• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm ngự y đến rồi!

Trầm ngự y đến rồi...

Trầm ngự y đến rồi.

Lại một lẫn nữa nghe được tên người này, mà lúc này hắn đã đi tới vương phủ, trong lòng Tống Đại Mãnh không hiểu sao lại kích động đến như vậy.  Nàng đã khác hoàn toàn với lúc trước, từ lâu đã không còn phấn khởi khi nhìn thấy hay nhắc đến hắn.

Từ ngoài cửa, Trầm ngự y đã đi nhanh vào.

Thoáng nhìn thấy một vệt màu lam kia, trong chớp mắt đầu óc Tống Đại Mãnh trống không, lúc này nàng cực kì không muốn nhìn thấy người đó, người đó chính là Trầm ngự y.

Tống Đại Mãnh lùi về sau vài bước, đội nhiên nàng đẩy Lưu Vân ra, rồi hướng ra ngoài chạy mất dạng. Ngay lúc này, vừa vặn Trầm ngự y đang bước một bước vào thư phòng, rồi vô tình nàng đụng phải, hắn liền đưa tay ra đỡ nàng, nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy hắn nên đã đẩy hắn ra xa rồi cứ thể chạy đi xa.

Vương phi bị làm sao vậy???

Nhìn bóng lưng Tống Đại Mãnh đã đi xa, vẻ mặt Trầm Ngạo vô cùng nghi hoặc. Rất nhanh, Trầm ngư y di chuyển tầm mắt của mình lên trên người Nhàn Vương, đập tan lời nói của Nhàn Vương.

"Lôi người phụ nữ kia về cho bổn vương!" Mà lúc này, khuôn mặt ở dưới lớp mặt nạ của Nhàn Vương đã sớm thoắt xanh thoắt trắng. Hai đôi mắt ở dưới lớp mặt nạ cũng đã tỏa ra những ánh sáng phẫn nộ. Điều này làm cho Trầm Ngạo hơi sửng sốt.

Vương gia và vương phi cãi nhau? Trầm Ngạo nhìn về phía Lưu Vân. Nhưng Lưu Vân đã sớm đuổi theo Tống Đại Mãnh bằng tốc độ nhanh nhất, đúng lúc nàng đứng ngăn lại.

"Nói với gia nhà ngươi, ta đi rồi." Thấy Lưu Vân lại đây, Tống Đại Mãnh rất muốn đi để tránh khỏi nơi này, nhưng Lưu Vân lại lắc đầu nói: "Vương phi, người không thể đi!"

"Tại sao ta lại không thể đi?" Nàng buồn bực, "Vương gia các ngươi đã chán ghét sự tồn tại của ta như vậy, ta đi rồi hắn nên vui mừng mới đúng!" Ngoài miệng nàng nói Nhàn Vương như vậy nhưng trong đầu nàng lại nghĩ đến một người khác. Bọn họ là bằng hữu, nàng cũng không thể tiếp tục ở nơi này chờ đợi.

"Bây giờ Vương gia hi vọng vương phi người có thể ở lại." Lưu Vân nghiêm túc chắp tay hành lễ, đột nhiên Lưu Vân đổi giọng điệu, nghiêm mặt nói, "Đây là ý của Vương gia, xin Vương phi đừng trách tội."

"Ngươi muốn làm gì?" Mắt thấy Lưu Vân đưa tay lại đây, Tống Đại Mãnh kinh ngạc, liền xoay người bỏ chạy. Nhưng tiếc là, chung quy nàng vẫn bị Lưu Vân bắt được rồi đưa về phòng.

Chỉ trong chốc lát, Nhàn Vương cũng đã đưa Trầm Ngạo đến, nhìn thấy nàng nằm ở trên giường, Trầm Ngạo ung dung mở hòm thuốc ra, sau đó lại lấy từng cây từng cây ngân châm ra. Còn Nhàn Vương thì ngồi trên xe lăn, xe lăn thì dừng ngay ở bên giường Tống Đại Mãnh đang nằm.

Nhìn thấy từng cây từng cây từng cây ngân châm lóe lên, Tống Đại Mãnh cả kinh trợn hai mắt lên. Nàng chuyển mắt nhìn sang Nhàn Vương, thì thấy khóe môi hắn hơi vểnh lên, "Cố gắng để cho Trầm ngự y xem một cái, cái gì cũng không nên nghĩ, bởi vì, chẳng có chuyện gì cả."

Ý là, tất cả là đều do chính mình nghĩ nhiều thôi.

Căn bản, tên Vương gia chết tiệt này đã sớm biết! Trong mắt Tống Đại Mãnh phẫn nộ cực kỳ, đáng tiếc nàng không thể động đậy, từ lúc Lưu Vân đưa nàng trở về thì nàng đã bị điểm huyệt, bay giờ nàng như miếng thịt nằm trên tấm thớt, mặc người ta làm gì làm.

Người mà nàng ngày nhớ đêm mong giờ phút này gần trong gang tấc, hô hấp trên người hắn toàn là mùi thơm, cứ như vậy rất gần rất gần.

Tống Đại Mãnh nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn nữa, sợ không cẩn thận sẽ càng lún sâu vào. Nhưng bây giờ, nàng có thể rút ra sao... (kiểu như thoát ra khỏi)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK