Thấy Adam, người mẹ nở nụ cười đầy thật hạnh phúc. Giây phút hai mẹ con gặp nhau thật yêu thương, người mẹ dang vòng tay ôm anh vào lòng. Bà ngắm anh thật kỹ rồi đưa tay vuốt mái tóc vàng nâu xoan tít của anh. Nhận ra rằng, một năm qua, trông Adam thực sự chững chạch hơn trước. Cũng đúng thôi, con trai bà đã hơn ba mươi tuổi. Đáng ra Adam phải thay bà quản lý cơ ngơi của gia tộc này. Nhưng con trai bà lựa chọn đến một nơi rất xa, lạc hậu và tự bương trãi bằng công việc dạy học chỉ vì đi tin vào giấc mơ. Nhìn khuôn mặt của Adam, làn da bị sạm màu và vết chân chim hằn rõ sau đuôi mắt, bà thấy thương cho con trai của mình. Bà vuốt má Adam nói:
- Adam! Lần về này con hãy thay mẹ cai quản gia tộc này nha con! Mẹ đã già và không còn sức để cai quản nó nữa. Con là huyết thống của những chiến binh, là một người đàn ông mạnh mẽ, con phải đứng lên bảo vệ và làm cho gia tộc này thịnh vượng hơn.
- Không thể ngay lúc này được mẹ à! Con còn mối bận tâm khác lớn hơn.
- Là Kaytyn sao? Con có thể cưới cô ấy. Hai đứa có thể cùng nhau cai quản kia mà!
- Không thưa mẹ. Là hai mẹ con Hoài An. Đứa bé còn quá nhỏ dể di chuyển một quãng đường dài.
- ĐIều này nghĩa là sao? Chẳng phải con đang yêu Kaytyn sao?
Adam kể cho mẹ nghe cuộc gặp lại tình cờ giữa anh và Hoài An. Nhưng rồi Adam khựng lại. Sự xuất hiện của bé Minh, nhất là, Minh là con của Công. Mẹ của anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận Minh. Nghĩ thế Adam đành nói dối.
- Con gặp lại cô ấy và gặp lại con trai của mình mẹ à. - Adam mở điện thoại đưa cho mẹ xem ảnh của Minh.
- Con đã có con rồi ư? Đứa trẻ này không có nét nào giống con cả. - Người mẹ tỏ ý nghi ngờ
- Minh giống Hoài An mẹ à.
Adam bịa một lý do. Tất nhiên khi anh vận dụng kiến thức Sinh học để chỉ cho mẹ thấy Minh thừa hướng gen Châu Á của Hoài An là chính, còn làn da trắng là mang gen của anh thì mẹ của anh không tài nào phản bác được. Bà không nói gì, chỉ trông không được vui. Anh biết mẹ còn nghi ngờ. Dù biết nói dối là không tốt nhưng đành chịu vậy. Nếu mẹ của anh biết sự thật về Minh, bà sẽ không bao giờ đồng ý cho anh yêu hai mẹ con Hoài An cả.
Sống gần nhau hơn bốn, năm tháng trời. Từ khi Minh còn cựa quậy trong bụng mẹ, đến khi nó nằm trong vòng tay anh, lắng nghe anh nghêu ngao lời hát ru rồi ngủ say giấc. Hay cái bàn tay bé xíu, loe ngoe của nó nằm chặt lấy ngón tay anh rồi nhếch miệng cười. Những khoảnh khắc yên bình như thế, Adam càng thêm khẳng định, tình yêu của anh dành cho hai mẹ con ngày một lớn dần và sẵn sàng thừa nhận Minh là con của anh.
Đêm nay, Adam ngồi trò chuyện cùng mẹ, bà kể cho anh nghe về lời thề của gia tộc. Đó là một câu chuyện bi thương.
"Trước đây gia tộc Scott từng tin vào một người ngoại lai và giao thanh kiếm máu cho hắn. Nhưng quyền lực đã làm hắn biến chất và đẩy gia tộc vào hoàn cảnh suy tàn, chỉ còn những người phụ nữ mang họ Scott chân yếu tay mềm sống sót. Họ vùng lên, cầm kiếm và giết chết kẻ ngoại lai kia. Nhiều thập kỷ sau, trưởng nữ đưa ra quy định, những đứa trẻ được sinh ra sẽ mang họ Scott. Từ đó, gia tộc được sống lại, có người tiếp quản qua từng thế hệ. Để bảo vệ gia tộc, họ đã đưa ra quy định không cho phép bất kỳ kẻ ngoại lại nào được cầm thanh kiếm máu. Và ai phản bội gia tộc sẽ bị thiêu sống trước mộ của tổ tiên"
Câu chuyện của mẹ kể khiến Adam lo sợ, đến nỗi nó tràn vào giấc ngủ tạo ra cơn ác mộng kinh hoàng.
"Adam đang ôm Minh trong tay, bỗng một toán người mặc áo giáp sắt cưỡi ngựa đuổi theo anh và Minh. Anh chạy đến một vách đá dựng đứng. Đám người kia xuống ngựa và giật Minh ra khỏi bàn tay anh. Đứa bé khóc ré lên, cựa quậy yếu ớt. Rồi họ ném Minh vào trong biên lửa. Bất lực, Adam chỉ biết hét lên trong vô vọng". Giật mình, Adam mở mắt nhìn xung quanh. "Là mơ thôi!".
Đêm đó, Adam không thể ngủ. Anh nhìn lên bầu trời, một ánh nhìn rất xa