Kỷ Vũ bị động tác này của cậu ta làm cho lảo đảo, nhưng sau đó vẫn đứng vững, cầm tay Phó Xa từ cổ mình kéo xuống, nghiêng đầu sang vô cảm nhìn cậu ta.
“À không có gì, cuối cùng cũng bắt được cậu.” Phó Xa miệng rộng bắt đầu liên thiên không ngừng: “Tôi nói này người anh em, dạo này thế nào, xuất quỷ nhập thần, nếu không phải cậu còn đến trường để thi, tôi nói cậu đi bán hàng đa cấp bọn họ đều tin.”
“Cút đi.” Hai người theo đám đông đi ra khỏi khu lớp học, ký túc xá và bãi đỗ xe là hai hướng khác nhau, lúc này lòng cậu đang muốn đi đón Lương Sam tan tầm, trước bồn hoa khu dạy học quay đầu lại hỏi:”Có chuyện gì?”
“À—— đúng là có việc” Phó Xa miệng lải nhải: “Nói cho tôi biết dạo này cậu đi đâu được không? Những em gái đó tìm không thấy toàn chạy đến hỏi tôi, cậu không nói tôi cũng không biết, cũng không dám hỏi…hôm nay phải hỏi mới được.”
Kỷ Vũ và Lương Sam vẫn không danh không phận, nếu là yêu đương bình thường cậu cũng chẳng phải giấu, vấn đề là thái độ của Lương Sam, nghĩ đến trong lòng lại bực mình.
Hai người đứng chỗ người đứng người đi, bây giờ là lúc tan học, có người bắt đầu tò mò đánh giá hai người, tuy Kỷ Vũ đã quen được nhìn rồi nhưng vẫn không được tự nhiên, ném một câu:”Hôm nào nói.” Sau đó nhấc chân đi về phía bãi đỗ xe.
Phó Xa chạy theo sau, nhìn thấy cậu nhấp môi, thái độ không tốt cho lắm, cân nhắc rồi nói:”Cậu không phải là thất tình chứ? “
Kỷ Vũ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, trong ánh mắt phảng phất như đang nói: Cậu đùa cái gì chứ.
“Không thất tình.”
Phó Xa phát hiện điểm mù, ngạc nhiên gào lên:”Cậu yêu đương?”
Giọng nói khá to, các bạn học xung quanh đều quay đầu nhìn về phía họ, có người nhận ra Kỷ Vũ, sau đó kết hợp với nội dung Phó Xa vừa nói ra, một trận sôi nổi bát quái thì thầm tai nhau khẽ rầm rì.
Kỷ Vũ không muốn phủ nhận, đã vậy rồi không có cách nào thừa nhận:”Còn đang theo đuổi.”
Phó xa rớt cằm xuống dưới: “Cậu mà phải theo đuổi? là tiên nữ hạ phàm hả? nói nhanh, tôi tò mò muốn chết?”
Kỷ Vũ vẫn không thèm hé răng, mặc cho cậu ta lải nhải như thế nào cũng không cạy được tin tức gì. Thấy đã đến bãi đỗ xe, Kỷ Vũ mở miệng nói: “Cậu có việc thì nói đi?”
Phó Xa chút nữa đã quên chính sự, vội nói vừa thi xong nên nghỉ ngơi, mấy nam sinh trong ký túc xá chuẩn bị ra ngoài liên hoan, là tối hôm nay, hỏi cậu có đi không.
Kỷ Vũ:……
“Sao cậu không xem di động?”
Phó Xa gãi gãi đầu, miệng lẩm bẩm: “Tôi tò mò gần đây cậu đi đâu..muốn gặp hỏi một chút, thuận tiện nói việc này, hahaha.”
Kỷ Vũ không nói gì thêm, bảo rằng tối sẽ đi, có địa chỉ thì gửi tin nhắn.
Gần đây Lương Sam rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, hơn nữa tết âm lịch đến sớm, có hai tuần nữa là được nghỉ ngơi, tâm tình cũng tốt hơn trước nhiều. Đang nghĩ ngợi, nhận được tin nhắn của Kỷ Vũ.
JY: Tối nay phải đi liên hoan cùng bạn học.
Lương Sam sửng sốt, đang gõ bàn phím chuẩn bị nhắn tin lại, nhậm thêm một tin nữa được gửi đến.
JY: Em đi không?
23: Cậu đi liên hoan cùng bạn học tôi đi làm gì?
Một lát sau Kỷ Vũ mới trả lời.
JY: Được, chờ một lát tôi đón em về rồi đi.
33: Không cần, cậu đi luôn đi, tôi gọi xe về là được.
JY: Tôi không.
23:……
23: Tùy cậu.
JY: Ừm.
Kỷ Vũ ngày nào cũng đến đón Lương Sam tan tầm, chỉ là không khí trong xe lúc này không giống như ngày thường, cô cảm giác được cậu đang không vui, nhưng không biết vì sao lại không vui.
Hay hôm nay thi không tốt? trong lòng cô chửi thầm.
Đường đi cậu không nói lời nào, Lương Sam cũng lười mở miệng.
Rất nhanh đã về đến tiểu khu, âm thanh của Kỷ Vũ mới từ từ vang lên: “Cơm chiều tôi đã nấu xong, em về hâm nóng lên rồi ăn.”
Lương Sam nhìn cậu, ánh sáng bên ngoài chiếu vào sườn mặt lúc sáng lúc tối.Cánh tay cậu gác lên cửa sổ xe, mu tay trái chống cằm, tay phải nắm tay lái, đôi mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, tựa như đang chuyên tâm lái xe.
“Tối nay cậu về chứ?”
Kỷ Vũ nghe thấy vậy quay đầu, trong xe không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường chiếu vào, nhìn rõ đôi mắt đang mang theo ý cười, trong lòng cậu mềm nhũn, xe ngừng ở cửa tiểu khu, nghiêng người hôn lên gò má cô, dịu dàng nói: “Về, ở nhà chờ tôi.”
Lương Sam cười đồng ý, đẩy cửa xe ra đi vào tiểu khu.
Kỷ Vũ đã biết Phó Xa khó mà giữ được lời, lúc cậu đẩy cửa phòng bao ra thấy ánh mắt mọi người có thâm ý nhìn mình. Cậu làm ngơ, biểu cảm không rõ, nhìn thấy bạn học có vài người mang theo bạn gái, nghĩ đến cuộc đối thoại lúc chiều với với Lương Sam, cảm thấy lồng ngực nghẽn lại.
Trên bàn đều là hai mươi nam sinh, người đã đến đủ bắt đầu chuyện trò, chốc lát sau bắt đầu đùa nghịch. Kỷ Vũ hôm nay lái xe đến, có thể danh chính ngôn thuận không động vào rượu, cậu không muốn Lương Sam ngửi được mùi rượu trên người mình. Tuy cậu không tham gia đề tài trên bàn cơm, nhưng tất cả đề tài đều đổ lên đầu. Đó là được Phó Xa ban tặng, tất cả mọi người đều biết cậu đang theo đuổi một cô gái, đã lâu mà vẫn không có cách nào bắt được.
Mọi người trêu chọc cậu, cậu đều nhận hết, chỉ có thân phận của người bạn gái này thì không đề cập tới. Mọi người đều biết rõ tính tình của cậu, nên không nói vấn đề này nữa, cũng đành bỏ qua.
Một bữa cơm ăn xong, kết thúc là lúc đêm đã khuya, Kỹ Vũ đưa hai người bạn đã say về trường, sau đó nhấn ga lái nhanh một đường về phía nhà Lương Sam. Ấn xuống mật khẩu mở cửa, trong phòng tối đen, chỉ có phòng ngủ có ánh sáng vàng nhạt tỏa ra.
Cậu không vội vào phòng ngủ, chân tay nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ sau đó mới đẩy cửa đi vào. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, ấm áp nhu hòa. Lương Sam ôm chăn đệm, chỉ lộ ra gương mặt yên ổn, hai má hồng hồng, như mơ thấy điều gì đẹp đẽ, hai cánh môi gợi lên, Kỷ Vũ cảm thấy hơi bất ngờ. Đi vài bước tới trước giường, ngồi ở mép giường rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ mơ, cầm lòng không thắng được khát vọng, ngón cái vuốt ve bờ môi no đủ, như sợ đánh thức cô, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ngày, cậu thấy vô cùng thỏa mãn, vì vậy chậm rãi cúi đầu, môi mỏng lạnh lẽo dán lên cánh môi mềm mại của cô.