Mà bên trong chiếc mặt nạ đó là đôi mắt lạnh lẽo sắc bén đến mức như muốn giết chết nàng.
Trong một khắc đối diện với đôi mắt đó, trong lòng Tống Đại Mãnh chợt hoảng sợ. Một luồng gió lạnh kéo đến, làn váy màu hoa anh đào dưới chân bỗng nhiên tung bay về phía sau. Nhàn vương chỉ ngồi ở xe lăn, xung quanh hắn có những hơi thở lạnh lẽo mà quái dị, nàng suy đoán không biết ở dưới lớp mặt nạ đó, ngay lúc này, chắc khuôn mặt của hắn rất khó coi.
Tên kia nhất định là quái vật!
"Hừ hừ!..." Tống Đại Mãnh giả bộ bình tĩnh lại, sau đó liền đi về phía trước. Bước lên bậc rồi đến gần chỗ hắn liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười nói: "Vương gia, sắc trời đã tối, người còn chưa dùng bữa vậy chúng ta trở về dùng bữa đi."
Nếu không phải là có chuyện nhờ hắn, nàng sẽ không ở trước mặt người này ăn nói khép nép!
"Ngươi còn biết Bổn vương còn chưa dùng bữa?" Nhàn vương hỏi ngược lại một câu, giọng nói rất lạnh nhạt. Nghĩ tới việc Tống Đại Mãnh đối với bạn tốt của hắn si mê đến dại dột, thậm chí còn ở trước mặt mọi người đuổi theo là hắn không còn cách nào khống chế được sự tức giận của mình. Hắn không vui nhấc cằm lên, liếc mắt về phía Trầm Ngạo vừa mới rời đi, "Sao ngươi không đuổi theo nữa? Đột nhiên tỏ thái độ như vậy với Bổn vương, ngươi cho rằng ngươi đáng tính toán cái gì Bổn vương không biết? Bổn vương chính thức nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ ngươi sẽ hỏi thăm được tin tức gì ở chỗ Bổn vương, Bổn vương sẽ không nói cho ngươi biết bất kể điều gì."
Xe đẩy liền quay qua chỗ khác rời đi, chỉ còn Tống Đại Mãnh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn đi xa đôi mắt hơi nhíu chặt. Xem ra tưf chỗ Nhàn vương có thể hỏi thăm tin tức kia là vô vọng. Vương gia dễ giận như vậy, không phải nói ghét, nói không thừa nhận nàng sao? Vậy hắn phải nên tránh nàng ra mới đúng!
Thôi!
Tống Đại Mãnh thở dài nhưng rồi chợt bừng tỉnh lại. Con đường này không được, vậy thì tìm đường khác. Hoàng đến tự mình sắc phong kim bài ngự y, tên gọi truyền xa như vậy còn không sợ không tìm được người sao?
Lương bác? Không được! Lương bác là quản gia của vương phủ cũng là người Nhàn vương tín nhiệm, không thể hỏi hắn. Lưu Vân Thiên Sơn Hai người đó càng không được, vừa nhìn đã biết thân thủ của bọn họ không đơn giản, Nhàn vương chán ghét nàng như vậy, còn hận không thể để nàng biến mất ở trước mặt hắn, nàng còn chưa mở miệng nữa là sẽ bị giết liền!
Người trong vương phủ ai có thể tin và ai có thể ra sức giúp mình đó cũng là một ẩn số nên không thể tùy tiện làm việc được.
Ngay cả cơm tối Tống Đại Mãnh cũng không ăn, một người ở trong vương phủ cứ vòng tới vòng lui, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ nên tìm ai để hỏi được tin tức của Trầm Ngạo. Nàng đang nghĩ sẽ tìm đại một nha hoàn nào đở trong phủ hỏi, rồi nghĩ lại vẫn cảm thấy không được.
Khoảng chừng đến giờ hợi nàng mới trở về phòng.
Thật ra nghĩ tới việc phân chia phòng, dù sao hai người cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa thế nhưng Tống Đại Mãnh cũng không xem trọng nghĩ tới việc này, tuy Nhàn vương tàn tật xấu xí, nhưng hắn vẫn là một báu vật ở trong lòng hoàng đế. Ở trong mắt hoàng đế nàng là một Thái tử phi ôn nhu hiếu thuận, một khi chuyện phân chia phòng này truyền ra ngoài thì sẽ có nhiều phiền phức không hay, đến lúc đừng nói là giúp đỡ Nhàn vương lên ngôi, huống chi là tiến vào vương phủ.
Không chia phòng cũng không có nghĩa là không chia phòng, nàng đã giữ thân mình hai mươi mấy năm, há có thể hằng đêm cùng chung đụng với hắn.