Tử Hy một bộ Huyền y, chỉ tím tính xảo thêu Mạn Đà La. Mái tóc đen mực mềm mại tùy ý xõa xuống tận lưng. Một bên tóc được cột hờ bằng dây lụa đỏ thêu chỉ vàng rực rỡ. Khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mĩ nhưng lại chứa đầy bá khí khiến người ta không thể thở nổi.
Phía sau là Thượng Quan Khương cùng Thiên Băng. Thượng Quan Khương mặc một bộ bạch y sạch sẽ mà đơn giản. Không thêu hoa văn cầu kỳ. Tuy vậy, quanh hắn vẫn có khí chất mạnh mẽ đến từ sa trường. Thiên Băng một bộ thanh y tùy ý. Mái tóc dài cột chặt bằng vải lụa màu xanh khảm đá ngọc phía dưới. Khuôn mặt thanh tú, bên môi lúc nào cũng treo một nụ cười tinh quái giống tiểu hài tử. Tuy nhiên, quanh người nàng lại là cái khí chất quỷ dị khiến người ta không dám đến gần.
Nam Cung Thần một bộ tử y trường bào. Khuôn mặt yêu nghiệt treo lên nụ cười như có như không. Mái tóc được cố định bằng bạch ngọc phát quan. Không khí quanh hắn lại có phần quỷ mị khác hoàn toàn với Thiên Băng. Cái sự quỷ mị này lại khiến cho người ta run cầm cập giống như trước mặt mình là một vị ma vương phúc hắc, cho thể xoay trong hắn như con dế để chơi đùa cho đến chết.
Nguyệt Điệp đi bên cạnh, Tử Y thanh nhã, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng lại mang theo sự lãnh đạm cùng xa xách. Cái khí thế “người lạ chớ gần” quanh quẩn bên ngoài khiến cho người ta có nhìn cũng không dám nhìn.
Sáu người cùng nhau bước đến, vô cùng tự nhiên ngồi xuống chỗ của mình. Không quỳ, không thưa giống như hoàng thượng trước mắt chỉ là không khí. Thượng Quan Vân cười khổ, quen rồi, quen rồi a~. Hắn hôm nay một bộ long bào úy nghiêm nhưng trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, tiều tụy.
Khụ…khụ… ho khan hai tiếng để kéo mọi sự chú ý, hắn đứng dậy tuyên bố lý do bữa tiệc. Nào là hai hiền đệ vất vả, nào là chiến trường mưa máu đổ rơi, nào là phúc tinh…. Nói đến hơn một khắc mới dừng lại. Thiên Băng cảm thán, tên này nói cũng khỏe thật, hắn vừa mới tỉnh dậy mà.
- Và hơn hết, để ban thưởng cho những người có công, trẫm quyết định phong Tề tiểu thư, Tề Tử Hy làm Thiên Linh quận chúa, Lãnh tiểu thư làm Bình An quận chúa còn riềng Hàn tiểu thư làm Đệ nhất quân sư!!!
Lời Thượng Quan Vân vừa nói ra đã khiến cho đám quần thần phía dưới một lần nữa sôi trào
- Mọi người cũng biết, vị Tề tiểu thư đây đã cứu chúng ta một mạng khỏi đám thích khách, Lãnh tiểu thư là một người tài cao, khiến cho Tuyết hoa thanh một lần nữa vựng dậy, trở nên phồn hoa. Riêng vị Hạn tiểu thư đây, chắc các vị tướng quân đã biết, nàng là một vị quân sư thiên tài, là người khiến cho Phương quốc phải tan tác chạy về nước _ Nam Cung Thần đứng dậy, khôn khéo lên tiếng. Phá tan sự bất mãn của đám triều thần.
- Thần đồng ý!
- Thần cũng đồng ý!
- Thần…
- Thần…_ Nhiều vị quan võ đứng ra hàn ngũ, lên tiếng đống ý. Hơn ai hết họ đều thấy sự cường hãn của ba vị tiểu thư kia. Có thêm họ, Thượng Hoàng quốc cũng chẳng phải sẽ là Hổ thêm cánh sao???
Mà khi có người tiên phong, đám quan văn kia cũng nhao nhao quỳ xuống hô lớn “Hoàng thượng anh minh” khiến cho Thượng Quan Vân cười toét cả mặt. Ánh mắt tán thưởng nhìn Nam Cung Thần cách đó không xa.
Hồ Ly kia cũng đáp lại bằng một ánh mắt “Ta đương nhiên là vô cùng tài giỏi” khiến cho trán của năm người kia chảy xuống ba vạch hắc tuyến.
Nhưng mà đám mỹ nhân nữ quyến lại nhìn ba người Tử Hy với ánh mắt còn sắc hơn đao. Thiên Băng sờ sờ mũi, nếu những ánh mắt kia mà hóa thành đao thật thì họ có lẽ đã chết từ lúc mới bước vào rồi.
Nguyên nhân cũng chẳng xa lạ gì, bởi vì chỗ ngồi của bọn họ “hơi đặc biệt”. Tử Hy ngồi bên cạnh Hàn Phong, Thiên Băng ngồi bên cạnh Thượng Quan Khương còn Nguyệt Điệp ngồi kế bên Nam Cung Thần.
Ca múa náo nhiệt nhưng ở chỗ các nàng lại an tĩnh hơn nhiều. Tử Hy, một tay nâng một tay rót, vô cùng nhiệt tình thưởng thức mỹ tửu, Hàn Phong bên cạnh thấy thế cũng hào hứng gắp thức ăn cho nàng mà không thèm để ý đến ánh mắt nổi lửa của chúng nử tử đối diện.
Thiên Băng nghịch nghịch lý rượu, phải một miếng, trái một miếng
- Ê! Thượng Quan Khương, món này ngon lắm nè
- Món này cũng được
- Oa… món nay tuyệt quá…
Nàng gắp thức ăn vào miệng rồi nói liên hồi, tiện thể đem đồ ăn gắp vào chén của Thương Quan Khương. Chúng quan lại hít một ngụm khí lạnh, vị quân sư này dám gọi thẳng tên của tứ vương gia a~
Còn bên Nguyệt Điệp và Nam Cung Thần vô cùng tĩnh lặng. Nguyệt Điệp an an ổn ôn gắp thức ăn, thực hiện đúng khẩu hiệu, “nhai kỹ, no lâu”. Nam Cung Thần bên kia nhìn có vẻ bình thường nhưng thật chất trong lòng hắn đã rối như tơ vò mất rồi. Nghĩ lại đến cảnh Nguyệt Điệp nói cười với tên Thái y Phi Lâm kia thì hắn không thể nào bình tĩnh lại nữa. Hồ ly nào đó nghiến chặt răng, hắn nhanh tay gắp một miếng đồ ăn bỏ vào chén của nàng. Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Nguyệt Điệp, Nam Cung Thần cươi nho nhã
- Món này rất ngon, ăn nhiều một chút
- Món này, món này nữa… ukm… món này không tệ…_ Chỉ trong chốc lát, chén của nàng đã chất đầy đồ ăn. Nguyệt Điệp đen mặt, nhưng hồ ly nào đó chỉ nói một câu
- Nàng quá gầy, mập lên một tý _ ‘ ôm mới thích ’ đó là vế sau, nhưng hồ ly nào đó vô cùng giảo hoạt mà đã cắt ngắn đi.
Chúng nữ quyến phía đối diện tức đến nghiến răng nghiến lợi, mạnh bạo nhai đồ ăn như nhai kỹ khuôn mặt của ba người Tử Hy (eo ơi…). Ánh mắt sắc bén như dạo cạo, hỏa nộ ngút trời. Lưu Ly điện tối hôm này… ừ… vô cùng nào nhiệt!