Cả nước đều vui mừng chúc thọ hoàng đế, ở mọi con đường của cả kinh thành sở kinh đều treo lồng đèn màu đỏ, đưa mắt nhìn ra ngoài thấy rất vui. Dân chúng đều đã tập hợp lại thành một nhóm, một nhóm mười người tụ họp lại hoặc một trăm người tụ họp lại vừa múa vừa hát, nâng chén uống rượu mừng rất là vui vẻ.
Hôm nay Tống Đại Mãnh vẫn còn đang ở trong giấc mộng, mới sáng sớm đã bị Lãnh Tứ Hiền lại véo chặt lỗ tai nàng ngồi dậy từ trên giường, "Tiểu Đại Mãnh, mau xuống giường! Nếu cô không dậy sẽ chậm trễ thọ yến của hoàng đế."
"Tứ Hiền, sao ngươi lại ở đây?" Phát hiện Nhàn Vương không có ở trong phòng nhưng chỉ thấy Lãnh Tứ Hiền đang đứng ở trước mặt, nàng liền đứng dậy đuổi hắn đi ra ngoài, một bên hốt ha hốt hoảng nói: "Ngươi mau đi ra, mau đi ra, nếu để cho Nhàn Vương thấy thì thảm, ngươi còn không mau..."
"Này, cô đang nằm mơ sao?" Hai tay của Lãnh Tứ Hiền đặt ở trên vai nàng, trên dung mạo hết sức tuyệt mỹ thoáng có chút khinh thường, hắn chỉ chỉ ánh sáng ở bên ngoài nói: "Bây giờ cũng đã qua giờ Thìn (khoảng 7-9h sáng), các quan đại thần ở trong cung đã sớm đi đưa thọ lễ cho hoàng thượng rồi, cô còn không mau, coi chừng mất đầu?"
"Cái gì? Đã qua giờ Thìn?"
Xong rồi xong rồi, đã trễ đến như vậy rồi!
Nghe vậy, Tống Đại Mãnh vội vỗ vỗ trán rồi trở lại giường cầm lấy áo khoác lung tung lên người. Đột nhiên nghĩ đến gì đó, nàng chợt xoay người trừng mắt nhìn nhìn mình rồi nhìn Lãnh Tứ Hiền nói: "Xoay người qua chỗ khác."
Nào ngờ Lãnh Tứ Hiền lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Cũng không có cái gì hay để xem, ta ra ngoài là được chứ gì."
Cư nhiên lại có thể nói nàng như vậy! Nhưng mà đột nhiên sao người ở trước mặt mình với Nhàn Vương lại hơi giống nhau đến vậy?
Tống Đại Mãnh nghiến răng nghiến lợi một phen sau đó quay người lại nhanh chóng mặc quần áo vào.
Hôm nay là thọ yến của hoàng đế nên được mặc đồ màu đỏ đến ăn mừng. Hôm qua Nhàn Vương cũng đã sai người chuẩn bị thật tốt cho nàng một bộ xiêm y để nàng mặc vào hôm nay, bộ đồ được đặt ở đầu giường, nàng cũng đã xuyên đến thời cổ đại này được một thời gian rồi nên cũng đã quen thuộc với xiêm y thời này. Sau cùng là nàng buộc thắt lưng bằng lụa lên, đúng lúc này Vô Hoa và Linh Âm đẩy cửa đi vào.
"Vương phi, người tự mình thay đồ sao?" Hai người nha đầu này vừa vào cửa thì hiện ra một vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi vì tới đây trễ, vội vội vàng vàng ba chân bốn cẳng chạy lại giúp nàng trang điểm, vừa làm vừa nói: "Vương phi, vì hôm nay là thọ yến của hoàng thượng, tối qua bọn nô tỳ rất vui nên ngủ trễ nên bây giờ mới tới giúp người thay quần áo, lúc nãy tới thấy người tự mình thay đồ, nô tỳ đáng chết, bọn nô tỳ không tốt..."
"Không có việc gì, không sao, bây giờ hai ngươi cũng đến rồi." Vốn dĩ nàng cũng là người dậy trễ.
Thấy các nàng đến đây, Tống Đại Mãnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, y phục nàng đang mặc này rất là đẹp, nhưng mà còn kiểu tóc, để mình tự cầm cây lược rồi chải kiểu tóc của nữ tử cổ đại thì thật là khó khăn với nàng rồi. Nếu như là bình thường thì không sao, nhưng hôm nay cũng là sinh thần của hoàng thượng, cũng không thể tùy tiện làm lung tung được.
Sau khi Vô Hoa và Linh Âm lấy cây trâm cài đầu cài lên trên sợi tóc của nàng thì đột nhiên Lưu Vân đẩy Nhàn Vương đi vào.
"Các ngươi đi ra ngoài trước đi!"
"Vâng, Vương gia."
Hai người Vô Hoa và Lưu Vân chợt khép cửa lại rồi lui ra ngoài.
Lúc này Nhàn Vương mới từ trên xe lăn đứng lên, hôm nay hắn mặc bộ trường bào màu xanh, lúc đứng lên trông hắn rất là cao quý hơn khi hắn ngồi ở trên xe lăn. Áo choàng được may từ những tơ lụa gấm vóc tốt nhất, trên áo choàng còn có thêu rải rác vài mảnh lá trúc, trên bộ tóc dài dày mà đen như mực lộ ra một cây trâm gài tóc bằng ngọc đơn giản đang dựng thẳng đứng lên, nhìn qua cũng tăng thêm vài phần cao quý lịch sự tao nhã.
Đây rõ ràng là một khí tức của một công tử quý tộc cao quý, nhưng mà ở dưới lớp mặt nạ hắn lại...
Tống Đại Mãnh ngây người vài giây rồi lại chợt thở dài. Nàng nghĩ thầm, nếu hắn là người đàng hoàng thì sẽ không sống đến 27 28 mới lập gia đình đi?
"Sao vậy? Vương phi của ta?" Lúc này Nhàn Vương đã đi tới phía sau nàng, không biết là hắn đang cầm thứ gì đó cài lên trên đầu nàng, đồng thời cũng cầm lấy cây trâm mà vừa rồi hai người Vô Hoa cài lên ra.
Đợi hắn rút tay về, Tống Đại Mãnh mới phát hiện, thì ra hắn đã thay cho nàng hai cây trâm vàng dài chừng hai ngón tay, trên thân trâm được khảm mấy hạt trân châu sáng bóng rất độc đáo, phía cuối còn có hai con bướm, sử dụng một loại chỉ bạc mịn như tóc quấn thành, toàn bộ đều được chế tác tinh xảo khiến người ta nín thở. Mái tóc dài buông xuống hai bờ vai, chiếc trâm vàng độc đáo gài đúng góc độ, cắm tại phần tóc hai bên cuộn lại, hai lọn tóc mai theo thái dương đổ xuống trước ngực, hai cây trâm vàng điểm tô cho ba ngàn tóc xanh đen óng, tăng thêm nét quyến rũ cho nữ tử, rạng rỡ như gương.
"Cái đó, cho ta?" Tống Đại Mãnh có chút ngẩn ngơ.
Lúc này nàng không hề tự luyến nhưng mà cũng không được thừa nhận, hình như hôm nay mình đẹp hơn hôm qua một chút. Là công lao của cây trâm vàng này sao? Trong lòng nàng đang tự đắc ý, không nghĩ tới tên Vương gia này còn tinh tế như vậy, trước kia là nàng đánh giá thấp hắn rồi.
"Đại lễ vẫn còn đang ở phía sau." Lúc này Nhàn Vương cũng thấy sửng sốt một phen, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có đánh một chút phấn trang điểm của nàng, ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, dưới lớp mặt nạ hắn nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng lên, sau đó hắn lui về sau vài bước rồi trở lại trên xe lăn.
"Rốt cuộc là có chuyện gì tốt chứ? Đừng thừa nước đục thả câu nữa." Tống Đại Mãnh đứng lên đi tới trước mặt Nhàn Vương rồi đưa một nắm đấm "hung tợn" với hắn nói, "Nếu ngươi không nói, ta sẽ, ta sẽ đánh ngươi." Hỏi hăn cả buổi tối hắn cũng không chịu nói ra, chỉ có nói chuyện quan trọng là chiêu cáo thiên hạ, thật đúng là người không có hứng thú.
"Nàng đừng hỏi nữa, tóm lại lát nữa đến bữa tiệc bổn vương sẽ nói với nàng." Nhàn Vương liếc nàng một cái, sau đó giương mắt nhìn về cửa phòng nói, "Lưu Vân, vào đi."
"Này, ngươi..."
Tống Đại Mãnh còn muốn hỏi lại thì lúc này đã thấy Lưu Vân đẩy cửa đi vào, đành chịu thôi. Nàng tin tưởng cảm giác của mình, từ sau chuyện hắn uống phệ tâm tán thì thái độ của Lưu Vân đối với nàng cũng không còn như trước. Tất nhiên, nàng cũng hiểu Lưu Vân, ai kêu nàng thiếu chút nữa đã hại chết chủ tử của hắn.
"Đi thôi, những đại thần khác cũng đã đến hội yến rồi, chúng ta không mau đi thì sẽ bị người ta nói này nói nọ."
Nhàn Vương vừa dứt lời thì Lưu Vân đẩy xe đi ra. Tống Đại Mãnh cũng đành phải đi theo ra, Vô Hoa Linh Âm cũng vội vàng đi theo sau nàng.
"Làm sao vậy?" Thấy dáng vẻ không yên lòng của Tống Đại Mãnh, sau một lúc Nhàn Vương mở miệng hỏi.
"Ta đang tìm người."
"Lãnh Tứ Hiền sao?"
Bị Nhàn Vương đoán trúng Tống Đại liền mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nhàn Vương, "Sao ngươi biết? Ngươi gặp hắn rồi hả? Bây giờ hắn ở đâu? Ta còn chưa giới thiệu cho các ngươi, các người liền gặp một mình rồi hả?"
"Cái gì mà tự mình gặp?" Trên trán Nhàn Vương đã xuất hiện mấy vạch màu đen rồi, hắn nói tiếp: "Ta sẽ chờ nàng đưa người đến giới thiệu chắc mặt trời xuống núi luôn rồi. Vị Lãnh Tứ Hiền kia sáng sớm nay đã tới đây lúc đó nàng đang còn ngủ nên bổn vương không có gọi nàng. Vì hắn là bằng hữu của nàng nên bổn vương mới triệu gặp hắn. Vừa rồi bổn vương ở gian phòng phía trước thì thấy hắn, lúc này Lãnh công tử đang ở cửa cung chờ nàng trở lại.
"Như vậy sao..." Tống Đại Mãnh chợt tỉnh ngộ ra, nghĩ đến lúc nãy mình thức dậy trễ như vậy lại có chút xấu hổ.
Lúc này Nhàn Vương lại đột nhiên mở miệng: "Vương phi, bổn vương và Lưu Vân còn có đồ chưa lấy nàng đi trước đến cửa cung gặp Lãnh công tử đi bổn vương sẽ tới đó liền."
Đi tham gia thọ yến của hoàng thượng mà còn lấy đồ gì đó? Trong lòng Tống Đại Mãnh nói thầm sau đó gật đầu đồng ý, "Cũng được vậy ta đi trước tìm Lãnh Tứ Hiền, vương gia nhớ phải mau tới đây đó."
Vô Hoa và Linh Âm cùng đi theo hầu hạ nàng, nàng còn cầm theo một chút điểm tâm nhỏ ăn dọc đường. Xuất phủ, trên đường cái của kinh thành Sở Kinh đều nhộn nhịp, nhưng mà ngày thường giống như bị trêu chọc đến buồn bực rất nhiều. Có vài đoạn đường có nhiều người rất là nguy hiểm nếu không phải người của vương phủ đến và Nhàn Vương kéo nàng vào bên trong kiệu, thì lúc này mọi người ở trên đường mới giải tán đi, tránh ra sang một bên.
Trên kiệu Tống Đại Mãnh ngồi bên cạnh Nhàn Vương, lâu lâu lại vén mành lên nhìn ra ngoài, nàng phát hiện hôm nay kinh thành Sở Kinh thực không giống như rước lấy trêu chọc buồn bực, quả thật có thể hình dung ra người đông nghìn nghịt. Nhớ lại tình huống lúc nãy cũng không dễ dàng gì mà mọi người mới có thể tránh sang một bên đường.
Cũng không biết Lãnh Tứ Hiền bây giờ đang chen lấn ở cái góc nào nữa...
Nghĩ vậy nàng đột nhiên thở dài, mày nàng hơi nhíu lại. Vừa quay người lại nàng giữ chặt lấy áo choàng của Nhàn Vương vừa muốn nói chuyện thì thấy hắn nhanh chóng tránh ra một bên. Lại thấy hắn xoay mặt đi, bên tai cũng đã đỏ lên, nàng cảm thấy hơi lạ nói: "Vương gia, sao người lại khẩn trương như vậy? Ta lại không có ăn thịt người?"
Buổi tối nằm trên cùng một chiếc giường nàng cũng chưa từng thấy hắn khẩn trương như vậy, sau khi xuất phủ hắn còn cài hai cây trâm vàng lên trên đầu cho nàng, hiện tại bây giờ lại làm sao vậy? Suy đi nghĩ lại, nàng cũng không nghĩ ra mình đắc tội hắn ở đâu.
Cũng không thấy hắn mở miệng nói chuyện mãi cho đến khi kiệu dừng trước cửa cung, hắn vẫn đeo mặt nạ rồi nhìn về hướng bên kia cửa sổ. Đợi cho Lưu Vân đi lại rồi lấy xe lăn ở trên kiệu xuống mới nghe thấy hắn nói mà hắn nói có chút mất tự nhiên: "Được rồi nàng mau đến tìm Lãnh công tử đi rồi đi vào gặp phụ hoàng."
"..."
Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Nhàn Vương, Tống Đại Mãnh cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Tuy nhiên ở trên đường đi vào cửa cung cũng không có nhiều người, nhưng lại rất náo nhiệt. May mà nàng có cầm theo một cái khăn che đi dung mạo tuyệt mỹ của Lãnh Tứ Hiền bằng không đến chỗ chúc thọ hoàng thượng sẽ tạo ra một mớ hỗn loạn.
"Mau đi vào cùng ta."
Kiệu của Tống Đại Mãnh cũng đã hạ xuống, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ Lãnh Tứ Hiền rồi lấy khăn che mặt hắn lại, lúc sau gặp đám người Nhàn Vương đi theo vào rồi thuận tiện kéo hắn đi theo ở phía sau.
"Tiểu Đại Mãnh, lát nữa gặp hoàng thượng ta phải nói cái gì?" Hình như Lãnh Tứ Hiền rất sợ khi nhìn thấy hoàng đế, hắn mở to mắt nhìn nàng rồi hỏi, "Lần trước ở trong cung cô giả bộ bất ngất xỉu thiếu chút nữa đã hại chết ta, đợi lát nữa gặp hoàng thượng nếu hoàng thượng hỏi ta ta không biết phải trả lời như thế nào, cô nhất định phải cứu ta."
Tống Đại Mãnh nhìn lên bầu trời rồi trợn to mắt lên nhưng ngoài miệng thì vẫn phải an ủi hắn nói: "Được được được, hiện tại ngươi là bằng hữu của ta, tất nhiên ta phải cứu ngươi rồi."
Người ta xuyên không, vào những ngày trọng đại như này đều dâng lên một khúc ca múa hát tuyệt thế hoặc là cùng với một người tài hoa nào đó hợp lại và sau đó trở thành một tài nữ đa tài đa nghệ tuyệt sắc là một đại mỹ nữ của thời không. Mà nàng, Tống Đại Mãnh, hôm nay là thọ yến của hoàng thượng lại dẫn theo một người gọi là bằng hữu ở quê nhà_Lãnh Tứ Hiền, cũng coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của hoàng đế rất muốn thấy vị bằng hữu gia hương này của nàng. Nhưng lại không ngờ tới, một người đẹp tuyệt mỹ không gì sánh nổi như hắn lại giúp nàng việc này, chắc lúc xuất hiện tại thọ yến của hoàng thượng hi vọng là không rước lấy những phiền toái không cần thiết.
Ai biết được, muốn trách thì trách hắn có bộ dáng tuyệt đẹp đến hoàng đế cũng mê muội hắn. Chuyện như vậy về sau chắc nàng phải nở nụ cười nói năng cẩn thận với hắn.
Lúc này từ trên hoàng cung nhìn xuống thấy thọ yến hôm nay nhìn mà say mê