• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, sấm vẫn chớp tạo ra những âm thanh hỗn tạp trong cơn bão. Nhưng bên trong căn phòng lại là bầu không khí yên lặng  đến đáng sợ.

Chỉ thấy một tiểu nam hài tử đang nữa nằm nữa ngồi trên giường tay đang cầm một chén trà hoa do Phượng Ánh Tuyết rót đang nghi ngút khói làm cho lòng người ấm hơn. Tiểu nam hài tử khẽ liếc đôi mắt tà mị nhìn Phượng Ánh Tuyết đang ngồi trên ghế, đôi môi khẽ nhướng lên mỉm cười tà mị. Hắn đưa chén trà lên môi khẽ thưởng thức còn không quên cố ý nới rộng cổ áo trước ngực khiến cho làn da trắng ngần cùng với xương quai xanh lộ ra làm cho người ta chỉ muốn hung hăng đè hắn dưới thân hảo hảo mà dạy dỗ.

Trên trán Phượng Ánh Tuyết xuất hiện ba vạch hắc tuyền chạy dài, khoé miệng khẽ giật giật, trong đầu hiện lên mấy chữ "yêu nghiệt, lẳng lơ, hồ ly và còn...bộ long bào này..ô uế mất rồi!".

"Tiểu muội muội của ta, có thể nói rồi chứ?" 

"Vậy điện hạ của ta, có thể giải thích được rồi chứ?"

Nhìn thấy bóng dáng cứng đờ, Phượng Ánh Tuyết trong lòng hả hê. "Hừm! Muốn đấu với ta chờ mười năm nữa đi cưng".

"Haha! Chuyện này..." hắn bắt đầu hốt hoảng khi nhìn vào ánh mắt của Phượng Ánh Tuyết. "Tại sao mình vị phát hiện, thân thủ của mình cũng rất giỏi mà!"

"Nói!"

"Chuyện này thật ra chỉ là tình cờ thôi haha... Lúc đó bởi vì ta nhàm chán nên đến Đào Linh viên chơi thôi không ngờ lại gặp muội ở đó nên ta mới đi theo muội không có ý gì khác nha."

"Vậy còn cô ta! Tại sao lại không ra cứu?"

"Là tam muội à! Lúc đó ta cũng có định cứu nhưng thấy muội không có ác ý nên mới để muội quản giáo cô ta một chút xem như là một bài học. Vậy muội nói đi, sao biết đó là ta và..thân phận của ta?"

Phượng Ánh Tuyết nâng đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn khẽ nói.

"Thứ nhất ta nghe được tiếng gió khi mà ngươi đang di chuyển. Thứ hai có kẻ nào to gan lại dám mặc y phục của thái tử mà đi long nhong chứ, chỉ sợ mạng chưa đủ dài và còn...mùi hương trên người ngươi, trong không khí."

Hắn nghe xong bị đả kích lại thêm mấy lần bị đả kích do Phượng Ánh Tuyết nói ra. Đường đường là thái tử Phượng Dạ Hàn của một  nước lại không bằng một tiểu muội muội ở lãnh cung suốt năm năm. Lão thiên a ông đúng là thiên vị, hắn khóc trong lòng. Ba giây khôi phục bình tĩnh hắn hỏi tiếp.

"Vậy còn phụ hoàng, muội tiếp cận ông ấy để làm gì?"

Hắn nheo ánh mắt lại hỏi nàng, nhưng lại làm cho hắn bị hắt lên một thùng nước lạnh.

"Ngươi bị mất trí à, không nhớ lúc đó di nương của ta vì đem mấy trái lê mà bị mấy cung nữ kia đánh đập à."

Hắn thật sự...thật sự muốn bốp chết nàng cho hả dạ.Hắn bực bội muốn phát tác ức chế trong lòng... Xẹt! Trong đầu hắn nhớ ra gì đó, nhếch môi mỉm cười, thân hình bầy ra tư thế quyến rủ nhất nhìn Phượng Ánh Tuyết nói.

"Vậy..tiểu muội muội à nói cho ta biết vì sao hôm đó muội có thể đi xuyên qua bức tường?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK