• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc Thịnh Bảo Hoa cũng tìm thấy ‘Tia Chớp’ mà nàng mong nhớ ở trong chuồng ngựa, lúc thấy ‘Tia Chớp’, nó đang ngủ gà gật trong đống cỏ khô. Không nên hỏi nàng con lừa ngủ gật như thế nào, tóm lại nó đang ngủ gật, chẳng những ngủ gật, lại còn vừa ngủ vừa nhóp nhép miệng, trong miệng còn ngậm nửa củ cà rốt, trước mặt cũng chất một đống cà rốt. “Thế nào, ta không bạc đãi nó đi, ta đã phân phó bọn Lai Phúc thay nhau chăm sóc nó a.” Tài Như Mệnh phất ống tay áo, cười nhẹ nhàng nói. “… Nó là gì?” Thịnh Bảo Hoa mặt không chút thay đổi nhìn con vật béo như heo nằm trong đống cỏ khô. “Ách, nó không phải Tia Chớp của cô sao?” Tài Như Mệnh chớp chớp mắt, có chút khó hiểu nhìn về phía con lừa kia. “Đó là con lừa sao? Kia rõ ràng là một con heo a!” Thịnh Bảo Hoa một tay đỡ trán, một tay bi phẫn chỉ vào con lừa béo như heo kia. Con lừa béo vô tội bị công kích vẫn điềm nhiên vừa gặm cà rốt vừa gà gật. “Phốc… Khụ khụ khụ.” Đứng ở phía sau Thịnh Bảo Hoa, Quý Ngọc Anh suýt nữa bị phá vỡ hình tượng mặt than, phải đưa tay che miệng, liên tục ho khan. Thịnh Bảo Hoa nhìn con lừa béo trong chuồng, ánh mắt vạn phần đau đớn. Mà chuyện đau đớn hơn vẫn còn ở phía sau. Thịnh Bảo Hoa đi vào chuồng kéo Tia Chớp ra, kết quả, con lừa kia chết cũng không chịu theo, kiên quyết nằm gặm cà rốt. Không nên coi thường trí tuệ của một con lừa, ở trong mắt nó, chủ nhân của nó chính là một kẻ thấy sắc quên lừa, lúc đầu ở trong khách điếm vừa thấy tên Mộ Dung Vân Thiên kia, liền lập tức ném con lừa đáng thương như nó lên chín tầng mây, nàng bất nhân thì đừng trách nó bất nghĩa, cho nên, hành tẩu giang hồ cùng một chủ nhân như vậy còn không hạnh phúc bằng ở tại nơi này, không phải lo chuyện ăn uống. “Mày đứng dậy mau, không không tao sẽ cải danh ày thành đồ con lợn ngu ngốc!” Thịnh Bảo Hoa tức giận đến dậm chân. Hứ, cho dù có gọi nó là đồ con lợn, cũng không thể thay đổi sự thực nó là một con lừa anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng a. “Đáng giận, lợn chết không sợ nước sôi phải không! Có phải mày đã quên Tiểu Hoa rồi phải không? Nếu tiếp tục không đứng dậy, chờ tới khi tao trở lại Phi Thiên trại sẽ đem Tiểu Hoa gả cho Bôn Lôi!” Thịnh Bảo Hoa tiếp tục uy hiếp. Tiểu Hoa? Bôn Lôi? Mắt thấy tình hình càng ngày càng quỷ dị, Tài Như Mệnh cùng Quý Ngọc Anh đưa mắt nhìn nhau, lại cực kỳ ăn ý quay đầu tiếp tục nhìn một người một lừa. Con lừa béo vẫn bình tĩnh như cũ, sinh mệnh mới đáng quý, tình yêu quá cao xa, nếu là vì cà rốt thì tình yêu cũng có thể vứt bỏ, ừ, có thể vứt bỏ được. Thịnh Bảo Hoa nghiến răng nghiến lợi nhìn nó, bỗng nhiên hắc hắc cười lạnh hai tiếng, cúi người, chìa hai ngón tay, kéo cái lỗ tai thật dài của nó lên, thì thầm một trận, sau đó đứng thẳng lên, xoay người đi ra khỏi chuồng ngựa. Vì thế, kỳ tích đã xảy ra. Con lừa béo dựng thẳng lỗ tai, sững sờ tại chỗ, đột nhiên cực kỳ nhanh chóng đứng dậy, ba chân bốn cẳng phi tới bên cạnh Thịnh Bảo Hoa, bộ dạng thập phần chân chó. … A ui, kia thật sự là một con lừa sao. Tài Như Mệnh cùng Quý Ngọc Anh lại đưa mắt nhìn nhau. “Khụ, Thịnh cô nương, vừa rồi cô nói gì với nó vậy?” Tài Như Mệnh không nhịn được tò mò hỏi. “Không có gì, ta chỉ thảo luận với nó một món ăn nỏi tiếng.” “Đồ ăn?” Quý Ngọc Anh cũng kinh ngạc. “Hai người có biết cách để thưởng thức món thịt lừa một cách tươi mới như thế nào không?” Thịnh Bảo Hoa lộ ra răng nanh, cười xấu xa. “Hử, ăn thế nào?” Tài Như Mệnh có chút buồn cười nhìn thoáng qua con lừa béo đang rụt cổ run run, con lừa này xem ra rất hiểu tiếng người nha. “Đương nhiên là xẻo thịt của một con lừa còn sống mà nấu rồi, lúc các người ăn thịt, con lừa đấy vẫn còn sống nha, kêu gào thực thảm thiết, một con lừa có thể để cắt dần ăn được vài ngày ~” Thịnh Bảo Hoa sờ sờ đầu con lừa béo, thật là từ ái, “Tên của món này, gọi là thịt lừa tái sinh~” Con lừa đáng thương rùng mình một cái, được rồi được rồi, sinh mệnh luôn luôn là thứ đáng quý nhất, không có sinh mạng còn cần tình yêu cùng cà rốt làm gì. Tài Như Mệnh cuối cùng cũng không nhịn được, phì cười ra thành tiếng, Quý Ngọc Anh cũng nhếch nhếch khóe môi. Đang cười, Lai Phúc bỗng nhiên vội vàng chạy tới, vừa chạy còn vừa gọi ồn ào, “Thịnh cô nương, Thịnh cô nương, có người tìm cô!” Thịnh Bảo Hoa còn chưa kịp hỏi là ai tìm nàng, liền thấy một thanh bảo kiếm lóe hàn quang kề lên cổ Lai Phúc. Thanh La kiếm? “Cô… Cô nương, cẩn thận kiếm của ngài a… Ngài xem, Thịnh cô nương không phải là đang êm đẹp ở trong này đấy thôi…” Lai Phúc run lẩy bẩy lui lui chỉ về phía Thịnh Bảo Hoa. “Tần tỷ tỷ?” Thịnh Bảo Hoa trợn tròn mắt, nhìn về phía Tần La Y đang cầm Thanh La kiếm, mặt mũi giống như hung thần ác sát kia. Nam nhân mặt sẹo đứng ở sau lưng nàng, không phải A Thất Viên Mộ thì còn là ai vào đây nữa? “Bảo Bảo, muội thật sự ở đây.” Tần La Y thu kiếm, tức giận đi đến trước mặt nàng, “Sao muội lại làm việc không có chừng mực như vậy được chứ! Muội có biết hiện giờ toàn giang hồ đều đang nói rằng muội trộm Thu Thủy Tập của Minh Chủ hay không?” “A?” Thịnh Bảo Hoa ngây ngốc há to miệng. “A cái gì mà a! hơn nửa tháng nay muội đã đi đâu? Lúc ở Bạch Hồ sơn trang, tại sao muội ra đi mà không từ biệt? Muội có biết ả đàn bà Khúc Thanh Thương kia nói muội như thế nào không, cô ta nói muội vừa đánh trống vừa la làng, trộm Thu Thủy Tập rồi bỏ trốn!” Tần La Y tức giận đến đỏ mặt. “Bỏ trốn?” Thịnh Bảo Hoa nói như vẹt, ngây ngốc lặp lại. Ừ, cũng đúng, Thu Thủy Tập đích xác là bị nàng mang ra khỏi Bạch Hồ sơn trang, một nửa đã bị nàng dùng làm giấy vụn nhóm lửa, còn lại hơn phân nửa nàng đưa cho Nguyệt Dao. “Sao muội lại còn giả vờ ngớ ngẩn thế hả!” Tần La Y tức đến khó thở. “Đừng lo lắng, Minh Chủ sẽ không tin tưởng lời nói của một mình Khúc Thanh Thương.” Quý Ngọc Anh nhíu mày, bước lại vỗ nhẹ lưng Thịnh Bảo Hoa. “Khúc Thanh Thương sao rồi?” Thịnh Bảo Hoa quay đầu, nhìn về phía Tần La Y. “Nàng ta a, nàng ta đường làm quan rộng mở, đi theo Mộ Dung Vân Thiên quay về Mộ Dung phủ, Mộ Dung gia chủ chết, Mộ Dung Vân Thiên trở thành gia chủ, nửa tháng này hắn thật ra không được nghỉ ngơi chút nào, mắt nhìn người của muội cũng không tồi, gã Mộ Dung Vân Thiên kia cũng không phải là đèn cạn dầu.” Tần La Y cười lạnh một chút, “Mộ Dung Nguyệt Dao đã chết, hắn cực kỳ thuận lợi ngồi vào cái ghế gia chủ, một cái Mộ Dung phủ to như vậy cũng không thấy loạn chút nào.” Tần La Y là thiên kim tiểu thư của Tần Phủ, nàng tự nhiên biết trong nội bộ võ lâm thế gia hoàn toàn không đơn giản, tiềm ẩn vô số thủ đoạn dơ bẩn xấu xa, cũng không thiếu đảng phái phân tranh, theo như nàng biết, Mộ Dung gia ngoại trừ nhị công tử chết sớm, chỉ còn Mộ Dung gia chủ cùng Mộ Dung Vân Thiên là tuổi tác tương đương, nhưng hiện tại Mộ Dung Nguyệt Dao chết không minh bạch, huống chi Mộ Dung gia còn có một kẻ vô cùng khó lường là ‘Tam thúc’ Mộ Dung Thu. “Tỷ nói… Mộ Dung Nguyệt Dao? Nguyệt Dao?” Thịnh Bảo Hoa thoáng lặng đi một chút. “Đúng vậy, Mộ Dung gia chủ đã chết kia tên là Mộ Dung Nguyệt Dao, muội không biết sao?” Tần La Y tức giận nói. “Gia chủ đã chết à…” Thịnh Bảo Hoa thì thào. Nàng đã đạp phải cái vận cứt chó gì vậy, tùy tiện nhặt một người sắp chết, cũng có thể là một kẻ họ Mộ dung, a, đây không phải trọng điểm, vấn đề này, nên để Mộ Dung Vân Thiên đau đầu chứ, hai kẻ mà hắn nghĩ là đã rơi xuống vực chết mất xác thì đều chưa chết, thật tức cười. “Rốt cuộc muội nghĩ thế nào hả, cô ả Khúc Thanh Thương kia hiện giờ không biết xấu hổ theo sát Mộ Dung Vân Thiên trở về phủ, vả lại còn ân cần chăm sóc hắn nữa, gần quan được ban lộc, tướng công của muội sợ là sắp chạy mất rồi.” Thấy Thịnh Bảo Hoa lại bắt đầu ngẩn người, Tần La Y lắc lắc vai nàng. “Hắn không phải tướng công của muội.” Thịnh Bảo Hoa đang ngẩn người rốt cục lên tiếng. “Gì?” Lúc này, đến phiên Tần La Y ngây dại. “Muội nói, hắn không phải tướng công của muội.” Thịnh Bảo Hoa mín mím miệng, bỗng nhiên cười nhẹ, “Muội không cần hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK