Beta: Quanh
“Có cho tôi không?”
Đôi mắt đẹp đẽ của người đàn ông hơi híp lại, dịu dàng nhưng cũng ngả ngớn nhìn cô.
Cả người Giang Tỉnh Tỉnh bị anh vây lại trên sô pha, hormone nam tính quẩn quanh khiến cô không cách nào hô hấp, thậm chí là không thể suy nghĩ.
Anh đưa tay, cởi cúc áo thứ nhất trên áo sơ mi cô, bộ ngực bị áo sơ mi màu trắng bó buộc, tựa như hai con thỏ bị buộc chặt, từng cúc áo bị cởi ra thì lại giải thoát thêm một phần.
Phong cảnh mê người trước ngực cô, giống như mỹ nhân che đàn tỳ bà nửa mặt, như ẩn như hiện.
“Anh Thương, xin… xin anh tự trọng.”
Điếu thuốc trong kẽ hở ngón tay anh, tàn thuốc rơi vào nền xi măng ẩm ướt, bị hòa tan trong khoảnh khắc.
Thương Giới thấy cô vô cùng căng thẳng, đúng là một cô bé chưa trải việc đời.
Anh quyết định không trêu đùa cô nữa, kéo cô qua, thay cô cài lại chiếc cúc áo cuối cùng: “Trêu cô thôi, xem cô căng thẳng chưa kìa.”
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Đùa vậy vui lắm à!
Cô đứng dậy, nhìn sân thượng trống không xung quanh, anh đã đẩy bàn và ghế sô pha của cô ra đây, quả nhiên là ngại nhà cô quá nhỏ.
Trước kia ở một mình, thật ra cũng không thấy chật chội gì lắm, bây giờ trong nhà có thêm một người đàn ông, còn là một người đàn ông cao to cường tráng, đột nhiên cảm thấy chật hẹp hơn nhiều.
Anh muốn hoạt động bên ngoài thì cứ tùy anh đi.
“Tôi có mang cơm hộp về, anh đói bụng rồi, mau ăn đi.” Sau khi cho chú chó lông vàng ăn, cô mang cơm hộp lên bàn, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay rốt cuộc tôi cũng có lời thoại, cũng có thể nhận nhiều hơn một phần cơm hộp.”
“Chúc mừng, rốt cuộc cũng không cần đóng vai quần chúng nữa.”
Thương Giới đã sớm đói bụng, cũng không chê, lấy hộp cơm ăn từng miếng lớn. Nhìn anh ăn ngon lành như vậy, Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên cảm giác vô cùng vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu, loại cảm giác này tựa như... Nuôi thêm một chú chó lớn, mà chú chó này còn dễ ăn, cơ thể to lớn khỏe mạnh.
Thương Giới quay đầu nhìn cô, hai chân cô vắt chéo, ngồi bên cạnh anh như chim nhỏ nép vào người, đang nhìn anh bằng gương mặt vui vẻ.
“Không đói à?”
“Đói chứ.” Giang Tỉnh Tỉnh cầm đôi đũa, mở miệng ăn từng miếng, vừa ăn vừa nhìn anh.
“Cô Giang à, nếu cô còn tiếp tục nhìn tôi.” Thương Giới buông đũa: “Tôi sẽ có lý do để cho rằng cô nhớ thương tôi.”
Giang Tỉnh Tỉnh vội dời mắt đi: “Đâu có, tôi chỉ thấy anh ăn rất ngon lành.”
Trước kia cô luôn ăn cơm một mình, bây giờ ở nhà vô duyên vô cớ có thêm một người đàn ông, vậy mà cũng thêm vài phần náo động vui vẻ, thảo nào cô vừa ra ngoài đã nghĩ về nhà.
Giang Tỉnh Tỉnh thấy anh ăn sạch thịt trong hộp, vì thế gắp thịt của mình cho anh.
Thương Giới thấy cô run rẩy vươn đũa qua, mày kiếm hơi nhếch lên, không chút do dự nhận lấy lát thịt, mở miệng ăn.
Giang Tỉnh Tỉnh thấy anh không chê thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho anh toàn bộ thịt của mình: “Anh ăn nhiều một chút.”
Đúng là một người phụ nữ săn sóc.
Thương Giới đến từng này tuổi, đã từng gặp không ít phụ nữ, nịnh nọt, ngây thơ, thông minh... Tiếp cận với mục đích riêng, cho dù có lấy khăn che mặt, một người thú vị hay người cố tình che dấu bản thân, trưng ra khuôn mặt lấy lòng cũng vô cùng nhạt nhẽo.
Anh đột nhiên đắn đo trước người phụ nữ này, cô luôn có một khả năng khiến anh cảm thấy rất thoải mái, cho dù cô có mang mục đích, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Thương Giới nói: “Quan tâm tôi à?”
Cô ra vẻ thoải mái mà nói: “Anh đấy, ngày nào cũng vận động tiêu hao nhiều thể lực như vậy, tôi không muốn để anh chết đói, nếu không tương lai tôi đòi tiền đồ từ ai đây.”
Nếu ở nhà cô, cô phải phụ trách với anh.
“Cô muốn gì tôi cũng cho.” Thương Giới cười nói, nhanh chóng ăn xong cơm rồi vào nhà.
Có anh bảo đảm, Giang Tỉnh Tỉnh yên tâm chậm rãi ăn cơm tối, chai bia bên chân còn một nửa, cô cầm lên uống một ngụm.
Người này, lấy hết hàng hóa cô tích trữ trong tủ ra, sau này anh trở về, cô nhất định phải tìm anh đòi lại mới được.
Dọn dẹp xong, Giang Tỉnh Tỉnh vào nhà, vì sô pha và bàn đã bị dọn ra bên ngoài, trong phòng trống hơn rất nhiều, cô còn chưa thích ứng được.
Vừa vào cửa đã thấy người đàn ông ở trần kia đang nằm trên giường cô, trong tay cầm tạp chí thời trang của cô, giở xem.
Trang bìa là một người mẫu nữ mặc nội y gợi cảm, ánh mắt anh lại vô cùng bình tĩnh, nhìn kỹ dáng nữ người mẫu, còn lắc đầu ngán ngẩm, giở trang sau.
Giang Tỉnh Tỉnh không khỏi nghĩ đến tin tức mình nghe được, nhân cách thứ hai, nghiện tình dục.
Bây giờ cô không thể nào phân biệt được, rốt cuộc là ai đang nói nói thật, ai đang nói dối.
Nếu Thương Giới nói thật, cô không thể để anh bị bắt về, rất khó mà tưởng tượng được, người đàn ông như anh phải ở bệnh viện tâm thần cả đời, quá phí phạm của trời.
Nhưng nếu anh nói dối, vậy thì anh... Rất có thể là một mối nguy hiểm.
“Gây nghiện, có tính mãnh liệt, chu kỳ liên tục và bị thúc đẩy, nếu nhu cầu không được thỏa mãn thì sẽ rất đau khổ...”
Hồi ức cô rơi vào trang giải thích trên Bách Khoa Baidu, cũng không chú ý tới ngón áp úp tay trái của Thương Giới, vô ý thức cong lại lần thứ hai.
Thương Giới khép tạp chí lại, từ từ nhắm hai mắt, dường như đang bình ổn cảm xúc. Điều này khiến Giang Tỉnh Tỉnh lâm vào một loại khủng hoảng và căng thẳng, càng cảm thấy Thương Giới này và Thương Giới lạnh lùng bình thường trên TV, hoàn toàn bất đồng.
Thương Giới ngồi dậy, lấy cái gì đó trong túi, Giang Tỉnh Tỉnh cấp tốc cầm dao gọt hoa quả theo phản xạ có điều kiện.
Thương Giới:???
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn dao gọt hoa quả, rồi lại nhìn hộp thuốc trong tay anh, xấu hổ nở nụ cười, tri kỉ nhắc nhở: “Anh Thương hút thuốc thì nhớ ra ngoài nha.”
Thương Giới ném hộp thuốc xuống giường, nói: “Cô đang hoài nghi tôi?”
“Đâu có, sao lại vậy được.” Giang Tỉnh Tỉnh đáp: “Tôi định gọt táo cho anh ăn mà.”
“Nhà cô ngoài trừ mì ăn liền, còn có trái cây sao?”
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Vậy thì cô dứt khoát bất chấp tất cả, nói thẳng.
“Tôi... Tôi có hơi hoài nghi anh, bởi vì anh bây giờ và Thương Giới kia thật sự rất không giống nhau.” Cô buông dao gọt hoa quả, tiếp tục nói: “Bác sĩ nói anh bị nhân cách phân liệt, nhân cách thứ hai... Ừm, rất háo sắc, tôi thật sự không biết nên tin ai, bây giờ anh ở nhà tôi, tôi không thể không đề phòng.”
Thương Giới không chút để ý mà đứng dậy, đến bên cạnh cô, đầu ngón tay nâng cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Có bạn trai chưa?”
“Chưa... Chưa có.”
“Vậy cô sợ gì.”
“Ý tôi không phải là thế!” Giang Tỉnh Tỉnh nghiêng đầu đi, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, không dám nhìn khuôn mặt khôi ngô của anh: “Tôi không có cởi mở như thế, có thể... ừm... quan hệ tình dục khi không có tình yêu với anh.”
Nói xong, cả gương mặt Giang Tỉnh Tỉnh đỏ ửng.
Thật là xấu hổ, ngoại trừ đóng phim, bình thường cô không tiếp xúc với người khác giới theo kiểu này, còn nói mấy chuyện xấu hổ như vậy!
Đôi môi mỏng của Thương Giới nhếch lên, đôi mắt đào hoa cong lại, trên mặt là nụ cười không đứng đắn: “Thì ra cô muốn yêu đương với tôi trước.”
“Này!”
Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc, đây là tư duy kiểu gì, có nói vậy khi nào.
Nhưng mà nói đi nói lại, có người bạn trai đẹp trai nhiều tiền như Thương Giới, trước kia ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ, rất khó từ chối.
Bình tĩnh, cô là có người có nguyên tắc!
“Anh Thương, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn tương lai anh trở về, thực hiện lời hứa thôi.”
Thương Giới nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đâu có gì, cô có chuyện cần tôi giúp, có gì mà phải để ý thân phận thực sự của tôi rốt cuộc là thế nào, cô chỉ cần biết, tôi có thể cho cô tất cả những gì cô muốn là được.”
Nói... Cũng đúng.
Cần gì suy xét nhiều như thế, nhân cách thứ hai gì, anh em tranh giành gia sản gì đó, cô không cần suy xét ai đang nói dối, chỉ cần biết giờ cô đang chứa chấp anh, tương lai có thể thăng chức rất nhanh, vấn đề sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.
“Vậy anh Thương, nếu chúng ta muốn sinh sống lâu dài thì phải có quy tắc.” Giang Tỉnh Tỉnh nhìn anh, nói: “Anh không thể... Làm loại chuyện đó với tôi.”
Thương Giới cười, ý vị sâu xa hỏi lại cô: “Loại chuyện nào?”
“Thì...” Mặt Giang Tỉnh Tỉnh lại đỏ lên, giọng nhỏ như tiếng ruồi muỗi vo ve: “Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ.”
Thương Giới nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, đột nhiên lại dâng lên cảm giác yêu thích và thương tiếc.
“Đây là nhà cô, chúng ta cứ theo quy tắc cô định ra mà làm, vậy là được rồi chứ?”
Giang Tỉnh Tỉnh liên tục gật đầu: “Cảm ơn anh Thương đã hiểu!”
“Cô muốn yêu đương trước, sau đó mới phát triển thêm một bước, tôi không có ý kiến.”
“Hả?”
Có chỗ nào không đúng, cô đâu có nói muốn yêu đương trước, với lại... Cái gì mà phát triển thêm một bước, không có phát triển thêm một bước gì hết!
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Thương Giới, cuối cùng Giang Tỉnh Tỉnh vẫn lựa chọn từ bỏ, cô có nói qua nói lại cũng không rõ, vậy thì cứ thế đi.
Giang Tỉnh Tỉnh một nghèo hai trắng tay, đã sắp không sống nổi nữa, còn gì mà cố kỵ, cô cũng không phải trinh tiết liệt nữ gì đó, đến ngày thật sự sống không nổi, nếu được ôm cái đùi vàng này, cô cũng sẵn lòng.
Buổi tối là thời gian Giang Tỉnh Tỉnh diễn thử, Thương Giới ngồi xếp bằng trên giường, hứng thú nhìn cô một mình biểu diễn tiết mục câu dẫn thái giám, vui vẻ như một chú chó, ôm bụng cười to nhiều lần.
“Bộ phim rẻ tiền cô nhận tên gì đấy?”
Giang Tỉnh Tỉnh nhụt chí ngồi trên giường: “《 Thái giám tổng quản thâm cung bí sự 》.”
Thương Giới cười đến mức không thẳng nổi lưng, liên tục lắc đầu: “Cô có kỹ thuật diễn như vậy, lại đi diễn loại phim cấp ba rẻ tiền này?”
Nói là phim cấp ba cũng không sai, Giang Tỉnh Tỉnh cũng biết, đây không phải bộ phim tốt đẹp gì, quay để bán cho những trang web phim cấp ba.
Nhưng cô đâu còn cách nào, có thể có cơ hội đóng phim đã là không tồi rồi, phim điện ảnh và phim truyền hình chính quy chọn diễn viên rất cẩn thận, trên mặt cô có sẹo, bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
“Ôi, tôi chỉ nói vu vơ vậy thôi, sao lại đỏ mắt rồi.”
Thương Giới vội vàng kéo cô đến cạnh mình, nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô, trong lòng thương tiếc, ngón tay cái lau nước mắt cho cô.
“Tôi... Tôi đâu còn cách nào.”
Cảm xúc của Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên suy sụp, cảm xúc tiêu cực, áp lực công việc, còn có sự cười nhạo của những người khác tích lũy mấy ngày qua... Tựa như thủy triều cắn nuốt cô, cơ thể gầy gò của cô bắt đầu run rẩy: “Mặt mũi tôi thế này, vĩnh viễn không thể nào đảm đương nổi vai nữ số một, tôi chỉ có thể đóng cái loại phim rẻ tiền này.”
Cô bắt đầu đau lòng chảy nước mắt.
Thương Giới:...
Anh chưa từng dỗ con gái lần nào, đa số là phụ nữ chủ động đến nịnh bợ anh.
Nhưng mà bây giờ, nghe cô nức nở kể ra, trong lòng anh cũng khó chịu, trong cổ họng như bị nghẹn, nuốt không được mà nhổ cũng không xong.
“Được rồi.” Anh đưa tay vén tóc mái thưa của cô lên: “Xấu chỗ nào, rõ ràng là rất... Gợi cảm.”
Không sai, gợi cảm...
Thế cho nên từ ánh mắt đầu tiên, anh đã si mê không quên được... Vậy nên mới không thể khống chế mà tới tìm cô.
Giang Tỉnh Tỉnh mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Anh...”
Cô hít mũi: “Anh đang an ủi tôi à, anh Thương, anh thật tốt.”
Người đau lòng là cô, không nên làm phiền người khác, cô hiểu rõ việc này.
“Tôi không an ủi cô.” Đầu ngón tay Thương Giới nhẹ nhàng vuốt ve má cô, thay cô lau đi nước mắt: “Thích thì tôi sẽ nói thẳng, tôi thích ánh trăng của cô, từ lần đầu tiên thấy cô, trong đầu tôi không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn đè cô.”
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Anh hảo tâm an ủi cô, không phải cô nên rất cảm động sao, vì sao giờ lại muốn đánh người.
“Cho nên đừng có mất niềm tin, cứ đóng phim đi.”
Giang Tỉnh Tỉnh đẩy tay anh ra: “Cảm ơn anh Thương, tôi không khóc nữa.”
Thương Giới vui mừng gật đầu, cuối cùng cũng an ủi được, đúng là hao tâm tổn sức, còn phải dốc cả vốn liếng của mình vào.
Không còn cách nào, anh rất thích cô, không thể nhìn cô khóc.
Giang Tỉnh Tỉnh rửa mặt xong đi ra, nói với Thương Giới: “Anh Thương, tôi muốn diễn thử tiếp, anh đừng có cười.”
Thương Giới ngồi ngay ngắn: “Diễn một mình không thú vị, cô cứ xem tôi là đối tượng để diễn thử, chắc là hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Giang Tỉnh Tỉnh ngẫm nghĩ, cũng đúng, cô diễn một mình không tìm được cảm xúc, không bằng coi anh là thái giám tổng quản, nói không chừng hiệu quả sẽ không tồi.