(hồng tụ thiêm hương: ý chỉ những sĩ tử trong thời gian dùi mài kinh sử lại có người con gái giúp đốt đèn thêm hương) Móng vuốt trắng như tuyết nắm chặt một thoi mực thượng hạng, ra sức mài trong nghiêng, mài đến một đầu đổ mồ hôi, mực nước trong nghiêng vẫn vừa nhạt vừa loãng. Thấy nàng đánh vật với thoi mực kia, ống tay áo dính mực cũng không để ý, cứ thế đưa lên lau mặt, Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu nhìn thiếu chút nữa bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã bắt đầu như mèo hoa. Hắn mỉm cười, hạ bút vẽ, thong dong nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Thấy nàng thật sự sắp phát điên rồi, Mộ Dung Vân Thiên lúc này mới thu hồi tâm tư xem cuộc vui, “Mài mực cũng cần phải chú ý”, nói xong hắn nâng tay nắm lấy tay nàng, “Tay cần phải đều, chậm thế này, lượn theo vòng… ừm, đúng rồi, đừng để nghiêng, ừm.” Thịnh Bảo Hoa vừa mài mực vừa trộm dò xét nhìn hắn, sau đó đột nhiên cảm thấy mông tê dần, đã bị phát một cái. “Chuyên tâm chút.” “Au.” Thịnh Bảo Hoa kêu đau, sau đó lại không phục, “Mông của hoàng hoa khuê nữ chỉ có tướng công mới có thể động vào!” “Đây cũng là Hồ Tử thúc thúc của cô nói?” Ánh mắt Mộ Dung Vân Thiên mang theo ý cười. “Đây là phụ thân ta nói!” Thịnh Bảo Hoa chu môi. Mộ Dung Vân Thiên lại vỗ xuống một cái, “Đây không phải sờ, là đánh.” “Đánh cũng là động vào a.” Thịnh Bảo Hoa tiếp tục chu môi. Mộ Dung Vân Thiên cười một chút, đưa tay cầm lấy chén trà bên cạnh, uống một ngụm. Thịnh Bảo Hoa nhãn cầu xoay xoay, cười hắc hắc, “Huynh theo ta quay về Phi Thiên trại đi, lúc đó huynh muốn sờ thế nào cũng được.” “Phụt”, Mộ Dung Vân Thiên lần thứ hai bị những lời nói kinh hãi thế tục này làm giật mình, nước trà trong miệng văng hết ra bàn, bức cung nữ đồ chưa vẽ xong trên bàn cũng bị thấm ướt. Ho một trận, Mộ Dung Vân Thiên đỏ mặt, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa, “Đường đường một tiểu cô nương, sao mở miệng ngậm miệng đều là mông, mông.” “Là huynh đánh vào mông ta trước a.” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt vô tội. “Xem, bức tranh đã bị làm ướt mất rồi.” Mộ Dung Vân Thiên cảm thấy đề tài này nếu còn tiếp tục dây dưa nữa thì có phần nguy hiểm, chỉ đành cả giận nói. “Đây là gì vậy.” Thịnh Bảo Hoa đưa tay ra cầm, đánh giá bức tranh ướt đẫm kia. “Cung nữ đời Đường.” “Xì ~ mặt phì phì, lông mi cũng quái lạ, miệng cũng xấu nga ~” Thịnh Bảo Hoa nhìn nhìn, vẻ mặt ghét bỏ nói. Mộ Dung Vân Thiên không nói gì. “Nếu không, ta miễn cưỡng làm mẫu cho huynh vẽ tranh nha.” Thịnh Bảo Hoa chỉ chỉ chính mình. Mộ Dung Vân Thiên hứng thú nhìn nàng, “Vẽ cô?” “Ừ, vẽ ta.” Ánh mắt Thịnh Bảo Hoa lóe sáng a lóe sáng. Cũng không biết Mộ Dung Vân Thiên uống nhầm thuốc gì, có lẽ cảm thấy lúc này quá mức nhàm chán, dù sao hện tại Bạch Hồ sơn trang đề phòng sâm nghiêm, không thể tự do ra vào được, hơn nữa tiểu gia hỏa này một khắc cũng không chịu ngồi yên, so với việc để nàng gây chuyện, không bằng bảo nàng ngồi yên cho hắn vẽ tranh. Vì thế hắn lại có thể gật đầu một cái, nói, “Được, vẽ cô.” Thịnh Bảo Hoa lập tức cao hứng trở lại. “Ngồi vào bên kia đi.” Mộ Dung Vân Thiên chỉ chỉ một cây đại thụ ngoài cửa sổ. Thịnh Bảo Hoa vui vẻ nhấc làn váy, sôi nổi chạy ra ngoài, đứng dưới tàng cây. Mộ Dung Vân Thiên cầm giấy và bút mực, cũng đi ra ngoài, trải giấy xuống chiếc bàn đá, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa đang toét miệng cười dưới tàng cây, “Sao lại giống khỉ vậy chứ, đứng yên, đứng yên.” Thịnh Bảo Hoa cũng không giận, lôi kéo làn váy, theo lời quy củ đứng vững, vẫn còn toe toét miệng cười. Mộ Dung Vân Thiên thấy nàng không nhận ra gương mặt như mèo của mình lúc này, không khỏi buồn cười, ho nhẹ một tiếng, hắn che dấu ý cười, “Ta vẽ đây, không được nhúc nhích đâu đấy.” “Ừ.” Thịnh Bảo Hoa lên tiếng đáp ứng, ngay cả đầu cũng không dám gật. Khi Khúc Thanh Thương bước vào tiểu viện của Mộ Dung Vân Thiên thì liền chứng kiến một cảnh tượng như vậy: một vị công tử tú lệ thân mặc trường bào màu trắng ngà một tay cầm bút chấm mực, một tay đặt nhẹ lên bức tranh giấy, tầm mắt nhìn về phía thiếu nữ hồng y đứng dưới tàng cây ở đối diện, cẩn thận tỉ mỉ cúi đầu vẽ từng nét bút, khóe môi khẽ nhếch lên. “Không được lộn xộn.” Lúc ngẩng đầu, hắn dấu đi độ cong bên môi, lên tiếng nhắc nhở. “Người ta không phải là cố ý, chỉ là cổ mỏi quá rồi. Còn bao lâu nữa mới vẽ xong bức tranh?” Cô gái áo đỏ mím mím môi, bất mãn nói. “Là ai làm ướt bức tranh của ta, bảo là muốn bồi thường cho ta bức tranh khác?” Mộ Dung Vân Thiên cố ý nhướng mi. “Ai nha, là ta là ta.” Thịnh Bảo Hoa mỏi cứng cả cổ, lên tiếng cầu xin, “Nhưng mà Bảo Bảo mệt quá a.” “Cho phép cô hoạt động tại chỗ.” Thấy nàng bộ dạng đáng thương, Mộ Dung Vân Thiên quyết định khai ân. “Bảo Bảo đã biết Mộ Dung đại hiệp tốt nhất mà!” Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng không bỏ lỡ thời cơ nịnh nọt. “Ừm.” Hiển nhiên, người nào đó cảm thấy thực thoải mái, vì thế bưng một chung trà lên, đi đến bên cạnh đưa cho nàng. Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu cười ngây ngô, nâng chung trà lên uống từng ngụm. “Uống như trâu.” Mộ Dung Vân Thiên đánh giá. Khúc Thanh Thương quả thực không tin vào hai mắt của mình, có lẽ chính bản thân Mộ Dung Vân Thiên cũng không biết vẻ mặt hắn lúc này dung túng tới mức nào, chỉ có Khúc Thanh Thương là thấy rõ ràng. Dung túng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là… Mộ Dung Vân Thiên lúc này thập phần thả lỏng. Từ khi Khúc Thanh Thương biết Mộ Dung Vân Thiên tới giờ, hắn chính là một kẻ có tính cảnh giác tới mức hà khắc, hắn không thích những nơi quá sáng ngời, bởi lẽ sẽ làm lộ hành tung của mình, hắn không thích có người đứng ở phía sau hắn, bởi vì hắn không tín nhiệm bất luận kẻ nào, thậm chí khi ở khách điếm, hắn cũng sẽ theo quán tính ngồi xuống một góc chết nào đó, để có thể ứng phó tất cả những chuyện có thể xảy ra. Từng có một gã sai vặt không hiểu quy củ, mạo phạm đứng đằng sau hắn, kết quả là hắn còn không quay đầu nhìn đã một kiếm giết chết kẻ đó. Nhưng hiện tại, Mộ Dung Vân Thiên lại có thể cầm họa bút, lấy tư thế thả lỏng chưa bao giờ có mà vẽ tiểu nha đầu ngu ngốc kia? Khúc Thanh Thương cắn cắn môi, không tiến đến mà xoay người rời khỏi sân. Dư quang khóe mắt liếc thấy thân ảnh Khúc Thanh Thương rời đi, Mộ Dung Vân Thiên lấy lại chung trà trong tay Thịnh Bảo Hoa, “Được rồi, hết thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục đứng vững.” “A? Nhanh như vậy sao!” Thịnh Bảo Hoa khiếu nại. “Cô đang bất mãn sao?” Mộ Dung Vân Thiên tà tà nhìn nàng một cái. “Không có.” Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng đứng vững. Mộ Dung Vân Thiên vừa lòng xoa xoa đầu nàng, trở lại bên cạnh bàn đá tiếp tục vẽ tranh, trong nháy mắt cúi đầu, mày hơi hơi nhăn một chút, lại giãn ra. Với tính tình của Khúc Thanh Thương, chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Đang suy nghĩ, Mộ Dung Vân Thiên ngẩng đầu, liền đối diện với một gương mặt tươi cười vô tâm vô phế, mỉm cười buồn bực, ta đang thay cô chống đỡ nguy hiểm, cô lại còn gây thêm phiền toái cho ta, vì thế lại cúi đầu vẽ thêm vài nét bút lên bức tranh đã hoàn thành, lúc này mới vừa lòng buông bút xuống. “Tranh đẹp không?” Thịnh Bảo Hoa vội bật lại, vội vàng nhìn bức họa của mình. Trong tranh là một cô gái đứng dưới tàng cây, cô gái cười toe toét miệng, cười đến thần thái bay lên, trên gương mặt ngũ quan tinh xảo lại bị vẽ vài ngấn mực, vì thế cô gái xinh đẹp lại trở thành một con mèo trong hí khúc.
(hồng tụ thiêm hương: ý chỉ những sĩ tử trong thời gian dùi mài kinh sử lại có người con gái giúp đốt đèn thêm hương) Móng vuốt trắng như tuyết nắm chặt một thoi mực thượng hạng, ra sức mài trong nghiêng, mài đến một đầu đổ mồ hôi, mực nước trong nghiêng vẫn vừa nhạt vừa loãng. Thấy nàng đánh vật với thoi mực kia, ống tay áo dính mực cũng không để ý, cứ thế đưa lên lau mặt, Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu nhìn thiếu chút nữa bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã bắt đầu như mèo hoa. Hắn mỉm cười, hạ bút vẽ, thong dong nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Thấy nàng thật sự sắp phát điên rồi, Mộ Dung Vân Thiên lúc này mới thu hồi tâm tư xem cuộc vui, “Mài mực cũng cần phải chú ý”, nói xong hắn nâng tay nắm lấy tay nàng, “Tay cần phải đều, chậm thế này, lượn theo vòng… ừm, đúng rồi, đừng để nghiêng, ừm.” Thịnh Bảo Hoa vừa mài mực vừa trộm dò xét nhìn hắn, sau đó đột nhiên cảm thấy mông tê dần, đã bị phát một cái. “Chuyên tâm chút.” “Au.” Thịnh Bảo Hoa kêu đau, sau đó lại không phục, “Mông của hoàng hoa khuê nữ chỉ có tướng công mới có thể động vào!” “Đây cũng là Hồ Tử thúc thúc của cô nói?” Ánh mắt Mộ Dung Vân Thiên mang theo ý cười. “Đây là phụ thân ta nói!” Thịnh Bảo Hoa chu môi. Mộ Dung Vân Thiên lại vỗ xuống một cái, “Đây không phải sờ, là đánh.” “Đánh cũng là động vào a.” Thịnh Bảo Hoa tiếp tục chu môi. Mộ Dung Vân Thiên cười một chút, đưa tay cầm lấy chén trà bên cạnh, uống một ngụm. Thịnh Bảo Hoa nhãn cầu xoay xoay, cười hắc hắc, “Huynh theo ta quay về Phi Thiên trại đi, lúc đó huynh muốn sờ thế nào cũng được.” “Phụt”, Mộ Dung Vân Thiên lần thứ hai bị những lời nói kinh hãi thế tục này làm giật mình, nước trà trong miệng văng hết ra bàn, bức cung nữ đồ chưa vẽ xong trên bàn cũng bị thấm ướt. Ho một trận, Mộ Dung Vân Thiên đỏ mặt, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa, “Đường đường một tiểu cô nương, sao mở miệng ngậm miệng đều là mông, mông.” “Là huynh đánh vào mông ta trước a.” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt vô tội. “Xem, bức tranh đã bị làm ướt mất rồi.” Mộ Dung Vân Thiên cảm thấy đề tài này nếu còn tiếp tục dây dưa nữa thì có phần nguy hiểm, chỉ đành cả giận nói. “Đây là gì vậy.” Thịnh Bảo Hoa đưa tay ra cầm, đánh giá bức tranh ướt đẫm kia. “Cung nữ đời Đường.” “Xì ~ mặt phì phì, lông mi cũng quái lạ, miệng cũng xấu nga ~” Thịnh Bảo Hoa nhìn nhìn, vẻ mặt ghét bỏ nói. Mộ Dung Vân Thiên không nói gì. “Nếu không, ta miễn cưỡng làm mẫu cho huynh vẽ tranh nha.” Thịnh Bảo Hoa chỉ chỉ chính mình. Mộ Dung Vân Thiên hứng thú nhìn nàng, “Vẽ cô?” “Ừ, vẽ ta.” Ánh mắt Thịnh Bảo Hoa lóe sáng a lóe sáng. Cũng không biết Mộ Dung Vân Thiên uống nhầm thuốc gì, có lẽ cảm thấy lúc này quá mức nhàm chán, dù sao hện tại Bạch Hồ sơn trang đề phòng sâm nghiêm, không thể tự do ra vào được, hơn nữa tiểu gia hỏa này một khắc cũng không chịu ngồi yên, so với việc để nàng gây chuyện, không bằng bảo nàng ngồi yên cho hắn vẽ tranh. Vì thế hắn lại có thể gật đầu một cái, nói, “Được, vẽ cô.” Thịnh Bảo Hoa lập tức cao hứng trở lại. “Ngồi vào bên kia đi.” Mộ Dung Vân Thiên chỉ chỉ một cây đại thụ ngoài cửa sổ. Thịnh Bảo Hoa vui vẻ nhấc làn váy, sôi nổi chạy ra ngoài, đứng dưới tàng cây. Mộ Dung Vân Thiên cầm giấy và bút mực, cũng đi ra ngoài, trải giấy xuống chiếc bàn đá, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa đang toét miệng cười dưới tàng cây, “Sao lại giống khỉ vậy chứ, đứng yên, đứng yên.” Thịnh Bảo Hoa cũng không giận, lôi kéo làn váy, theo lời quy củ đứng vững, vẫn còn toe toét miệng cười. Mộ Dung Vân Thiên thấy nàng không nhận ra gương mặt như mèo của mình lúc này, không khỏi buồn cười, ho nhẹ một tiếng, hắn che dấu ý cười, “Ta vẽ đây, không được nhúc nhích đâu đấy.” “Ừ.” Thịnh Bảo Hoa lên tiếng đáp ứng, ngay cả đầu cũng không dám gật. Khi Khúc Thanh Thương bước vào tiểu viện của Mộ Dung Vân Thiên thì liền chứng kiến một cảnh tượng như vậy: một vị công tử tú lệ thân mặc trường bào màu trắng ngà một tay cầm bút chấm mực, một tay đặt nhẹ lên bức tranh giấy, tầm mắt nhìn về phía thiếu nữ hồng y đứng dưới tàng cây ở đối diện, cẩn thận tỉ mỉ cúi đầu vẽ từng nét bút, khóe môi khẽ nhếch lên. “Không được lộn xộn.” Lúc ngẩng đầu, hắn dấu đi độ cong bên môi, lên tiếng nhắc nhở. “Người ta không phải là cố ý, chỉ là cổ mỏi quá rồi. Còn bao lâu nữa mới vẽ xong bức tranh?” Cô gái áo đỏ mím mím môi, bất mãn nói. “Là ai làm ướt bức tranh của ta, bảo là muốn bồi thường cho ta bức tranh khác?” Mộ Dung Vân Thiên cố ý nhướng mi. “Ai nha, là ta là ta.” Thịnh Bảo Hoa mỏi cứng cả cổ, lên tiếng cầu xin, “Nhưng mà Bảo Bảo mệt quá a.” “Cho phép cô hoạt động tại chỗ.” Thấy nàng bộ dạng đáng thương, Mộ Dung Vân Thiên quyết định khai ân. “Bảo Bảo đã biết Mộ Dung đại hiệp tốt nhất mà!” Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng không bỏ lỡ thời cơ nịnh nọt. “Ừm.” Hiển nhiên, người nào đó cảm thấy thực thoải mái, vì thế bưng một chung trà lên, đi đến bên cạnh đưa cho nàng. Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu cười ngây ngô, nâng chung trà lên uống từng ngụm. “Uống như trâu.” Mộ Dung Vân Thiên đánh giá. Khúc Thanh Thương quả thực không tin vào hai mắt của mình, có lẽ chính bản thân Mộ Dung Vân Thiên cũng không biết vẻ mặt hắn lúc này dung túng tới mức nào, chỉ có Khúc Thanh Thương là thấy rõ ràng. Dung túng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là… Mộ Dung Vân Thiên lúc này thập phần thả lỏng. Từ khi Khúc Thanh Thương biết Mộ Dung Vân Thiên tới giờ, hắn chính là một kẻ có tính cảnh giác tới mức hà khắc, hắn không thích những nơi quá sáng ngời, bởi lẽ sẽ làm lộ hành tung của mình, hắn không thích có người đứng ở phía sau hắn, bởi vì hắn không tín nhiệm bất luận kẻ nào, thậm chí khi ở khách điếm, hắn cũng sẽ theo quán tính ngồi xuống một góc chết nào đó, để có thể ứng phó tất cả những chuyện có thể xảy ra. Từng có một gã sai vặt không hiểu quy củ, mạo phạm đứng đằng sau hắn, kết quả là hắn còn không quay đầu nhìn đã một kiếm giết chết kẻ đó. Nhưng hiện tại, Mộ Dung Vân Thiên lại có thể cầm họa bút, lấy tư thế thả lỏng chưa bao giờ có mà vẽ tiểu nha đầu ngu ngốc kia? Khúc Thanh Thương cắn cắn môi, không tiến đến mà xoay người rời khỏi sân. Dư quang khóe mắt liếc thấy thân ảnh Khúc Thanh Thương rời đi, Mộ Dung Vân Thiên lấy lại chung trà trong tay Thịnh Bảo Hoa, “Được rồi, hết thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục đứng vững.” “A? Nhanh như vậy sao!” Thịnh Bảo Hoa khiếu nại. “Cô đang bất mãn sao?” Mộ Dung Vân Thiên tà tà nhìn nàng một cái. “Không có.” Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng đứng vững. Mộ Dung Vân Thiên vừa lòng xoa xoa đầu nàng, trở lại bên cạnh bàn đá tiếp tục vẽ tranh, trong nháy mắt cúi đầu, mày hơi hơi nhăn một chút, lại giãn ra. Với tính tình của Khúc Thanh Thương, chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Đang suy nghĩ, Mộ Dung Vân Thiên ngẩng đầu, liền đối diện với một gương mặt tươi cười vô tâm vô phế, mỉm cười buồn bực, ta đang thay cô chống đỡ nguy hiểm, cô lại còn gây thêm phiền toái cho ta, vì thế lại cúi đầu vẽ thêm vài nét bút lên bức tranh đã hoàn thành, lúc này mới vừa lòng buông bút xuống. “Tranh đẹp không?” Thịnh Bảo Hoa vội bật lại, vội vàng nhìn bức họa của mình. Trong tranh là một cô gái đứng dưới tàng cây, cô gái cười toe toét miệng, cười đến thần thái bay lên, trên gương mặt ngũ quan tinh xảo lại bị vẽ vài ngấn mực, vì thế cô gái xinh đẹp lại trở thành một con mèo trong hí khúc.
Danh Sách Chương: