• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ẩn Doanh nhìn vào tấm bản đồ, nó được vẽ bằng tay, từng đường gạch đều rất mượt. Bà ấy liếc nhìn sang Diệp Thượng Phong, anh ta cố ý né tránh, xem như không liên quan đến mình.

Lâm Ánh Yên hiểu ra, vội lên tiếng giải thích:

_ Diệp phu nhân, thật ra đây là chủ ý của con, không liên quan đến anh Thượng Phong. Với lại, là do bên bác muốn bắt ba mẹ con, ép họ kí vào hợp đồng, nên con mới đến đây ạ!

_ Con vừa nói gì? Ai bắt ba mẹ con để ép kí vào bản hợp đồng?

_ Là ba đấy! Hôm qua còn đến nhà người ta cưỡng ép đưa đi, làm cô gái nhỏ Ánh Yên sợ muốn ngất luôn rồi!

_ Lão Thần? Được lắm, nói chuyện đàng hoàng không được hay sao, lại còn bắt người. Ánh Yên, không quy hoạch nữa, trả tự do cho gia đình con, chuyện này bác sẽ xử lý.

Lâm Ánh Yên vui mừng, nắm lấy tay Ẩn Doanh, không ngừng cảm kích:

_ Diệp phu nhân, con cảm ơn người, cảm ơn người rất nhiều!

_ Mẹ, ba còn cho người dùng tiền mua chuộc tất cả những người ở đó, chỉ để họ dọn đi!

_ Sao lại có nhiều chuyện mẹ không biết như vậy?

_ Ba và giám đốc quản lý âm thầm làm, còn đổ lỗi cho mẹ, vì mẹ thích nên mới quy hoạch nơi đó!

_ Được lắm, mẹ thích là thật, nhưng ép người quá đáng như vậy, mẹ thật sự không chịu được!

Ẩn Doanh tức giận, nhưng rồi kiềm chế, như rồi nhớ đến chuyện gì đó, vội quay sang nhìn Lâm Ánh Yên, dịu dàng nói:

_ Con và Phong nhà bác, có quan hệ đó không?

_ Quan hệ đó là sao ạ?

_ Thì chính là yêu đương nam nữ.

_ Mẹ, cô ấy là vợ tương lai của Dương Triết Phàm đấy! Mẹ đừng hỏi lung tung.



Ẩn Doanh mở to mắt nhìn Lâm Ánh Yên, sau đó dùng ánh mắt đánh giá nhìn quanh một lượt, cuối cùng lại lên tiếng:

_ Là thật sao? Dương Triết Phàm cấm dục ba mươi hai năm, chỉ vì cô gái nhỏ Ánh Yên này sao?

_ Chính xác là như vậy! Với lại, đây là giới hạn của cậu ta, mẹ đừng hỏi quá nhiều, thành ra con lại là người rước hoạ giúp mẹ.

_ Cái thằng này! Mày chỉ biết ăn chơi, gây chuyện là giỏi. Nếu được một phần như Dương Triết Phàm, không phải tốt hơn sao?

...

Diệp Thượng Phong đưa Lâm Ánh Yên về trường, chân cô cũng đã khỏi hẳn, không cần phải nghỉ ngơi thêm.

Cô đi nhanh lên phòng học, tiết tiếp theo là của giáo sư Tiêu, cô còn chưa nộp bài tập lần trước. Tiếng chuông vào học vang lên, cô cố gắng đi nhanh một chút!

Vừa vào lớp, đã cúi người, lớn tiếng chào:

_ Giáo sư, em đến muộn rồi, xin giáo sư thứ lỗi.

_ Ánh Yên sao? Em mau nộp bài tập rồi về chỗ đi!

_ Dạ vâng ạ! Bài tập em đã làm xong rồi ạ!

Lâm Ánh Yên đặt lên bàn, sau đó đi xuống giữa lớp ngồi cạnh Hàn Tử Châu. Cô ta nhìn cô đang vác trên người bao nhiêu là tiền và hào quang, thì ganh tị lên tiếng:

_ Aiya, con nhà người ta có được anh chồng giàu có, ăn mặc cũng khác hẳn nhở?

_ Cậu đang nói gì vậy?

_ Mình không có nói gì cả! À, mà chuyện quy hoạch gì đó, sao rồi?

_ Đã giải quyết xong rồi! Diệp phu nhân rất dễ thương lượng, còn nữa, tất cả mọi chuyện đều là do ba của Diệp Thượng Phong sắp xếp. Hoàn toàn không phải ý của bà!

Hàn Tử Châu gật đầu, nằm gục trên bàn học, nhỏ giọng nói:

_ Yên Yên, cậu đi học lại thật tốt. Mấy ngày nay một mình mình chịu đựng, thật sự rất mệt mỏi nha!

_ Được rồi, mình biết rồi mà! Mau ngồi dậy nghe giảng bài.

_ Canh cho mình, ngủ một chút thôi!

Lâm Ánh Yên không trả lời, chỉ gật đầu rồi chăm chú nghe giáo sư giảng bài.

Đối với cô, cho dù học luật hay thiết kế, vẫn rất thú vị. Chỉ là, mỗi ngành có một đặc điểm riêng biệt, không hề giống nhau. Ngành nào cô cũng thích học, nhưng thiết kế vẫn là ước mơ lớn nhất của cô.

Bây giờ có cho cô chọn, cô vẫn chọn học luật, vì gia đình, cô cần phải cố gắng nhiều hơn. Sau này họ vẫn có thể đỡ được phần nào khi về già.

...

Dương Triết Phàm đến DT, vừa vào sảnh đã gặp Chân Mãn, cô ta đi đến nhìn ngó phía sau hắn. Hắn cũng quay người nhìn, chẳng thấy thứ gì đáng nghi, khó hiểu quay lại hỏi Chân Mãn:



_ Cô nhìn gì vậy?

_ Yên Yên không đến sao?

_ Cô ấy đi học rồi! Đến đây làm gì chứ?

_ Tôi tưởng anh xa cô ấy không được, nên mỗi ngày đều đưa đến đây!

Dương Triết Phàm nhếch mép cười, nhướn mày hỏi:

_ Vậy cô muốn tôi ở cạnh Yên Yên lắm sao? Vậy từ ngay mai, tôi đến trường cùng cô ấy, DT để cho cô quản!

_ Dương tổng, anh nói gì vậy? So với việc anh muốn ở cạnh Yên Yên, thì tôi càng muốn ở cạnh anh hơn. Đừng nói nữa, mau lên phòng làm việc thôi!

_ Cô bớt nói nhảm đi!

Dương Triết Phàm đi lướt qua cô ta, mùi hương trên người hắn vô tình khiến Chân Mãn chú ý. Cô ta quay người nhìn theo hắn, thắc mắc nói:

_ Là có vợ đẹp vợ ngoan cái là thay đổi luôn mùi hương sao? Mùi hương này nam tính hơn lúc trước nhiều! Ủa khoan, vậy lúc trước không nam tính hả ta?

Chân Mãn lắc đầu, nối đuôi theo sau Dương Triết Phàm. Chân chưa đi được xa, phía sau lại có người gọi lại:

_ Thư kí Chân.

Chân Mãn quay người, nhìn rõ dung mạo của người gọi mình. Nhất thời lại tỏ ra không quan tâm, muốn xoay người đi tiếp, nhưng người đó lại gọi tiếp:

_ Thư kí Chân. Là tôi đây, Triệu Linh Nhi đây!

_ Triệu tiểu thư, cô lại muốn gì nữa?

_ Tôi muốn gặp Dương tổng.

_ Xin lỗi, giữa DT và Triệu thị đã ngưng hợp tác, theo lí mà nói, hai người không có gì để nói cả!

Triệu Linh Nhi không tin, với những lời nói tiếp theo của mình, sẽ không làm cho Chân Mãn phải siêu lòng.

_ Thư kí Chân, cô nói vậy là có ý gì? Không phải cô thích Dương tổng đó chứ?

_ Hừ, cô bị điên sao? Không phải ai cũng ngu ngốc như cô, yêu người như Dương tổng. Cô muốn đánh vào lòng tự trọng của tôi sao? Xin lỗi nha, tôi đây là thích con gái đấy, có tin tôi sẽ đưa cô lên giường luôn không?

_ Nè, cô nói kiểu gì vậy hả? Có cần phải kích động vậy không?

_ Nhìn lại đi, người kích động là cô đấy! Bảo vệ, tiễn khách.

_ Ê nè, tôi không đi, tôi muốn gặp Dương Triết Phàm.

Triệu Linh Nhi bị bảo vệ nhẫn tâm kéo đi! Chân Mãn nhìn theo mà đắc ý, hai tay chống hông, đắc ý nói:

_ Muốn dùng chiêu với tôi, xin lỗi nha, tôi chiêu đầy mình. Chiêu đối chiêu, tôi là nhất rồi! Muốn quyến rũ Dương tổng, còn non lắm!



...

Triệu Linh Nhi bị đuổi đi không thương tiếc, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội không có Lâm Ánh Yên bên cạnh Dương Triết Phàm. Vậy mà lại bị cản trở bởi Chân Mãn, không cay mới lạ.

Cô ta căm phẫn nhìn vào DT, tức giận quát lớn:

_ Các người đợi đi, không lâu nữa đâu, tôi sẽ thấy gương mặt chạy đi chạy lại tìm Lâm Ánh Yên của các người. Cho các người cơ hội, vậy mà lại không nắm bắt, vậy thì tôi không khách sáo nữa!

Reng, reng, reng...

Triệu Linh Nhi bực bội lấy điện thoại ra, nhìn người gọi đến rồi bắt máy nghe:

_ Bất mãn lắm sao chị gái? Có muốn tôi giúp chị không?

_ Khương Nhất Trì, cậu đây là có ý gì đây?

_ Tôi thích Lâm Ánh Yên, chị thích Dương Triết Phàm. Chúng ta nói chuyện kế hoạch của chị đi!

_ Cậu biết?

_ Không những biết mà còn có ý hay hơn nữa! Chị thấy sao?

Triệu Linh Nhi trầm ngâm suy nghĩ, Khương Nhất Trì thì lại không đợi được, vội vàng lên tiếng:

_ Chị yên tâm, sau khi Lâm Ánh Yên trở thành người phụ nữ của tôi, thì chị cũng sẽ được Dương Triết Phàm. Lời quá còn gì!

_ Được, xem như tôi tin cậu lần này! Tối nay gặp ở hộp đêm Blue Eagle.

_ Được, quyết đoán như vậy có phải tốt hơn không?

Khương Nhất Trì nhếch mép cười, nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Triệu Linh Nhi, nhất thời lên tiếng:

_ Chị có được Dương Triết Phàm hay không, là nhờ vào chị. Còn tôi, chỉ có một mục đích duy nhất, là Lâm Ánh Yên. Hừ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK