(Vô sự hiến ân cần, phi gian tưc đạo: không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải bọn gian trá cũng là phường trộm cắp) Vì thế, Mộ Dung Nguyệt Dao lớn lên dưới sự độc hại của mẫu thân cảm thấy đã có cơ hội được làm đại hiệp một lần, hắn kích động giống như vô số lần đã tưởng tượng ra cảnh gặp chuyện bất bình chẳng tha, rút kiếm tiến lên, chỉ vào người bán hàng kia, phẫn nộ quát, “Gian tặc lớn mật, giữa đường giữa phố lại dám lừa gạt tiểu hài tử!” Người bán hàng đáng thương nào đã gặp chuyện như vậy bao giờ, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ, hắn nhìn dáng vẻ người kia sợ hãi rụt rè, trong lòng hiểu được là đã nghi oan cho người ta, không khỏi hơi hơi đỏ mặt, hậm hực thu kiếm. Người kia thấy hắn thu kiếm, vội vàng chạy mất. Chỉ để lại Mộ Dung Nguyệt Dao hóa đá trong gió, cùng Mộ Dung Vân Thiên cười đến lăn lộn, còn có một tiểu cô nương mút ngón tay nhìn hắn chảy nước miếng. “Đại hiệp ~” Tiểu cô nương tóm lấy góc áo hắn, chớp chớp cặp mắt to trong suốt, giống như con chó nhỏ sùng bái nhìn hắn. “Khụ, ta… ta nên về nhà.” Mộ Dung Nguyệt Dao xấu hổ nhìn nàng. Tiểu cô nương níu lấy góc áo của hắn không cho đi, ánh mắt sáng lấp lánh. Sau lại… Hắn đi đến đâu, tiểu cô nương kia liền theo tới đó, chuyện làm cho hắn phát điên chính là, tiểu cô nương kia đi đâu cũng không quên mứt quả, khiêng một đống mứt quả còn cao hơn người nàng mà chạy theo sau hắn. Thấy nàng đi lại nghiêng ngả gian nan, Mộ Dung Nguyệt Dao từ nhỏ đã lập chí làm đại hiệp đành phải bất đắc dĩ cầm giúp nàng. Một đường hỏi cái gì nàng cũng đều trả lời là không biết, Mộ Dung Nguyệt Dao lúc này mới cảm thấy đụng phải rắc rối, đang lúc hắn vạn phần nhức đầu với đống mứt quả cùng tiểu cô nương chỉ biết chảy nước miếng này, vừa vặn gặp được Tam thúc. Tam thúc phát hiện thấy hai bên vành tai tiểu cô nương có hai nốt ruồi, rất dễ bị nhầm là lỗ tai, đặc điểm đặc thù rõ ràng như vậy, liền nói cho hắn biết tiểu cô nương này tám phần là con gái mất tích đã lâu của Thịnh Phi Thiên ở Bảo Vân sơn Phi Thiên trại. Đánh bậy đánh bạ, cũng coi như làm được một chuyện tốt, nghe nói tiểu cô nương này từ nhỏ đã bị người ta bắt cóc, Thịnh Phi Thiên treo giải thưởng tìm người mà không có kết quả, nay hắn lại thuận tay tìm được. Lúc đưa nàng về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại, nàng vẫn ôm cánh tay hắn không chịu buông ra, cặp mắt đen lúng liếng nhìn hắn, thanh âm non nớt không ngừng, “Đại hiệp đại hiệp, huynh đừng đi, ở lại làm áp trại tướng công của muội đi!” Hắn bị tiểu cô nương này lôi kéo, cảm thấy quá mức bất đắc dĩ, xoa nhẹ đầu nàng, cất bước định đi, kết quả tiểu cô nương kia lại đặt mông ngồi dưới đất, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa kêu, “Tướng công! Tướng công!” Hắn đành phải xoay người kéo nàng, nàng lại ngồi trên mặt đất không chịu dậy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ lên nhìn hắn, miệng còn sụt sịt, “Huynh có làm áp trại tướng công của muội không?” Vẻ mặt giống như nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ tiếp tục khóc à xem. Lúc ấy, hắn trả lời như thế nào? Dường như hắn thập phần bất đắc dĩ lấy khăn tay ra lau đi nước mũi nước mắt trên mặt nàng, sau đó lại nhéo nhéo hai gò má phấn nộn, cười nói, “Muội còn quá nhỏ, chờ khi nào muội mười sáu tuổi hãy tới tìm ta.” “Vậy huynh tên là gì a?” Tiểu cô nương mập mạp cũng không dễ bị lừa, nàng chớp chớp mắt truy hỏi. Hắn ngẩn ra một chút, cảm thấy thực tức giận với cái tên đầy vẻ nữ tính của mình, lại không biết phải giải quyết vấn đề đen đủi này thế nào, tiếp tục nhìn thoáng qua Mộ Dung Vân Thiên bên cạnh nín cười thực vất vả, chớp mắt nói ra một cái tên, “Mộ Dung Vân Thiên.” Sau, tiểu cô nương kia không biết lấy từ đâu ra một cây mộc trâm, nói là tín vật đính ước đưa cho hắn, hắn không quen dùng trâm, qua tay liền ném cho Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Vân Thiên thoạt nhìn đã thích, thường xuyên cài trên tóc. Sau đó… Mộ Dung Vân Thiên bởi vì lén dẫn hắn xuất phủ, bị phạt một chút. Tiếp tục sau đó… Liền xảy ra rất nhiều chuyện, đoạn ký ức đó, cuối cùng lại trở thành quãng thời gian vui vẻ nhất, vui vẻ tới mức một kẻ luôn sống trong một thế giới màu xám như hắn không còn đủ dũng khí để nhìn lại. “Này này, huynh đang nghĩ gì a?” Móng vuốt nho nhỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt hắn. Mộ Dung Nguyệt Dao phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ lắc lắc đầu, tầm mắt dừng ở lỗ tai của nàng, bởi vì vừa mới tắm rửa xong, hai bên tai nhìn hồng hồng, hết sức đáng yêu. Ở vị tri thường đeo khuyên tai, quả nhiên có một nốt ruồi nhỏ, thoạt nhìn rất giống lỗ tai, hắn cố ý hỏi, “Vì sao cô không mang khuyên tai?” “Ta không có lỗ tai nha.” Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, vẻ mặt hiểu rõ, đưa tay kéo kéo tai mình, “Cái này không phải lỗ tai đâu, là hai nốt ruồi nha, phụ thân ta nói trên tai có nốt ruồi là cực kỳ hiếu thuận, cho nên nhất định không chịu cho ta bấm lỗ tai, sợ làm bị thương tới nốt ruồi.” Khó trách hắn cảm thấy cái tên Thịnh Bảo Hoa thập phần quen tai, thì ra đúng là nàng. Xác nhận được nàng chính là tiểu cô nương mặc áo đỏ, nhìn mứt quả mà chảy nước miếng năm đó, không hiểu vì sao, Mộ Dung Nguyệt Dao lại có chút cao hứng. Thấy hắn có vẻ không yên lòng, Thịnh Bảo Hoa cũng không nói gì thêm, nàng đứng lên, lấy từ trong lòng ra một cái túi đặt lên bàn, “Ở đây có một ít ngân lượng, còn có mấy viên trân châu, tuy rằng ta không biết huynh là ai, nhưng huynh chịu thiệt thòi nhiều như vậy, chắc chắn là sẽ muốn đòi lại, chúng ta quen biết nhau cũng coi như duyên phận, ta không giúp được huynh gì nữa, những thứ này để cho huynh, dù sao ta về nhà cũng không cần đến.” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì, nàng nói không sai, hắn nhất định phải trở về Mộ Dung phủ, những gì nên đòi lại, hắn nhất định cũng phải đòi lại, tất cả những kẻ phản bội hắn, tất cả những gì thuộc về hắn… Nửa tháng này, hắn đã trải qua những chuyện khó tin nhất trong đời, bị người mà mình tin tưởng nhất phản bội, thiếu chút nữa bị đệ đệ của mình giết chết, rơi xuống vực, ở giữa ranh giới sống và chết, nhờ có cô gái trước mặt cứu sống, dẫn hắn ra khỏi nơi hoang dã đó, hiện tại còn để lại ngân lượng cho hắn dùng. “Vậy… Tái kiến.” Thịnh Bảo Hoa học theo các nhân sĩ giang hồ, lung tung ôm quyền, xoay người đi ra, còn giúp hắn đóng cửa phòng lại.
(Vô sự hiến ân cần, phi gian tưc đạo: không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải bọn gian trá cũng là phường trộm cắp) Vì thế, Mộ Dung Nguyệt Dao lớn lên dưới sự độc hại của mẫu thân cảm thấy đã có cơ hội được làm đại hiệp một lần, hắn kích động giống như vô số lần đã tưởng tượng ra cảnh gặp chuyện bất bình chẳng tha, rút kiếm tiến lên, chỉ vào người bán hàng kia, phẫn nộ quát, “Gian tặc lớn mật, giữa đường giữa phố lại dám lừa gạt tiểu hài tử!” Người bán hàng đáng thương nào đã gặp chuyện như vậy bao giờ, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ, hắn nhìn dáng vẻ người kia sợ hãi rụt rè, trong lòng hiểu được là đã nghi oan cho người ta, không khỏi hơi hơi đỏ mặt, hậm hực thu kiếm. Người kia thấy hắn thu kiếm, vội vàng chạy mất. Chỉ để lại Mộ Dung Nguyệt Dao hóa đá trong gió, cùng Mộ Dung Vân Thiên cười đến lăn lộn, còn có một tiểu cô nương mút ngón tay nhìn hắn chảy nước miếng. “Đại hiệp ~” Tiểu cô nương tóm lấy góc áo hắn, chớp chớp cặp mắt to trong suốt, giống như con chó nhỏ sùng bái nhìn hắn. “Khụ, ta… ta nên về nhà.” Mộ Dung Nguyệt Dao xấu hổ nhìn nàng. Tiểu cô nương níu lấy góc áo của hắn không cho đi, ánh mắt sáng lấp lánh. Sau lại… Hắn đi đến đâu, tiểu cô nương kia liền theo tới đó, chuyện làm cho hắn phát điên chính là, tiểu cô nương kia đi đâu cũng không quên mứt quả, khiêng một đống mứt quả còn cao hơn người nàng mà chạy theo sau hắn. Thấy nàng đi lại nghiêng ngả gian nan, Mộ Dung Nguyệt Dao từ nhỏ đã lập chí làm đại hiệp đành phải bất đắc dĩ cầm giúp nàng. Một đường hỏi cái gì nàng cũng đều trả lời là không biết, Mộ Dung Nguyệt Dao lúc này mới cảm thấy đụng phải rắc rối, đang lúc hắn vạn phần nhức đầu với đống mứt quả cùng tiểu cô nương chỉ biết chảy nước miếng này, vừa vặn gặp được Tam thúc. Tam thúc phát hiện thấy hai bên vành tai tiểu cô nương có hai nốt ruồi, rất dễ bị nhầm là lỗ tai, đặc điểm đặc thù rõ ràng như vậy, liền nói cho hắn biết tiểu cô nương này tám phần là con gái mất tích đã lâu của Thịnh Phi Thiên ở Bảo Vân sơn Phi Thiên trại. Đánh bậy đánh bạ, cũng coi như làm được một chuyện tốt, nghe nói tiểu cô nương này từ nhỏ đã bị người ta bắt cóc, Thịnh Phi Thiên treo giải thưởng tìm người mà không có kết quả, nay hắn lại thuận tay tìm được. Lúc đưa nàng về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại, nàng vẫn ôm cánh tay hắn không chịu buông ra, cặp mắt đen lúng liếng nhìn hắn, thanh âm non nớt không ngừng, “Đại hiệp đại hiệp, huynh đừng đi, ở lại làm áp trại tướng công của muội đi!” Hắn bị tiểu cô nương này lôi kéo, cảm thấy quá mức bất đắc dĩ, xoa nhẹ đầu nàng, cất bước định đi, kết quả tiểu cô nương kia lại đặt mông ngồi dưới đất, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa kêu, “Tướng công! Tướng công!” Hắn đành phải xoay người kéo nàng, nàng lại ngồi trên mặt đất không chịu dậy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ lên nhìn hắn, miệng còn sụt sịt, “Huynh có làm áp trại tướng công của muội không?” Vẻ mặt giống như nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ tiếp tục khóc à xem. Lúc ấy, hắn trả lời như thế nào? Dường như hắn thập phần bất đắc dĩ lấy khăn tay ra lau đi nước mũi nước mắt trên mặt nàng, sau đó lại nhéo nhéo hai gò má phấn nộn, cười nói, “Muội còn quá nhỏ, chờ khi nào muội mười sáu tuổi hãy tới tìm ta.” “Vậy huynh tên là gì a?” Tiểu cô nương mập mạp cũng không dễ bị lừa, nàng chớp chớp mắt truy hỏi. Hắn ngẩn ra một chút, cảm thấy thực tức giận với cái tên đầy vẻ nữ tính của mình, lại không biết phải giải quyết vấn đề đen đủi này thế nào, tiếp tục nhìn thoáng qua Mộ Dung Vân Thiên bên cạnh nín cười thực vất vả, chớp mắt nói ra một cái tên, “Mộ Dung Vân Thiên.” Sau, tiểu cô nương kia không biết lấy từ đâu ra một cây mộc trâm, nói là tín vật đính ước đưa cho hắn, hắn không quen dùng trâm, qua tay liền ném cho Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Vân Thiên thoạt nhìn đã thích, thường xuyên cài trên tóc. Sau đó… Mộ Dung Vân Thiên bởi vì lén dẫn hắn xuất phủ, bị phạt một chút. Tiếp tục sau đó… Liền xảy ra rất nhiều chuyện, đoạn ký ức đó, cuối cùng lại trở thành quãng thời gian vui vẻ nhất, vui vẻ tới mức một kẻ luôn sống trong một thế giới màu xám như hắn không còn đủ dũng khí để nhìn lại. “Này này, huynh đang nghĩ gì a?” Móng vuốt nho nhỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt hắn. Mộ Dung Nguyệt Dao phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ lắc lắc đầu, tầm mắt dừng ở lỗ tai của nàng, bởi vì vừa mới tắm rửa xong, hai bên tai nhìn hồng hồng, hết sức đáng yêu. Ở vị tri thường đeo khuyên tai, quả nhiên có một nốt ruồi nhỏ, thoạt nhìn rất giống lỗ tai, hắn cố ý hỏi, “Vì sao cô không mang khuyên tai?” “Ta không có lỗ tai nha.” Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, vẻ mặt hiểu rõ, đưa tay kéo kéo tai mình, “Cái này không phải lỗ tai đâu, là hai nốt ruồi nha, phụ thân ta nói trên tai có nốt ruồi là cực kỳ hiếu thuận, cho nên nhất định không chịu cho ta bấm lỗ tai, sợ làm bị thương tới nốt ruồi.” Khó trách hắn cảm thấy cái tên Thịnh Bảo Hoa thập phần quen tai, thì ra đúng là nàng. Xác nhận được nàng chính là tiểu cô nương mặc áo đỏ, nhìn mứt quả mà chảy nước miếng năm đó, không hiểu vì sao, Mộ Dung Nguyệt Dao lại có chút cao hứng. Thấy hắn có vẻ không yên lòng, Thịnh Bảo Hoa cũng không nói gì thêm, nàng đứng lên, lấy từ trong lòng ra một cái túi đặt lên bàn, “Ở đây có một ít ngân lượng, còn có mấy viên trân châu, tuy rằng ta không biết huynh là ai, nhưng huynh chịu thiệt thòi nhiều như vậy, chắc chắn là sẽ muốn đòi lại, chúng ta quen biết nhau cũng coi như duyên phận, ta không giúp được huynh gì nữa, những thứ này để cho huynh, dù sao ta về nhà cũng không cần đến.” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì, nàng nói không sai, hắn nhất định phải trở về Mộ Dung phủ, những gì nên đòi lại, hắn nhất định cũng phải đòi lại, tất cả những kẻ phản bội hắn, tất cả những gì thuộc về hắn… Nửa tháng này, hắn đã trải qua những chuyện khó tin nhất trong đời, bị người mà mình tin tưởng nhất phản bội, thiếu chút nữa bị đệ đệ của mình giết chết, rơi xuống vực, ở giữa ranh giới sống và chết, nhờ có cô gái trước mặt cứu sống, dẫn hắn ra khỏi nơi hoang dã đó, hiện tại còn để lại ngân lượng cho hắn dùng. “Vậy… Tái kiến.” Thịnh Bảo Hoa học theo các nhân sĩ giang hồ, lung tung ôm quyền, xoay người đi ra, còn giúp hắn đóng cửa phòng lại.
Danh Sách Chương: