Dương Triết Phàm nhíu mày, nhìn vào ánh mắt vừa ác độc vừa lạnh lùng của Hàn Tử Châu, thật sự không giống với vừa rồi cô ta vừa đi vào!

Hắn không dám chắc, có phải Hàn Tử Châu có hai nhân cách hay không! Nhưng vẻ mặt bây giờ với vừa nãy, thật sự khác xa một trời một vực.

Hắn cười nhạt, bắt đầu lên tiếng thăm dò Hàn Tử Châu:

_ Tôi thích hành hạ Yên Yên, hay cưng chiều cô ấy, liên quan gì đến cô? Tôi vui thì xem cô ấy như bảo bối, không vui thì xem như bao cát. Cô quản được tôi sao?

_ Dương Triết Phàm, anh thử đi, tôi đấm anh thật đấy!

_ Mặt đây, đấm đi! Đấm mạnh vào!

Dương Triết Phàm đắc ý chỉ tay vào mặt mình, còn bày ra bộ mặt khiêu khích rõ, khiến Hàn Tử Châu càng tức giận hơn.

Hàn Tử Châu không thể kiềm chế, vung tay đấm mạnh về phía Dương Triết Phàm. Nhưng hắn lại nhanh tay bắt lấy tay cô ta, lạnh lùng nói:

_ Hàn Tử Châu, cô như vậy mà cũng đòi bảo vệ Yên Yên nhà tôi sao? Non!

_ Ý anh là gì đây?

_ Vốn dĩ cô rất mạnh mẽ, có thể tự nhờ vào bản thân để bảo vệ Yên Yên! Tại sao phải để cho nhân cách thứ hai, sống hòa bình với nhau trong một cơ thể?

_ Anh biết?

_ Tại sao không? Lúc cô bước vào, giọng điệu rất giống với người hôm trước, yếu ớt ngăn cản tôi đưa Yên Yên đi! Nhưng bây giờ thì sao? Khác một cách lộ liễu như vậy, người khác có thể không nhìn, nhưng tôi thì khác!

Hàn Tử Châu rút mạnh tay lại, tức giận nhìn Dương Triết Phàm, lớn tiếng quát:

_ Anh biết được thì đã sao? Tôi cũng không sợ anh.

_ Suỵt, nói lớn quá sẽ gây sự chú ý với Yên Yên. Mau quay ra đi, bình tĩnh trả lại lí trí cho Hàn Tử Châu, cô chỉ là nhân cách được tạo ra, trong một lúc nhất thời mà thôi!

_ Tôi không muốn! Tôi muốn cùng với Tử Châu, bảo vệ Yên Yên.

_ Cùng với Tử Châu? Còn có tên riêng sao?

Hàn Tử Châu gật đầu, xoay người rời đi rất nhanh. Dương Triết Phàm nhìn theo mà lắc đầu, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra! Chỉ là nó quá bất ngờ đối với hắn.

... Trong bệnh viện.

Khương Nhất Trì đã bình phục nhưng vẫn không muốn xuất viện. Anh ta vẫn đang chờ điện thoại của Lâm Ánh Yên, nhưng đã bốn ngày kể từ khi cô ghé qua thăm.

Khương Nhất Trì nhìn mẹ mình đang thu dọn đồ đạc, nhất thời lên tiếng ngăn cản:

_ Mẹ ơi, con muốn ở thêm, con vẫn chưa hồi phục hẳn mà!

_ Trì Nhi, bác sĩ nói con có thể xuất viện rồi, đừng có cứng đầu nữa!

_ Mẹ, con muốn chờ Yên Yên.

Dã Duyệt vừa nghe Khương Nhất Trì nhắc đến Lâm Ánh Yên, đã tức giận đi đến cạnh anh ta, chỉ tay lớn tiếng quát:

_ Sao con cứ chấp niệm với con nhỏ không ra gì đó? Rõ ràng nó chẳng xứng với con, tại sao lại cứ luôn đặt tâm tư vào nó?

_ Mẹ, có lẽ con thật sự thích Yên Yên, mẹ đừng có khuyên con mà!

_ Trì Nhi, con... Năm sau con tốt nghiệp, mẹ sẽ qua hỏi cưới Bạch Uyển Diệp cho con.

_ Bạch Uyển Diệp? Mẹ, con không thích cô ta. Ở trường cứ bám lấy con, phiền chết đi được!

Bà Khương kéo lại cái túi đồ, rồi liếc xéo Khương Nhất Trì, không vui bảo:

_ Vậy cái lúc con đeo bám Lâm Ánh Yên, con không nghĩ cô ta cũng thấy phiền sao?

_ Nhưng Yên Yên khác Bạch Uyển Diệp, mẹ không được so sánh với Yên Yên.

_ Trì Nhi, Khương gia chúng ta phải làm thông gia với Bạch gia, chúng ta mới có cơ hội vươn lên. Bạch Uyển Diệp vẫn là sự lựa chọn tốt nhất!

Khương Nhất Trì không có gì để cãi lại bà, không cam tâm mà bày ra bộ mặt ghét bỏ. Dã Duyệt thì vui vẻ vỗ vỗ vào vai anh ta, rồi quay người ra khỏi phòng đi làm giấy xuất viện.

...

Tập đoàn DT.

Chân Mãn đang chạy đi chạy lại, chỉ vì Dương Triết Phàm nghỉ làm ngày hôm nay! Từ khi DT mở ra, ngoài cuối tuần thì chẳng có ngày nào hắn nghĩ việc ở Tập đoàn.

Vậy mà hôm nay lại cùng Lâm Ánh Yên đi gặp ba mẹ cô, giao cả nơi to lớn này cho Chân Mãn. Cô ta làm hết buổi sáng, đã mệt đến đứt hơi, nằm gục trên bàn làm việc, không cam tâm nói:

_ Dương biến thái, anh vì cô nhóc Yên Yên mà bỏ rơi tôi! Đợi đi, anh đợi đi, rồi anh sẽ phải quỳ gối dưới chân Yên Yên. Cô ấy sẽ là người phụ nữ, đầu đội vương miện, mãi mãi không quỳ gối dưới chân bọn đàn ông các người!

_ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái cô nhóc Yên Yên này, phải chi cô ta mạnh mẽ một chút, chẳng phải là bớt đi được vài con trà xanh sao? Cứ như vậy, Dương biến thái sẽ càng lúc càng lơ là công việc, chỉ để ở cạnh Lâm Ánh Yên. Haizz...

Chân Mãn ngóc đầu lên, nhìn vào hợp đồng vừa được đối tác gửi đến, hai mắt kinh ngạc đến mở lớn, vội nói:

_ Ôi mẹ ơi, Triệu thị vẫn không bỏ cuộc sao? Cứ gửi hợp đồng như vậy, nếu để Dương biến thái biết được, khác nào tự đào hố chôn mình! Mau, mau đem bỏ nó đi, xem như mắt không thấy, tai không nghe, cuộc đời sẽ được bình yên.

Chân Mãn đem hợp đồng vứt qua đống giấy bỏ, rồi xem hết đống tài liệu bên cạnh.

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng bước chân đang đi đến gần văn phòng của Dương Triết Phàm, Chân Mãn cứ nghĩ là hắn đến làm lại, nên đã vui vẻ đứng lên, lớn tiếng hô:

_ Dương tổng, anh về rồi! Tôi đi pha cà phê cho... anh. Diệp thiếu, sao lại là anh?

_ Hừ, cô gọi tôi là Dương tổng? Vậy cái tên biến thái đó không có ở đây sao?

_ Không có, anh ta đi ra mắt gia đình vợ rồi! Còn đích thân hộ tống Lâm Ánh Yên đến căn biệt thự, do chính tay bạn gái mới của bạn trai cũ tặng. Giao cả cái Tập đoàn này lại cho tôi cả buổi rồi, mệt chết đi được!

Diệp Thượng Phong kinh ngạc, Dương Triết Phàm trong lời nói của Chân Mãn, khác nào một tên good boy chính hiệu đâu? Có phải anh ta nghe nhầm gì không?

_ Chân Mãn, người cô vừa nói là Dương Triết Phàm sao? Sao tôi nghe thấy, không giống chút nào cả!

_ Không giống là đúng rồi! Anh ta bị Lâm Ánh Yên thu phục rồi, còn cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Chỉ hận không thể biến cô ấy nhỏ lại, rồi vuốt ve cưng sủng.

_ Là thật sao? Thảo nào mấy ngày nay tôi lại không thấy cậu ta đến hộp đêm Blue Eagle. Hoá ra là có người phụ nữ ngon hơn.

Chân Mãn liếc xéo Diệp Thượng Phong, không nhanh không chậm lên tiếng trách anh ta:

_ Diệp thiếu, anh có thể xem thường người phụ nữ khác, nhưng Lâm Ánh Yên thì anh không thể! Cô ấy là người rất trong sáng, chỉ tại Dương tổng nhà tôi làm vấy bẩn. Chứ anh nghĩ, Lâm Ánh Yên có thể so sánh với những loại phụ nữ nằm dưới thân anh mỗi đêm sao?

_ Chân Mãn, cô ngày càng to gan rồi, có tin tôi sẽ bán cô đi không?

Chân Mãn vừa nghe xong liền nhếch mép cười, khinh thường nói:

_ Diệp thiếu, anh nghĩ mình đủ bản lĩnh sao? Dương tổng chỉ cần búng tay một cái, anh đã bay xa mấy trăm dặm. Chắc còn cơ hội bán tôi đi!

_ Hừ, chẳng phải bây giờ là thời cơ tốt sao? Nói đi, cô muốn tôi bán cô bao nhiêu tiền?

_ Diệp thiếu, Dương tổng đang ở căn biệt thự ở đường ×× 56/47, anh mau đi đi!

_ Xem như cô biết điều, coi chừng tôi bán cô sang Campuchia đấy!

Chân Mãn mỉm cười, đưa tay xua đuổi Diệp Thượng Phong.

Lưu ý: địa chỉ do tác giả tự đặt ra, hoàn toàn không có thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK