• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên về trường, sau đó còn đưa thuốc thoa cô bé cho cô. Căn dặn đủ điều rồi mới yên tâm rời đi!

Hắn quay lại hộp đêm Blue Eagle, một đường đi thẳng xuống tầng hầm. Nơi này là nơi bí mật của hắn và Diệp Thượng Phong, chỉ có Chân Mãn và thuộc hạ biết đến, ngoài ra không còn ai biết đến nó.

Dương Triết Phàm đi vào căn phòng số bốn, nơi mà cả đêm qua đều có người gào thét trong vô vọng.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, những người bên trong đều nhìn ra, có cả Diệp Thượng Phong cũng đang bắt chéo chân ngồi uống rượu. Hắn đi đến ngồi cạnh ghế với anh ta, nhìn những người đã giúp hắn có được Lâm Ánh Yên, nhưng thực chất là có ý đồ xấu với cô.

Khương Nhất Trì nhìn Dương Triết Phàm, với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy! Liễu Ánh Nguyệt và Triệu Linh Nhi cũng không ngoại lệ, nhưng chỉ vừa nhìn thấy hắn đi vào, đã không có gì để phản bác lại rồi! Du mama thì đến thở cũng không dám, đừng nói chi đến việc phản ứng lại.

Cả bốn người bị trói chặt trên cây sắt, đứng cả đêm cũng đã mỏi cả chân. Khương Nhất Trì không nhịn được, nhìn Dương Triết Phàm một lúc lâu, cũng không thấy hắn lên tiếng nói gì! Anh ta đành lên tiếng, tức giận quát lớn:

_ Dương Triết Phàm, anh mau thả tôi ra. Đừng nghĩ mình muốn làm gì thì làm!

_ Tôi cần phải nghĩ đến sao?



_ Anh...mau thả tôi ra!

Dương Triết Phàm đứng lên, từ từ đi đến đứng trước mặt Khương Nhất Trì, đưa tay lên đấm mạnh vào mặt anh ta, khiến gương mặt đẹp trai kia phải đỏ lên một mảng lớn.

Dương Triết Phàm không nhanh không chậm, liền vung tay cho Khương Nhất Trì thêm một đấm ở bên mặt còn lại. Hắn lạnh lùng như một con sói đói, giọng nói nguy hiểm như muốn đoạt mạng người đối diện, khiến Khương Nhất Trì im lặng không lên tiếng!

_ Khương Nhất Trì, lần trước tôi đấm cậu không đủ sao? Lần này lại muốn ra tay với Yên Yên, còn muốn làm chuyện đồi bại như vậy! Khương Nhất Trì, trước khi cậu làm gì, thì cũng nên nghĩ tới hậu quả của ngày hôm nay chứ!

Dương Triết Phàm liếc mắt sang Liễu Ánh Nguyệt và Triệu Linh Nhi. Hắn từ từ đi đến, nhìn Liễu Ánh Nguyệt đang mệt mỏi vì phải đứng ở đây, la hét cả một đêm đến khàn cổ họng.

Hắn xoa xoa bàn tay vừa đánh Khương Nhất Trì, Liễu Ánh Nguyệt cứ nghĩ hắn sẽ thật sự đánh mình, liền lên tiếng cầu xin, giọng khàn đục khó nghe:

_ Dương tổng, tôi biết mình sai rồi, anh tha cho tôi đi!

_ Biết sai rồi sao? Vậy cô có biết tôi tiếc nhất là chuyện gì không? Là khi đó không mềm lòng nghe lời Yên Yên, lấy đi mảnh đất ba cô vừa đấu giá. Nếu nó thật sự chuyển nhượng cho Yên Yên, vậy Liễu gia của cô còn có cơ hội đứng ngang hàng với Diệp Thượng gia không?

Dương Triết Phàm nhếch mép cười, ngước nhìn Liễu Ánh Nguyệt, sau đó nói với Diệp Thượng Phong:

_ Thượng Phong, Liễu thị cho cậu, muốn làm gì thì làm!

_ Yo, cảm ơn Dương tổng, tôi có công việc để làm rồi! Cảm ơn Liễu tiểu thư, đã cho tôi cơ hội tốt như vậy! Tôi nhất định sẽ không để cô phải thất vọng.

_ Dương Triết Phàm, anh điên rồi sao? Liễu thị là của ba tôi, tôi còn chưa lên làm chủ tịch, anh dựa vào đâu lại muốn giao nó cho ai là giao?

Dương Triết Phàm nhíu mày, kiên nhẫn nhắc nhở cho cô ta biết, lí do là gì!

_ Liễu Ánh Nguyệt, sao cô lại mau quên vậy? Cô chính là người trực tiếp đưa Yên Yên đến đây còn gì? Mau quên như vậy, làm sao làm được chủ tịch?



_ Anh...

Liễu Ánh Nguyệt thật sự đã quên mình đã làm gì, mới có cơ hội được đứng ở nơi này, giao tiếp với Dương Triết Phàm.

Cô ta trầm ngâm, không biết nên nói gì để có thể cứu vãn tình hình. Mắt thấy Dương Triết Phàm đã lướt sang chỗ Triệu Linh Nhi, cô ta vừa định lên tiếng cầu xin, liền nhận được cái liếc mắt đầy lạnh lùng của hắn.

Dương Triết Phàm nhìn Triệu Linh Nhi, người mà từng nhận là cô gái ở khu ổ chuột, còn khai man tuổi của mình. Hắn ghét nhất là loại người giả tạo như Triệu Linh Nhi, cũng ghét nhất loại người nói dối trắng trợn như vậy!

Dương Triết Phàm nhíu mày, nhìn Triệu Linh Nhi không phản kháng, cũng không cầu xin như hai người kia! Nhất thời lại thấy cô ta thật vĩ đại, dám làm dám nhận.

Triệu Linh Nhi nhìn Dương Triết Phàm rất lâu, cũng không khiến cô ta phải tức giận vì hắn bảo vệ người phụ nữ khác trước mặt cô ta.

Triệu Linh Nhi mỉm cười đầy chua xót, nhìn thẳng vào mắt Dương Triết Phàm, bất ngờ lên tiếng:

_ Triết Phàm, rõ ràng em yêu anh nhiều như vậy, vì anh cố gắng nhiều như vậy! Cũng không bằng một cô gái vừa mới gặp. Cô ta có gì xứng với anh, có tư cách gì đứng cạnh anh, có may mắn gì lại được anh yêu thương chiều chuộng như vậy? Em không tốt hơn cô ta sao, không đẹp hơn cô ta sao, không giỏi giang hơn cô ta sao? Tại sao phải là cô ta mà không phải là em? Hả?

Dương Triết Phàm im lặng, biểu cảm không hề thay đổi, cũng không hề tỏ ra tức giận trước những lời nói của Triệu Linh Nhi. Hắn đút hai tay vào túi quần, lạnh giọng lên tiếng trả lời cô ta:

_ Tại sao là cô ấy? Bởi vì cô ấy chính là người tôi tìm suốt hai năm nay! Nói đúng hơn, là bảy năm. Là người giúp tôi có ý chí, khiến tôi có được những thứ như ngày hôm nay! Nói đến tư cách, thì ngoài cô ấy ra, ai cũng không có tư cách được tôi yêu thương chiều chuộng, được đứng cạnh tôi để đội vương miện. Bởi vì tôi chính là vương miện, cho dù cô ấy có cúi đầu, cũng sẽ không bao giờ rơi nó.

Chuyện này như một tin chấn động, khiến tất cả đều kinh ngạc, đến Diệp Thượng Phong cũng há hốc mồm vì ngạc nhiên. Lâu như vậy cũng không nghe Dương Triết Phàm nhắc đến chuyện tìm người, hoá ra là ngay bên cạnh.

Triệu Linh Nhi mở to mắt nhìn Dương Triết Phàm, cứ như không tin những gì mà hắn vừa nói. Nó như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào mặt cô ta mà không nể nang gì!

Dương Triết Phàm không nhiều lời thêm, quay người định đi lại ghế ngồi, phía sau liền bị Triệu Linh Nhi gọi lại, lớn tiếng hỏi:



_ Triết Phàm, vậy tại sao hôm đó anh không nói cho em biết? Để em phải mất mặt với Lâm Ánh Yên. Còn nói cô ta chỉ biết học hành và làm bài tập. Rõ ràng hai người là đang trêu em mà!

_ Là do cô ngu ngốc, muốn trèo cành cao để làm phượng hoàng. Tôi không nói ra, vậy sao có thể một tay bắt gọn các người? Không diệt trừ hậu họa, Yên Yên nhà tôi sao có thể yên ổn học tập đây?

Diệp Thượng Phong nhếch mép cười, hoá ra là một công đôi chuyện. Vừa ăn được người đẹp, vừa có thể trừ khử mấy con tôm tép này! Đúng là người thành công, cách tính toán cũng trở nên thành thạo như vậy!

Dương Triết Phàm đi đến ngồi vào ghế, uống cạn ly rượu trên bàn, sau đó nhìn sang Diệp Thượng Phong, lạnh lùng nói:

_ Khương gia, Triệu gia và cả Liễu gia, ngày mai tôi không muốn thấy xuất hiện trên thương trường hoặc trong giới thượng lưu. Tốt nhất là biến khỏi đây càng tốt.

_ Được, vậy bà Du mama thì sao?

_ Cho bà ta hiểu được cảm giác khi dùng thuốc xuân dược cấm là như thế nào! Tôi muốn loại độc nhất mà lại mạnh nhất!

_ Được, cậu đi trước đi, nơi này giao lại cho tôi!

Dương Triết Phàm gật đầu, nhìn bốn người đang trói kia, cố gắng vùng vẫy trong vô vọng. Lời cầu xin cũng như gió, làm hắn mát đôi chút rồi thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK