Beta: Nhược Vy
"Anh Thương, anh có thể nói mật mã ngân hàng cho tôi không?"
Trong phòng tắm vang lên giọng nói nặng nề của người đàn ông: "Sáu số tám."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Đại gia thuộc top thế giới, thế nhưng chọn sáu số tám để làm mật mã thẻ ngân hàng, là ngại kiếm được quá nhiều tiền sao!
"Nhưng tôi nhắc cho cô nhớ, hiện tại cảnh sát đang giám sát mọi giao dịch của tôi, để đảm bảo sự an toàn của chúng ta, tốt nhất đừng dùng thẻ của tôi."
Chúng ta...
Cho nên giờ đã cùng một phe rồi sao.
Giang Tỉnh Tỉnh đau đầu, đi hai vòng quanh nhà, nhìn áo khoác Armani của anh ta, rồi lại nhìn đống thẻ trong tay.
Tình huống hiện tại, không có tiền mặt, không thể quẹt thẻ, vị đại gia đẳng cấp thế giới này cũng không thể rời khỏi nhà.
"Anh Thương." Cô cố giữ cho giọng mình thân thiện nhất có thể: "Cho nên bây giờ anh... không có tiền? Một phân [1] cũng không có?"
[1] Phân: Đơn vị tiền tệ nhỏ nhất của Trung Quốc
"Có thể nói là vậy."
Cửa phòng tắm mở ra, Thương Giới bước ra khỏi ra khỏi tầng khí nóng, phía trên không mặc gì, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Giang Tỉnh Tỉnh mở to hai mắt, tinh mắt nhìn thấy cơ bụng tám múi của anh, cùng với đường nhân ngư uốn lượn, thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp khăn tắm.
Quả là dáng người thần tiên!
Thương Giới dùng khăn lau mái tóc ngắn của mình: "Trong khoảng thời gian này, đành phải nhờ vả cô Giang."
Cho nên... cho nên anh ta muốn nhờ vả cô sao?
"Thật ra tôi cũng rất khó khăn." Giang Tỉnh Tỉnh muốn từ chối, lại không ngờ, Thương Giới bỗng dưng tới gần cô, Giang Tỉnh Tỉnh lùi về phía sau hai bước, bị anh đẩy vào tường.
Anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn tỏa ra khí nóng, cùng với hormone đàn ông vô cùng mạnh mẽ, khiến cô không ngừng thở dốc, tâm tình hoảng loạn.
"Anh Thương."
Người đàn ông liếc nhìn cô, đôi mắt đào hoa ép buộc, không cho cô trốn chạy, chân cô như sắp nhũn ra, vừa lơ đãng liền ngã vào lồng ngực anh.
"Cô muốn gì tôi cũng có thể cho, cô hiểu không?"
Giang Tỉnh Tỉnh vội chạy ra cửa, nhắn WeChat cho bạn thân, Minh Cẩn, "Bảo bối, có chuyện gấp, cần giúp đỡ [Mắt lấp lánh] [2]."
[2] Cách viết như thế này được hiểu là các emoji
Mới gửi tin nhắn chưa đến hai phút, Minh Cẩn đã chuyển cho cô hai trăm tệ, "Gửi hơi nhiều, nhớ bồi bổ thân thể."
"Bảo bối ngoan quá! Yêu chị muốn chết [Ôm ôm], [Ôm ôm]."
Giang Tỉnh Tỉnh đi tới siêu thị mở cửa hai mươi tư giờ, mua sắm rất nhiều thứ.
Lúc cô về đến nhà đã là nửa đêm, Thương Giới thấy cô mua quần đùi, áo thun vải thô, mày nhíu lại.
"Tuy so với quần áo của tôi có phần kém chất lượng hơn, nhưng mà..." Anh lật giở mác áo ra, "Chắc cái áo này cũng phải 100 tệ?"
Giang Tỉnh Tỉnh bình tĩnh nói: "Anh Thương, anh đánh giá tôi cao quá rồi, áo thun hai mươi chín tệ hai cái, quần đùi mười tệ một cái, vừa có thể dùng làm quần lót, vừa có thể mặc đi ra ngoài, rất thực dụng."
Thương Giới:...
Sau đó Giang Tỉnh Tỉnh cất mì gói vào tủ, khóa tủ lại, bỏ chìa khóa vào túi áo ngủ của mình.
Thương Giới:...
"Xét tới việc tài chính có hạn, anh Thương phải chịu khổ rồi, tới giờ ăn cơm bắt buộc phải ăn thì hãy ăn, còn bình thường anh tránh hoạt động nhiều. Dù gì cũng là rồng mắc cạn, hổ lạc xuống đồng bằng, tôi chờ anh nhanh chóng Đông Sơn tái khởi [3], sau này giàu sang thì đừng có quên tôi."
[3] Đông Sơn tái khởi: Thành ngữ "Đông Sơn tái khởi" hoặc "Đông Sơn phục khởi" được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
Nghe cô nói vậy, Thương Giới mím môi, đôi mắt đào hòa đẹp đẽ khẽ chớp, có chút ý cười nhẹ.
Gianh Tỉnh Tỉnh đã thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh trên tạp chí, giờ thấy nụ cười này, lại khiến lòng cô như bừng sắc xuân, trăm hoa đua nở.
Quả nhiên người đẹp trai, làm gì cũng đẹp.
Cô sờ vết sẹo giữa trán, có phần mất mát, bởi vì phá tướng, từ nhỏ cô đã bị cười nhạo, cô từng thử một trăm tám mươi vai diễn, nhưng trước nay chưa hề được diễn vai chính, ai lại muốn một kẻ có khuyết điểm đóng vai chính?
Ha ha, có lẽ đây là vận mệnh của cô.
Không sao, cô thích đóng phim, chỉ cần được làm việc mình yêu là đã thỏa mãn.
Trong lúc cô đang trầm tư, Thương Giới đã vào nhà vệ sinh, mặc quần đùi áo thun.
Dáng người của anh rất tốt, cơ bắp ở lưng và cánh tay vô cùng săn chắc, khiến cho áo thun anh mặc căng lại, ôm sát làn da trắng của anh.
Người mẫu nội y nam cũng chưa chắc có dáng người đẹp như vậy!
"Giờ cũng không còn sớm nữa." Giang Tỉnh Tỉnh trải chăn lên sô pha, "Anh không ngại thì ngủ ở sô pha đi."
Thương Giới tự rót một ly nước ấm cho mình, "Nếu tôi không muốn thì sao?"
Cái gì, còn muốn lớn tiếng át giọng chủ, đòi ngủ ở giường lớn làm bằng sắt của cô sao?
"Anh Thương, tuy nói sau này khi quay trở về, anh sẽ giúp tôi đạt được nhiều thứ tốt, nhưng bây giờ còn chưa thực hiện được, tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng lời anh nói, cho nên..."
Cho nên anh hãy tự hiểu, đừng ép cô thành người xấu!
Thương Giới lại làm như không có chuyện gì, ngồi xuống mép giường, "Nếu cô không ngại, chúng ta có thể chung giường."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Hai phút sau, cô đi ra khỏi phòng bếp, hùng hổ cầm theo con dao phay, đứng ở trước giường.
Thương Giới nhún vai, không nói một lời đi đến sô pha, trải lại chăn, ngoan ngoãn nằm xuống.
Giang Tỉnh Tỉnh đi đến bên tường, tắt đèn, nhưng vẫn để lại một chiếc đèn ngủ màu đỏ, "Tôi sợ bóng tối, anh Thương có để ý nếu tôi để đèn đi ngủ không?"
Thương Giới nằm trên sô pha, chân dài gác lên thành ghế, lắc lư giữa không trung.
"Không được, tôi không thích ánh sáng, nếu mở đèn, tôi sẽ thức suốt đêm."
Giang Tỉnh Tỉnh suy nghĩ một lát, vẫn tắt hết đèn, một người đàn ông thức suốt đêm nhìn chằm chằm cô, có phần hơi đáng sợ.
Cô nằm trên giường, giường sắt kêu "kẽo kẹt", tiếng động cực kỳ rõ ràng.
Ngón áp út của Thương Giới cong lại, anh ngáp một cái, vô cùng mệt mỏi.
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của cô vang lên, "Anh Thương, trước khi ngủ, tôi nói với anh một câu, dao phay ở dưới gối tôi."
Anh kéo dài từng âm, nói: "Đã biết, tôi không phải cầm thú."
Hai phút sau, cô nghe thấy hô hấp anh dần vững vàng.
"Anh Thương, anh ngủ rồi sao?"
"Ừm." Giọng anh lười biếng, giống như dùng hơi thở phát ra.
"Chúng ta mới gặp nhau có một lần, vì sao anh lại chọn tôi?"
Giọng Thương Giới lơ đãng, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê...
"Bởi vì trên mặt cô có... ánh trăng... tôi thích cô ấy, cô gái đã cứu..."
Lời cuối của anh dần tan biến trong bóng đêm.
Giang Tỉnh Tỉnh trở mình, cuộn tròn chăn đứng lên, lần thứ hai trong ngày sờ vết sẹo hồng hình trăng non.
Ánh trăng mà anh muốn nói chắc là cái này.
Có rất nhiều chuyện mơ hồ, cô được viện trưởng cô nhi viện kể rằng, hồi nhỏ cô từng bị bắt cóc, vết sẹo kia là do kẻ bắt cóc gây nên.
Mà chuyện này, Giang Tỉnh Tỉnh hoàn toàn không có ấn tượng, bác sĩ nói rằng đây là cơ chế bảo vệ tâm lý, trải qua tổn thương, người ta sẽ lựa chọn quên đi.
Nói thật, nhiều người không thích vết sẹo này, chính Giang Tỉnh Tỉnh cũng không thích, vết sẹo này tựa như vết nhơ của cuộc đời cô, gây trở ngại sự nghiệp của cô, thậm chí là tình yêu.
Có mấy người đi xem mặt, từng không kiêng nể mà nói thẳng với cô: "Tôi không thích lấy một người phụ nữ bị phá tướng làm vợ."
Giang Tỉnh Tỉnh không thể tin được, trên đời này lại có người thích vết sẹo của cô.
Mặc kệ người đàn ông này là đại gia đẳng cấp thế giới, hay là ăn mày lưu lạc đầu đường.
Không biết vì sao, tâm tình cô rất tốt, một đêm không mộng mị.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tỉnh Tỉnh bị đồng hồ báo thức gọi dậy, hôm nay có lịch quay phim, cần phải tới thành Điện Ảnh sớm.
Cô luống cuống bò dậy khỏi giường, giống như đi đánh giặc, nhanh chóng cởi áo ngủ, muốn kéo áo lên, lại quên mất đây là váy ngủ liền thân, cô nhanh chóng cởi ra, chạy vào nhà vệ sinh.
Từ từ, hình như có gì đó không đúng.
Giang Tỉnh Tỉnh máy móc suy nghĩ, nhìn qua ghế sô pha, thấy một người đàn ông tóc tai lộn xộn, đang trợn mắt há mồm nhìn cô.
Cô dời mắt xuống, trông thấy cả người mình chỉ có mỗi bộ đồ lót, cô còn đang cầm chiếc váy trong tay.
!!!
Suýt nữa thì quên! Trong nhà có đàn ông!
Giang Tỉnh Tỉnh hét lên, chui vào nhà vệ sinh, nhanh chóng mặc quần áo.
Vừa đi ra, Thương Giới đã tố cáo trước, "Cô Giang, xin cô tự trọng."
Giang Tỉnh Tỉnh, "Tự trọng?"
Thương Giới: "Không được có lần sau."
Giang Tỉnh Tỉnh:???
Cô đánh răng rửa mặt xong, nhanh chóng lấy hai cái bánh bao đông lạnh bỏ vào nồi hấp, lúc này, Thương Giới đang tập hít đất.
Còn là một người rất thích vận động.
Giang Tỉnh Tỉnh ăn bánh bao, thầm đánh giá anh ta, cánh tay cơ bắp của anh ta không ngừng chuyển động, được cánh tay kiên cố ấy ôm vào lòng... Đây chính là giấc mộng của biết bao cô gái.
Từ từ, mới buổi sáng, mơ mộng cái gì!
Giang Tỉnh Tỉnh nhai nuốt bánh bao, xoay người ra cửa, "Anh Thương, hôm nay anh ngoan ngoãn ở trong nhà, hiện tại ngoài đường có rất nhiều kẻ biến thái nghiện tình dục, anh đừng đi lung tung, tôi yêu cầu anh phải dọn dẹp quét tước."
"Từ từ." Thương Giới hít thêm lần nữa xong, đứng dậy đi tới trước mặt cô, sau khi luyện tập, cả người anh vô cùng nóng bỏng, tuy chảy mồ hôi nhưng không có mùi, nếu có cũng là hormone nam tính tỏa ra.
Thật sự hoang dã.
Giang Tỉnh Tỉnh ngẩng đầu nhìn anh, "Anh Thương, còn có chuyện gì sao, a..."
Thương Giới cúi người, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi cô, lau đi, một vết son đỏ dính ở đầu ngón tay anh, "Ngày hôm nay sẽ trôi qua rất lâu, để tôi giữ lại chút hương vị của cô."
...
Giang Tỉnh Tỉnh đi ra cửa, sau cơn mưa gió nhẹ nhàng phất qua, cô hít sâu, quanh người là mùi mưa cùng cỏ xanh.
Trái tim có chút rối loạn.
Cô bĩu môi, lau nhẹ nơi bàn tay thô của người đàn ông kia quẹt qua.
Trời mới biết, thế mà cô lại thích cảm giác này.
Là vì đã độc thân quá lâu sao?