Gần một phút đã bình tĩnh trở lại, trái tim hoảng hốt không thôi, một tia mất mát gợn lên, đôi mắt buông xuống uể oải, cho nên lúc di động vang lên lần thứ hai, bàn tay cậu run run, không chờ đợi thêm liền chấp nhận ngay. Rõ ràng tối qua vừa mới gặp, sau đó tan rã không vui, nhưng giờ phút này cậu rất nhớ cô.
Ba mẹ của Kỷ Vũ đang cùng nhau xem một bộ phim truyền hình, thấy con trai ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, cánh tay vắt chiếc áo khoác chưa mặc, lập tức đi đến cửa lớn, nói vọng vào:”Con về trường đây.”
Mẹ cậu nhìn thoáng qua chồng mình, vội đứng dậy đi về phía con trai đang thay giày, nói: “Sao lại thế Tiểu Vũ, không phái sớm mai con mới về trường sao?”
Một câu “Có chút việc ạ” theo âm thanh đóng cửa vọng lại.
Hai vợ chồng nhìn nhau, đỉnh đầu toàn dấu chấm hỏi.
Lương Sam ra khỏi phòng tắm, trên wechat hiển thị đối phương đã cúp cuộc gọi ở 20 phút trước, thời gian xem video là 13 phút, cô nhướng mày, đặt điện thoại sang bên cạnh bắt đầu sấy tóc. Trong làn gió ấm vuốt ve, gương mặt hồng hào do vừa tắm xong càng thêm mềm mại trong suốt, so với hoa hồng còn xinh đẹp hơn nhiều.
Nhiệt độ dán lên hai má, Lương Sam đi đến phòng bếp rót một ly nước sôi, uống hai ngụm xuống bụng, trên mặt cũng bớt nóng hơn, cô uống thêm ba ngụm, nghe thấy có tiếng lạch cạch ở ngoài cửa. Cô bưng ly nước đứng phía sau cánh cửa, nghe bên ngoài có tiếng nhập mật khẩu, thấy giọng nữ nhắc nhở: Mật khấu đã sai, xin nhập lại lần nữa. Ngoài cửa sửng sốt vài giây, sau đó ấn nút với tốc độ chậm lại, vẫn là lời nhắc nhở như lúc trước.
Kỷ Vũ ngây ngốc đứng lặng, năm ngón tay phải hơi nắm chặt, đưa tay lên định gõ cửa, khóa kêu cụp một tiếng, cửa từ bên trong mở ra, Lương Sam cầm ly thủy tinh trong suốt, gương mặt hồng hào, cười thâm trầm nhìn cậu.
Kỷ Vũ nghiêng mặt đi, ánh mắt chuyển qua nhìn chỗ khác.
Lúc nãy khi bị nhắc nhở nhập sai mật khẩu, cậu hơi tức giận, nhưng nhìn thấy mặt cô, cảm xúc này đã tan thành mây khói.
Lương Sam nghiêng người, cậu đi hai bước vào trong, đóng cánh cửa lại cô đưa chân đi từ từ vào phòng bếp.
Kỷ Vũ mở tủ giày ra, nhìn thấy một đôi dép lê mới đưa đeo bao giờ đặt ở vị trí mình hay để giày, trong lòng nhảy nhót, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh lạnh lùng.
Cậu cởi áo khoác ném bừa lên sô pha, Lương Sam đứng dựa trước bàn ăn, hai tay chống trên bàn nhìn cậu. Chàng trai chậm rãi đi đến trước mặt, cúi người xuống, cánh tay chống ở hai bên tay cô, nhìn với đôi mắt đầy ý cười: “Sao lại đổi mật khẩu?”
Cô như không thèm để ý nói: “Muốn đổi thì đổi thôi.” Vừa nói xong bàn tay leo lên eo cậu, sườn eo rắn chắc vuốt ve trên dưới: “Tôi ở một mình, phải thường xuyên đổi mật khẩu đúng không? Phòng sắc -lang.”
Nghe cô gằn từng chữ rồi nhả ra ba chữ cuối cùng, Kỷ Vũ làm như việc này chẳng liên quan gì tới mình, không cảm xúc nói: “Mật khẩu mới là gì?”
“Cậu muốn biết?” Âm cuối hơi nâng cao, câu lòng cậu tê tê dại dại.
Chỉ nghe thấy cổ họng cậu phát ra tiếng “Ừm”.
Hai tay cô khoanh lại vòng eo thon, mười ngón tay đan vào nhau sau thắt lưng, cánh tay kéo về phía mình, Kỷ Vũ thuận thế dán vào eo cô, người trong lồng ngực ngửa đầu lên, ánh mắt long lanh như nước, hai má hồng hồng làm cậu nhớ đến dáng vẻ quyễn rũ mê tình lúc sung sướng, làm dục vọng vừa rồi đi đường đã hạ nhiệt, bây giờ lại có xu hướng ngẩng đầu lên.
“Không giận nữa à?” Ngày hôm qua lúc cậu xoay người rời đi, bóng dáng vẫn lưu lại trong đầu cô, nói xong ngón trỏ và ngón cái của cô véo nhẹ vào sườn eo của cậu một cái, cơ bụng rắn chắc làm cho đầu ngón tay của cô lên men, gãi gãi cậu tựa như mèo cào.
Thấy cậu không nói gì, tiện nghi cũng không chiếm được, cánh tay càng dùng sức khoanh cậu lại, nhón mũi chân dán môi đỏ lên tai cậu thả nhẹ hơi thở:
“Vậy cầu xin tôi đi.”
Mở miệng là mùi hương quen thuộc, cùng mùi sữa tắm thoang thoảng, làm vành tai cậu bỏng rát, từ tai xuống cổ, dòng điện vui vẻ theo đuôi, một đường vui sướng chạy xuống khắp nơi trên cơ thể. Lương Sam cảm nhận được bộ phận nào đó dán ở eo bụng mình đang dần dần có cảm giác tồn tại.
Hơi thở gấp gáp từ đỉnh đầu truyền đến, bỗng nhiên bên hông đau đớn, Kỷ Vũ siết chặt vòng eo cô, trực tiếp bế người ngồi lên bàn ăn, nghiêng người đẩy hai đầu gối, cả người đặt giữa hai chân, độ cao tương ứng, cái trán dán vào nhau, Lương Sam như bị cậu lây bệnh, hơi thở cũng tăng tốc theo cậu. Mắt Kỷ Vũ hồng hồng tràn đầy sắc dục, giọng nói áp lực vì dục khàn khàn:
“Cầu xin em.”
Lương Sam cảm thấy mình thật ác ôn, cô thích nghe tiếng Kỷ Vũ cầu xin mình, thích nhìn bộ mặt ngày thường lạnh lùng, cả người lộ ra hơi thở người sống chớ tới gần, nhưng lúc ở trước mặt cô lại cụp mi mắt, không thể đối phó.
“Xem biểu hiện đêm nay của cậu.”
Hai tay cô đặt trên vai cậu, hơi thở đan xen, nói xong cảm giác hô hấp của người trước mặt ngày càng dồn dập. Cô vươn đầu lưỡi như con mèo nhỏ liếm bờ môi dưới khô ráo của Kỷ Vũ. Như được ngầm đồng ý, lưỡi cô chưa kịp rút lại, đã bị cậu ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại, đôi tay đặt ở mông cô dùng sức kéo vào, dán chặt kín kẽ vào nơi đang căng phồng phía dưới, bàn tay nóng bỏng vuốt ve sườn đùi, ngoài miệng dùng sức liếm mút nỗi nhớ đã một ngày một đêm.
Lương Sam bị cậu câu lấy lưỡi ngậm trong miệng dây dưa, hai người không phân cao thấp, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, âm thanh rên nhỏ nhẹ quẩn quanh trong không khí.
Một tay Kỷ Vũ ấn gáy cô, một tay xoa xoa đôi vú mềm mại qua lớp áo ngủ, bàn tay cầm quả bóng rổ vẫn không bao được một bên vú. Theo lực xoa bóp, thịt vú từ khe hở ngón tay tràn ra, bị vải mỏng bao lại ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cậu.
Tiếng ngâm nặng nề ở giữa môi, cô rũ mắt thấy ngón trỏ cậu đang mân mê khiêu khích viên thịt đang nhô lên.