Beta: Nhược Vy
An Mạn tức giận tới nỗi cả người run lẩy bẩy, thuốc màu chảy xuôi theo lọn tóc, dính vào khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ta, còn cả quần áo.
Loại thuốc màu này chuyên để vẽ lên cơ thể người, không tổn hại gì nhiều với làn da, nhưng muốn tẩy thì rất phiền toái, cần dùng loại nước đặc chế rửa nhiều lần, hiện tại trên đầu An Mạn dính nhiều như vậy, muốn tẩy sạch, tuyệt đối là rất mất thời gian.
Cô ta đứng dậy muốn động thủ với Giang Tỉnh Tỉnh, mới vung một cái tát thì đã bị Giang Tỉnh Tỉnh giữ chặt cổ tay, không thể động đậy.
Từ nhỏ Giang Tỉnh Tỉnh đã tiếp xúc với sân khấu kịch, căn cơ vững chắc, so với các cô gái khác thì thân thể cũng tốt hơn nhiều, bởi vậy một cô gái được chiều chuộng như An Mạn không phải là đối thủ của cô.
Mà bên cạnh là đám người xem kịch vui, mặc dù đám người đó thích ôm đùi An Mạn, nhưng trong hoàn cảnh này tuyệt đối sẽ không giúp đỡ An Mạn.
Đánh không lại, An Mạn dồn nén tức giận, chỉ có thể chửi ầm lên, lời khó nghe nào cũng nói ra được.
Giang Tỉnh Tỉnh cũng không để ý đến cô ta, lau tóc sạch sẽ, để chuyên viên trang điểm lại cho mình, chuẩn bị ra quay.
Phó đạo diễn nghe thấy tiếng mắng chửi của An Mạn, nhìn cô ấy chật vật thì không khách khí nói: "Cô còn làm ầm cái gì! Cảnh quay tiếp theo là của cô, mọi người còn đang chờ cô đấy."
"Đạo diễn Chu, ông mau xem chuyện tốt mà Giang Tỉnh Tỉnh làm đi, cô ta đổ toàn bộ thuốc màu vào người tôi."
Đạo diễn Chu biết An Mạn là loại người gì, cũng biết trước nay Giang Tỉnh Tỉnh luôn đối xử tốt với mọi người ở đoàn phim, sẽ không dễ nảy sinh mâu thuẫn, chắc chắn An Mạn làm chuyện gì quá phận, chọc giận cô.
"Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết cảnh tiếp theo có cô, cô chậm một phút là tổn thất tới kinh phí của đoàn làm phim, nếu cô không muốn diễn, có rất nhiều người sẵn sàng diễn thay cô."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt đám người Kiều Kiều sáng lên, "Đạo diễn Chu, bọn tôi đã chuẩn bị tốt, có thể lập tức bắt đầu."
"Các người..." An Mạn giận sôi, nhưng giờ phút này chỉ có thể hạ hỏa, "Cho tôi hai mươi phút, tôi lập tức sửa soạn xong!"
Phong ba sáng hôm nay khiến An Mạn và Giang Tỉnh Tỉnh hoàn toàn kết thù. Sau khi Giang Tỉnh Tỉnh diễn xong, có cô gái tới cạnh cô, thấp giọng nói: "Tôi mới nghe thấy An Mạn gọi điện cho bố nuôi đấy."
"Bố nuôi?"
Cô gái nhìn ra ngoài cửa, "Chính là người đàn ông bao dưỡng cô ta, hình như là ông chủ tập đoàn Phú Xuân, đó là một nhân vật lớn, tóm lại cô nên cẩn thận chút."
"Tôi đã biết, cảm ơn."
Ngày hôm sau, bố nuôi của An Mạn, tổng giám đốc tập đoàn Phú Xuân, Diêu Phú Xuân tự mình tới đoàn làm phim.
An Mạn thấy thế thì vội vàng đi đón, giọng mềm mại, "Daddy thân yêu, sao daddy lại tới đây, chuyện này để cấp dưới của daddy làm thì có phải hơn không."
Xung quanh thấy cô gái như An Mạn ra sức nịnh nọt người đàn ông đáng tuổi bố của cô ta, ra vẻ ghê tởm buồn nôn.
Nhưng mọi người không ngờ tới, ông bố kim chủ Diêu Phú Xuân lại vung tay, trực tiếp tát vào mặt An Mạn, khiến cô ta lảo đảo ngã xuống đất.
An Mạn ôm phần má đỏ bừng, rưng rưng nhìn Diêu Phú Xuân, khó có thể tin, "Daddy, vì sao..."
Diêu Phú Xuân cũng không để ý tới An Mạn, ông ta tới chỗ Giang Tỉnh Tỉnh, cúi đầu chín mươi độ với cô, trong lòng tràn đầy áy náy, "Cô Giang, có lỗi quá, mong cô tha thứ cho tôi."
Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Nhưng tôi đâu biết ông là ai."
"Đều là họa do con đàn bà kia gây ra, tôi bắt cô ta tới xin lỗi cô." Diêu Phú Xuân nói xong liền kéo áo An Mạn đang thất tha thất thểu đi tới, lớn tiếng nói: "Mau xin lỗi cô Giang!"
An Mạn bị cái tát của ông bố kim chủ làm cho khiếp đảm, giờ phút này cũng bất chấp tất cả, xin lỗi Giang Tỉnh Tỉnh, "Cô Giang, thật xin lỗi, là tôi sai, tôi không tốt, tôi không nên ghen tị với cô, không nên nói những lời đó, mong cô tha thứ cho tôi."
Giang Tỉnh Tỉnh cũng không nói tha thứ hay không, cô không để ý An Mạn, tiếp tục ngồi xuống tập lời thoại, sau khi Diêu Phú Xuân cung kính với Giang Tỉnh Tỉnh xong, lại làm trò trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với An Mạn, "Ông đây sớm muộn gì cũng bị con đàn đàn bà như cô hại chết, sau này đừng có tới tìm tôi nữa!"
An Mạn mất đi chỗ dựa vững chắc, tay chân vô lực, ngã ngồi dưới đất, một lúc lâu vẫn chưa hồi thần được.
Mà mọi người xung quanh cũng chứng kiến hết, trong lòng đều hiểu, Giang Tỉnh Tỉnh là người không thể đắc tội.
Lúc này điện thoại của Giang Tỉnh Tỉnh có thông báo, là tin nhắn của Thương Giới...
"Vừa lòng không?"
Quả nhiên là anh, có thể làm cho tổng giám đốc tập đoàn Phú Xuân tự mình tới đây xin lỗi, ngoại trừ Thương Giới, còn có thể có ai?
Giang Tỉnh Tỉnh trả lời, "Rất vừa lòng!"
"Giết gà dọa khỉ, để xem còn ai dám bắt nạt người phụ nữ của tôi không."
Đáy lòng của cô ngọt như mật.
Trước kia ai cũng có thể tùy ý khinh thường cô, bắt nạt cô, bởi vì cô chỉ có một mình, không có ai dựa vào. Mà hiện tại, có người đàn ông nguyện ý ra tay vì cô, trở thành chỗ dựa vững chắc bảo vệ cô, không cho ai xúc phạm.
Thật ra cảm giác này rất tốt, ít nhất trên thế giới này, cô không hề lẻ loi một mình.
...
Hôm nay, sau khi đóng phim xong, Giang Tỉnh Tỉnh ra khỏi phim trường điện ảnh, chỉ thấy một chiếc Roll-Royce ở trước mặt cô, đang lóe đèn, Giang Tỉnh Tỉnh biết rõ chiếc xe này, ngày đầu tiên gặp Thương Giới, cô không cẩn thận quăng cơm hộp lên cửa kính xe.
Tài xế Lâm Xuyên đi xuống, lễ phép nói với Giang Tỉnh Tỉnh, "Cô Giang, mời lên xe."
Giang Tỉnh Tỉnh biết anh ấy là trợ lý của Thương Giới, nhưng cô còn hơi đắn đo, không biết có nên lên hay không, lỡ đâu là bẫy...
Lâm Xuyên nghiêm túc nói: "Cô Giang yên tâm, lúc đại tổng xuất hiện, trung tâm vũ trụ của Lâm Xuyên là Đại tổng, lúc nhị tổng xuất hiện, trung tâm vũ trụ của Lâm Xuyên là Nhị tổng, Lâm Xuyên phục vụ cả hai ông chủ, sẽ không bán đứng tổng giám đốc."
Giang Tỉnh Tỉnh nhếch miệng cười, người này cũng thật trung thành, không dám đắc tội cả hai bên.
Nhưng nếu Lâm Xuyên cũng biết chuyện của Thương Giới, cô cũng không băn khoăn nữa, dứt khoát lên xe.
"Thương Giới bảo anh mang tôi đi đâu."
"Cô Giang đi là biết."
Xe chậm rãi đi trên đường, lúc này màn đêm đã buông xuống.
Cô quy củ ngồi ở sau xe, đôi mắt sáng ngời nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ, vẻ mặt ôn hoà, thần thái dịu dàng.
Lâm Xuyên đánh giá cô qua kính chiếu hậu, cô cũng không phải mỹ nhân, nhưng trên người có phong thái mềm mại, khiến cho người ta cảm giác thoải mái.
Phải biết nhân cách thứ hai là người rất cố chấp tùy hứng, rất khó tưởng tượng được anh ta sẽ yêu một người phụ nữ quy củ như vậy.
Lâm Xuyên nhìn Giang Tỉnh Tỉnh qua kính chiếu hậu, kết quả là bị Giang Tỉnh Tỉnh phát hiện được, anh ấy chỉ có thể ngượng ngùng cười với cô.
"Anh Lâm theo anh Thương bao lâu rồi?"
"Cô có thể gọi tôi là Lâm Xuyên." Lâm Xuyên nói: "Tôi theo anh ấy từ nhỏ, tính ra cũng được mười năm rồi."
"Vậy chắc anh rất hiểu anh ấy."
Lâm Xuyên nói: "Người cô Giang nói hẳn là ngài Thương Giới kia."
"Nhân cách thứ nhất có dáng vẻ gì?"
"Đại tổng là người đàn ông nghiêm túc đứng đắn, từ khi sinh ra đã được nhà họ Thương bồi dưỡng để làm người thừa kế, vô cùng vĩ đại, làm việc cần cù, một lòng vì công ty, là người cuồng công việc. Cuộc sống của anh ấy cũng không có ham muốn hưởng thụ gì nhiều, tu thân dưỡng tính, duy trì thói quen tốt, không hút thuốc không uống rượu, vô cùng biết kiềm chế. Cuối tuần sẽ cùng bạn bè ra ngoài đá bóng hoặc chơi golf, ban đêm ngồi đọc sách. Tính cách anh ấy rất nội liễm, ít khi thấy anh ấy cười."
"Anh ấy với nhân cách thứ hai rất khác nhau."
Lâm Xuyên thản nhiên nói: "Đúng là như vậy."
"Vậy anh... thích ai hơn?" Giang Tỉnh Tỉnh hỏi.
"Tôi không thể nói là thích ai, cả hai đều là ông chủ của tôi, nhưng nếu thật sự phải nói, tôi cảm thấy nhị tổng sống rất vui vẻ, đại tổng... tâm tư rất nặng."
Hai người nói chuyện phiếm giết thời gian, xe có rèm che đi tới quốc lộ trên núi, rất nhanh đã tới một biệt thự ba tầng.
Nơi này là khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố Giang, mà trước cổng lớn, có thể nhìn thấy núi cao, tầm nhìn vô cùng tốt, diện tích rộng lớn, trước nhà có sân rộng, trong khuôn viên có nhiều loại cây cối, phía đông nam thông ra bể bơi.
Lâm Xuyên dẫn Giang Tỉnh Tỉnh vào nhà.
"Nhị tổng, cô Giang tới rồi."
Sau khi nhân cách thứ hai xuất hiện, Lâm Xuyên thả lỏng hơn rất nhiều, nói chuyện cũng trở nên tùy ý, bởi vì nhị tổng thấy anh quá mức lễ phép câu nệ thì còn mắng anh.
Thương Giới hé nửa người ra khỏi phòng bếp, "Cứ đi thăm quan đi, tôi nấu cơm, lát nữa em nhớ lại đây."
Giang Tỉnh Tỉnh chú ý ở nhà Thương Giới mặc một chiếc áo cao cổ màu trắng, dưới là quần nhung màu đen, bên hông còn thắt một chiếc tạp dề hoa, có lẽ là do ánh đèn chiếu vào, cả người anh có phong thái vô cùng nhu hòa.
Hóa ra đây là nhà anh.
Lâm Xuyên dẫn Giang Tỉnh Tỉnh đi thăm quan.
"Đây là cây cối trong nhà kính, đại tổng cho xây khu sinh thái, trị giá ba nghìn vạn."
"Ba nghìn vạn!"
Giang Tỉnh Tỉnh líu lưỡi, quả là cuộc sống của kẻ có tiền, cũng quá mức hưởng thụ rồi.
Không gian trong vườn cây vô cùng tươi mát, nếu là ban ngày thì hàm lượng ôxy cực cao, ở giữa có chỗ để tập yoga, có thể ngồi ở đây thả lỏng suy ngẫm.
Xung quanh trồng đầy những loại cây không rõ tên, hình thù khác nhau, còn có một chỗ chuyên trồng các loại cây ăn thịt, những cây ăn thịt đó được chăm sóc vô cùng tốt, hình dáng to lớn.
Ngẩng đầu, phía trên là lớp kính, có thể thấy rõ bầu trời đầy sao.
"Anh Thương vì cô mà bảo người lắp thêm một chiếc xích đu trong này." Lâm Xuyên nói với Giang Tỉnh Tỉnh, "Cô có thể ngồi ở đó."
"Tôi ngồi ở đó làm gì?"
Lâm Xuyên chớp mắt nhìn cô, không xác định nói, "Để chơi?"
Giang Tỉnh Tỉnh: "À, được rồi."
"Dù là thế nào, đó cũng là thứ nhị tổng cố ý bảo người làm cho cô."
"Cũng phải cảm ơn anh ấy."
Ra khỏi vườn cây, Lâm Xuyên dẫn cô đi thăm quan nhà cửa, có thư phòng của đại tổng, phòng trò chơi và rạp chiếu phim tư nhân của nhị tổng.
Thoạt nhìn cuộc sống của hai người họ vẫn rất hài hòa, đến phòng cũng được phân chia ra.
"Lâm Xuyên, bình thường anh hay ở chung với ai, so sánh chút đi."
Lâm Xuyên không chút do dự, nói: "Đương nhiên là đại tổng, anh ấy mới là chủ nhân đích thực, nhị tổng đã gần hai năm chưa xuất hiện, cũng vì thế mà đại tổng mới phớt lờ, cho rằng bệnh tình đã ổn rồi, nên mới dừng thuốc."
Lúc này mới khiến cho nhân cách thứ hai có cơ hội đi ra.
Hai người kết thúc chuyến thăm, Thương Giới làm một bàn đồ ăn nóng hổi, bưng lên bàn.
Lâm Xuyên thức thời rời đi, không thể quấy rầy nhị tổng và phu nhân dùng bữa tối dưới ánh nến được.
Trên bàn chỉ có ánh nến lay lắt, phía trên là miếng bít tết kiểu Tây và rượu vang đỏ. Trước khi vào phòng, Thương Giới cố ý chỉnh cho đèn tối đi, đồng thời cho mở một khúc nhạc piano nhẹ nhàng.
Anh chính là một người đàn ông vô cùng hưởng thụ cuộc sống.
Giờ phút này anh mặc một bộ quần áo chỉnh tề, áo trong làm bằng bông, dáng người vô cùng cân xứng, anh đến bên Giang Tỉnh Tỉnh, cầm tay cô, khẽ hôn rồi mỉm cười, "Ăn cơm thôi, nếm thử tay nghề của tôi."
"Hôm nay anh cũng thật hứng trí, còn tự mình xuống bếp." Giang Tỉnh Tỉnh ngồi xuống, cười hỏi: "Có chuyện gì mà vui thế?"
"Hôm nay là lần đầu em đến nhà của tôi, còn có chuyện nào đáng giá hơn chuyện này sao?" Anh hỏi lại.
Được rồi.
"Mau ăn đi, hôm nay đi làm cả ngày, tôi đoán chắc em đói bụng lắm."
"Ừm."
Lúc ăn cơm, Giang Tỉnh Tỉnh kể với Thương Giới những chuyện thú vị ở đoàn làm phim, lại hỏi Thương Giới, "Anh có quen ở công ty không?"
"Không." Thương Giới trả lời, "Nhưng tôi vẫn phải thích ứng."
Nếu anh giả vờ làm nhân cách thứ nhất, tất nhiên phải cố gắng diễn giống đến 99% mới có thể giấu được người khác.
"Cũng thật miễn cưỡng." Giang Tỉnh Tỉnh hỏi anh, "Ví dụ như có một số việc thì anh giải quyết như nào?"
Thương Giới cười nhẹ, "Em hoài nghi năng lực của tôi?"
"Đúng thế." Giang Tỉnh Tỉnh vạch trần anh không chút kiêng nể, "Lúc anh ở nhà tôi, ngoại trừ ăn và tập thể hình, anh cũng có làm gì đâu?"
"Tôi và anh ta dùng chung một cơ thể, đương nhiên cũng có chút tri thức và thủ đoạn của anh ta." Thương Giới cười nói: "Anh ta có hai bằng thạc sĩ chuyên nghành quản lý tài chính và truyền thông, đương nhiên tôi cũng có nguồn tri thức đó. Ngược lại, tôi có cái gì thì anh ta cũng có cái đó."
"Anh có cái gì?" Giang Tỉnh Tỉnh tò mò hỏi.
"Ví dụ như..." Đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Thương Giới ánh lên ý vị khó dò, "Tôi biết tư thế nào có thể khiến cho phụ nữ vui sướng, chuyện đó anh ta cũng biết."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Lẽ ra là không nên hỏi.