Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng Liên Thanh đã ra khỏi cửa.
Hôm nay phải đến Trúc huyện bán đan dược nên đêm qua Liên Thanh đã luyện không ít Hoàng Long Đan.
Bởi vì là thần thức ở không gian hư vô luyện đan, còn thân thể lại tiến vào trạng thái ngủ cho nên Liên Thanh không hề cảm thấy mệt mỏi.
Vì đi bộ nên vẫn tốn hai canh giờ mới đến được Trúc huyện, vừa lúc là giờ cơm trưa nên Liên Thanh dừng lại tiệm cơm mua hai cái bánh bao thịt ăn.
Do lần trước bị tên tàng hình đánh cắp túi tiền nên Liên Thanh không còn một xu dính túi! Lúc trước có cầm của Cố Tuyết Cầm mười văn tiền nên nàng mới có tiền mua bánh bao ăn!
Ăn xong hai cái bánh bao thịt khô khốc, Liên Thanh còn đến quán trà uống hai ly trà xanh, lúc này đã tiêu hết năm văn tiền.
Xài tiền ở Trúc huyện và Thính Phong trấn rõ ràng rất đối lập. Một ly trà ngon ở khách điếm Thính Phong trấn chỉ tốn một văn tiền, mà một ly trà xanh bình thường trong quán trà ở Trúc huyện cũng tốn hai ba văn tiền.
Ăn uống no say xong Liên Thanh liền đi đến Đan Dược Phường ‘ Thiên Cơ Môn ’.
Tiể nhị đón khách ở Đan Dược Phường vẫn là tên lần trước, hắn có ấn tượng về Liên Thanh rất sâu, Liên Thanh thuộc về loại người thường dân không có tiền mà tỏ vẻ giàu có nên dễ khiến người ta nhớ kỹ.
“Sao lại là ngươi? Hôm nay tới nơi này mua đan dược gì? Không có tiền thì đi ra ngoài!” Tiểu nhị chú ý tới bên hông Liên Thanh không hề có túi đựng tiền.
Ngay cả túi tiền cũng không có thì sao có thể mua nổi đan dược ở ‘ Thiên Cơ Môn ’?
“Hôm nay ta không tới mua đan dược, mà là tới để bán đan dược!” Liên Thanh lạnh lùng liếc nhìn tiểu nhị một cái.
Tiểu nhị như nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười nên châm chọc cười to thành tiếng “Thiếu đi một chữ nhưng ý nghĩa lại khác nhau rất lớn! Lần trước ngươi tới mua đan dược, bây giờ lại tới bán đan dược, ngươi cho rằng Đan Dược Phường chúng ta là nơi thu mua phế phẩm sao?” Tiểu nhị cho rằng Liên Thanh muốn đầu cơ trục lợi, dienxdanllequydoon bán lại Hoàng Long Đan và Kim Tủy Đan lần trước đã mua ở Đan Dược Phường.
Liên Thanh chỉ cười lạnh một tiếng, móc một bình thuốc sứ trong ngực ra, “Bên trong có ba mươi viên Hoàng Long Đan nhất phẩm, tự ngươi đếm đi.”
Tiểu nhị không tin, sau khi mở bình sứ Liên Thanh cầm ra, thấy trong bình đầy tràn Hoàng Long Đan thì giật mình nhìn Liên Thanh một lát.
“Đây là sư phụ của ta kêu ta bán cho các ngươi, phẩm chất rất tốt, các ngươi mua hay không mua?” Liên Thanh sẽ không để lộ những đan dược đó là do mình luyện nên tìm cớ để che giấu.
Rõ ràng tiểu nhị tin lời Liên Thanh nói, bởi vì người bình thường tìm không ra ba mươi viên Hoàng Long Đan như vậy, ít nhất ở trong Trúcc huyện là như thế. Mà Liên Thanh đứng trước mặt hắn tuyệt đối không có khả năng là luyện đan sư.
Hắn nhìn một hồi Liên Thanh vẫn là ‘phế vật’ không có chút võ công, nhưng mà khi tiểu nhị dò xét lại thân thể thì lại kinh ngạc nói: “Mới mấy ngày mà ngươi đã tu luyện tới Cơ Trúc Kỳ tầng thứ ba?”
Khuôn mặt nhỏ nhăn dưới lớp áo choàng cũng không biết thì ra tu vi của mình lại bị người khác tra ra được!
“Có mua đan dược không?” Liên Thanh trừng mắt nhìn tiểu nhị, nghĩ thầm sau này nàng phải cải trang kiểu khác rồi.
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, mắt nhìn đan dược của hắn rất chuẩn, nếu không sao có thể làm được tiểu nhị ở Đan Dược Phường ‘ Thiên Cơ Môn ’?
Liên Thanh lấy Hoàng Long Đan nhất phẩm ra, tuy cấp bậc chỉ dừng lại ở nhất phẩm nhưng rất ít Hoàng Long Đan không tỏa ra mùi thuốc, luyện đan sư luyện chế được Hoàng Long Đan như vậy nhất định không phải đại sư nhất phẩm!
Liên Thanh thu hoạch tổng cộng chín lượng vàng từ ba mươi viên Hoàng Long Đan, một viên bán cho Đan Dược Phường với giá ba trăm lượng bạc.