Việt An càng gào thì âm điệu càng cao, cực kỳ thê thảm cực kỳ đau lòng, gào đến mức trực tiếp gào tới Nguyên soái Kevin đang tập thể dục buổi sáng đi ngang qua.
Còn dẫn theo vài binh lính.
Nguyên soái Kevin tóc vàng mắt xanh, đường nét rất sâu, tướng mạo cường tráng đẹp trai giống như Quý Tu Quân, tuy đã là trung niên nhưng vóc người vẫn làm người hâm mộ, lúc này ông mặc một cái áo may ô, áo lót ướt mồ hôi đầm đìa, hormone nam tính phả vào mặt cơ hồ nhấn chìm người ta.
Đáng tiếc là nơi này không có người bị hormone mê hoặc, cả mèo cũng không.
Trong mắt người ngoài, Nguyên soái Kevin và Nguyên soái Quý Tu Quân đều là thống lĩnh tối cao trong quân đội, quan hệ khá là cứng nhắc, mấy người binh lính đi theo sau lưng Nguyên soái Kevin nhìn Quý Tu Quân ít nhiều có chút… lúng túng, cuối cùng bọn họ di chuyển ánh mắt, rơi lên người con mèo nhỏ đang gắt gao ôm cánh tay Quý Tu Quân.
Nguyên soái Kevin cũng cảm thấy rất tò mò, nhưng ông khắc chế bản thân rất tốt, nên sau khi nhìn lướt qua thì lạnh nhạt nói một câu chào buổi sáng.
Lúc có người khác bên cạnh, hai vị Nguyên soái đều ra vẻ không quá thân thiện với nhau.
Quý Tu Quân gật gật đầu, mặt lạnh lùng giống y như đúc Nguyên soái Kevin.
Việt An vẫn còn dán chặt cánh tay Quý Tu Quân, cảm giác mình bị người ta nhìn chằm chằm, nên ngẩng đầu nhìn mấy vị binh lính kia và… Nguyên soái Kevin một chút, hai tai dựng thẳng, có một bên tai áp lên cánh tay Quý Tu Quân hơi run lên, sau đó không hề hứng thú xoay đầu về, tiếp tục kêu meo meo với Quý Tu Quân.
Thanh âm kia rất tội nghiệp, quả thật khiến người nghe cảm thấy thương xót đến rơi nước mắt.
Đã lâu Nguyên soái Kevin không đến thăm học trò và nói chuyện phiếm, đặc biệt là muốn nói chuyện về con mèo này.
Nhưng không khéo là hôm nay ông dẫn theo binh lính đi tập thể dục buổi sáng, lo lắng đến quan hệ giữa ông và Quý Tu Quân trong mắt bọn họ, nên không thể làm gì khác, đành phải tiếc nuối lựa chọn bỏ qua.
Ông thu tầm mắt lại, mang theo binh lính rời đi.
Nguyên soái Kevin vừa mới quay đi, Quý Tu Quân lập tức vươn tay xách gáy Việt An lên ——anh xem tư liệu thấy nói rằng xách nơi này sẽ không đau, bởi vì mèo mẹ ngậm nơi này của mèo con để xách đi chỗ khác.
Nguyên soái có ý tốt muốn khuyên nhủ, tuy từ đầu tới cuối mặt anh vẫn vô cùng lạnh nhạt, cũng không thể nhìn ra ý này của anh từ vẻ mặt.
Nhưng Nguyên soái tiên sinh thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng, môi anh hơi giật giật: “Việt…”
Việt An ôm chặt cánh tay Quý Tu Quân, cái gì cũng không nghe, vô cùng lãnh khốc, vô cùng cố tình gây sự, mở miệng ra lại bắt đầu gào: “Miáo Miào! Miao!!!!”
Quý Tu Quân vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy thầy giáo nhà mình vòng trở về, mang theo mấy binh lính sau lưng ông, đồng loạt dùng ánh mắt khiển trách để nhìn anh.
“Quý Nguyên soái…” Mặt Nguyên soái Kevin đầy nghiêm túc, “Sinh vật Địa Cầu cổ cực kỳ quý giá, xin đừng ngược đãi cậu ấy.”
Quý Tu Quân: …
Tôi không có lỗi, tôi không có.
Lỗ tai Việt An run lẩy bẩy, quay đầu nhìn Nguyên soái Kevin, uỷ khuất “Miao” một tiếng.
Quý Tu Quân: …
Diễn thật hay.
Nguyên soái Kevin nhìn Cục Lông Nhỏ màu trắng đang dùng chân ôm thật chặt tay Quý Tu Quân, nghiêm trang hỏi: “Tôi nhớ tên của cậu là Việt An, đúng chứ? Có muốn cân nhắc thay chủ hay không? Tôi…”
Quý Tu Quân còn chưa kịp phản ứng, Việt An đã nhanh chóng quay đầu, đưa gáy về phía Nguyên soái Kevin, bốn chân nhỏ càng ôm chặt tay Quý Tu Quân, một bộ dáng kiên quyết “Dù có mưa gió lớn cỡ nào trẫm cũng không buông tay.”
Quý Tu Quân liếc mắt ông thầy chỉ sợ thiên hạ không loạn nhà mình, rồi lại liếc qua Cục Lông Nhỏ đang nằm nhoài trên cánh tay, rốt cục vẫn lựa chọn thoả hiệp.
“Được rồi, dẫn em đi.”
Vừa dứt lời, Việt An đã cao hứng “Méo” một tiếng, phảng phất như con mèo vừa gào đến vang vọng trời xanh lúc nãy không phải là cậu, buông chân ra rồi bò theo cánh tay Quý Tu Quân, một đường nhảy lên vai của anh, đầu nhỏ còn dùng sức cọ cọ gò má người ta.
Nguyên soái Kevin thấy thế, chậc một tiếng, có vẻ vô cùng tiếc nuối.
Quý Tu Quân lãnh khốc quăng một ánh mắt hình dao cho thầy nhà anh, sau đó không chút do dự nhấc chân đi mất.
Nguyên soái tiên sinh cảm thấy hôm nay anh nên về sớm một chút, dù sao thầy giáo hứng thú tăng vọt đến thăm Việt An, đại khái là hôm nay ông sẽ cực kỳ phấn khởi đến nhà anh để tâm sự với anh.
Còn Việt An đã đạt thành mục đích và đang ngồi xổm trên vai Quý Tu Quân, cái đuôi buông trên lưng Nguyên soái cao hứng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, chóp đuôi thích ý vui sướng đung đưa qua lại.
Quý Tu Quân mang theo Việt An lên xe.
Việt An thuận thế nhảy lên bệ của sổ, nhìn Nguyên soái nhập địa chỉ, cũng ghi nhớ vào đầu, sau đó tò mò nhìn Quý Tu Quân mở ra một cái hốc nhỏ ở dưới bệ cửa sổ.
Trong hốc là mấy cái trâm cài áo được thiết kế đơn giản, trang nhã.
Nguyên soái bới bới mấy cái trâm cài, lấy một cái ra, gài trâm lên vạt áo, sau đó nhẹ nhàng nhấn bên trên trâm cài.
Việt An trơ mắt nhìn mặt Quý Tu Quân thay đổi, đường nét khuôn mặt phát sinh một chút biến hoá, vóc người cũng bắt đầu mập lên từ từ, có vẻ mập mạp cường tráng thêm mấy phần, da dẻ đen thêm trong thoáng chốc, quần áo cũng biến thành bộ khác trong nháy mắt.
Bản thân Quý Tu Quân có vẻ ngoài và khí thế của riêng mình, xem như mặc thường phục đeo khẩu trang đi trên đường, cũng có thể bị người khác nhận ra, dù sao trừ Quý Nguyên soái ra, ai còn có thể bày ra bộ dáng hung thần la sát này chứ.
Có thể là hình tượng hiện tại của Quý Tu Quân vô cùng bình thường, là loại tướng mạo đại trà khó làm người khác ấn tượng, tựa hồ khí thế hù chết người cũng bị che đi, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra mấy phần chỉnh tề quân nhân từ cử chỉ của Quý Tu Quân.
Việt An hiếu kỳ vươn chân ra.
Quý Tu Quân đưa tay tiếp được chân của cậu, xoa xoa bên trên đệm thịt, sau đó buông tay, mở nút áo khoác, chỉ chỉ túi ẩn bên trong, “Đợi lát nữa em chui vào đây, không được thò đầu ra.”
Việt An lui về sau hai bước bày tỏ chống cự.
Nguyên soái giải thích: “Chất liệu vải đặc thù, em ở trong đây cũng có thể nhìn thấy bên ngoài.”
Ý định ban đầu của Việt An là muốn nhớ kỹ đường đi, cậu suy nghĩ một chút, vẫn cực kỳ miễn cưỡng đồng ý đề nghị này.
Nguyên soái tiên sinh không muốn mang mèo nhà mình tới đương nhiên là có lý do.
Anh đường đường là một Nguyên soái Đế quốc, không có khả năng tự đưa mặt mình ra đi chợ đêm(*) chứ?
(*) Bản raw dịch ra là chợ đêm, còn có thể hiểu là chợ đen đó.
Tuy ông chủ sau màn của chợ đêm tất nhiên là quang minh chính đại cả quân – chính đều biết, nhưng dù nói thế nào thì đây cũng là chợ đêm bán đồ cấm!
Vì lẽ đó nên làm nguỵ trang là bắt buộc.
Mà đầu tiên là không có cách nào để Việt An dùng loại trâm cài nguỵ trang này. Nếu Việt An là vật nuôi nhà nhà đều có như Pipimon thì mang đi chợ đêm đúng là không có gì để nói.
Nhưng Việt An là mèo!
Con mèo cuối cùng của toàn vũ trụ!
Toàn bộ Đế tinh đều biết đến con mèo cực kỳ quý giá này sống cùng Quý Tu Quân.
Mang theo Việt An rêu rao khắp nơi, đó không phải nói cho người ra biết rằng tôi là Nguyên soái Đế quốc Quý Tu Quân, Quý Tu Quân đang đi dạo chợ đêm à!
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, không cần truyền thông đưa tin tức lớn gì đó hay là Toà án Quân sự nhúng tay, Nguyên soái Kevin có thể quay sang đập đầu anh trước rồi.
Lại nói tiếp, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Nguyên soái tiên sinh lúc nào cũng nhớ rằng meo meo nhỏ đã cứu mạng mình.
Lúc này mới trả ân tình bằng mấy chục viên tinh thạch năng lượng, cũng không thể làm mất ân miêu luôn đi.
Việt An muốn đi chỗ khác, khẳng định là Quý Tu Quân sẽ đồng ý không chớp mắt một cái, nhưng chợ đêm không giống như vậy, xem như là quang mình chính đại, nhưng đó cũng là một đám điên ngoài vòng pháp luật coi trời bằng vung.
Chuyện gì mà bọn họ chẳng dám làm?
Nhìn thấy dáng vẻ của Việt An, ai lại không muốn.
Quý Tu Quân nhìn Việt An đang víu trên bệ cửa sổ trợn tròn mắt nhìn ra bên ngoài, Cục Lông Nhỏ bên cửa sổ cảm nhận được tầm mắt của anh, lỗ tai run lên, thả hai chân nhỏ kề sát cửa sổ xuống, quay đầu nhìn gương mặt xa lạ của Quý Tu Quân.
“Mẻo?”
Quên đi.
Mang thì cũng mang đến rồi, suy nghĩ mấy chuyện kia cũng vô dụng.
Nguyên soái tiên sinh thầm thở dài, nhỏ đến mức không thể nhận ra.
…
Lối vào chợ đêm nằm trong một khu buôn bán tấp nập, tổng cộng có năm lối vào.
Nói cho những người bình thường nghe thì bọn họ sẽ không ai tin tưởng, chợ đêm lớn nhất của Đế quốc Sintes nằm ở đây, ngay trong Đế tinh Đế đô của Đế quốc Sintes, dưới lòng đất của khu thương mại phồn hoa nhất.
Nguồn hàng của chợ đêm vô cùng đa dạng, do ăn cắp được, do hải tặc tinh tế cướp của đội buôn chính quy, do mấy lão già quý tộc tự mình lén lút kinh doanh, cũng có đủ loại chủ quặng mỏ đúng giờ cung cấp hàng cho chợ đêm.
Đồng dạng, người mua đồ ở đây, thân phận gì cũng có.
Nơi này không hề có quy củ, chỉ có một nguyên tắc duy nhất: Ai trả giá cao người đó mua được.
Nói một cách đơn giản, ở chỗ này, một là anh dùng thực lực để nói chuyện, hai là dùng tiền để nói chuyện.
Đội lên một gương mặt cực kỳ bình thường, trong ngực giấu một con mèo, Nguyên soái tiên sinh trấn định đi vào thang máy để xuống bên dưới.
Việt An ngồi xổm trong túi ẩn áo khoác, nhìn rõ rõ ràng ràng con đường phía trước.
Cậu quay đầu nhìn mặt mấy người khác trong thang máy nhỏ hẹp này, mỗi người bọn họ chiếm một góc, cả người lộ ra khí tức lạnh băng, cũng không có giao lưu với nhau.
Việt An ở trong túi ẩn tẻ nhạt ngáp một cái.
Quý Tu Quân khá quen thuộc nơi này, lúc còn trẻ anh thường xuyên đến đây dạo một vòng, nhưng anh chưa bao giờ dạo phố thương mại bên trên, mà là chợ đêm phía dưới.
Anh cần phải điên cuồng vũ trang chính mình, mới có thể ở lúc còn trẻ không quyền không thế bảo vệ được quyền tự chủ của bản thân.
Chính vì nguyên nhân trên, Quý Tu Quân cũng tương đối biết rõ giá cả trong chợ đêm.
Trong các loại quặng, trừ các chất liệu có thể tăng cường độ sắc bén của vũ khí và vỏ ngoài cơ giáp, trừ các quặng kim loại hiếm, thì tinh thạch năng lượng là hàng hoá được tiêu thụ nhiều nhất, hút hàng nhất, nguồn cung cấp cũng ổn định nhất.
Muốn di chuyển trong vũ trụ, vô luận thế cũng không thể không sử dụng tinh thạch năng lượng.
Cho dù là cơ giáp hay là chiến hạm, đến cái khoang cấp cứu nho nhỏ, đều cần tinh thạch năng lượng để hoạt động.
Vì lẽ đó nên dù thiếu cái gì thì cũng không thể thiếu nguồn cung cấp tinh thạch năng lượng.
Quý Tu Quân là một Nguyên soái, dưới tay anh có Quân đoàn số 2 và Quân đoàn số 4 quanh năm hưng phấn lên tuyến đầu chiến đấu và đuổi giết hải tặc tinh tế, cho nên anh phải luôn chú ý nguồn hàng hoá của mỗi thứ ở chợ đêm, nhưng bây giờ cũng có thể xem đây là một phương pháp thu tinh thạch năng lượng về.
—— Dù Việt An mua những tinh thạch năng lượng này để ăn thì cũng hay hơn mấy tướng sĩ nhà anh mua về để chống lại hải tặc tinh tế.
Dù sao cách để suy yếu kẻ địch chính là tự cường hoá bản thân.
Chỉ có điều những tinh thạch năng lượng có độ tinh khiết cực kỳ cao kia, phóng tầm mắt toàn bộ chợ đêm, chỉ có một nhà bán thôi.
Nguyên soái vừa xuống thang máy đã đi thẳng đến cửa hàng lớn chiếm cứ toàn bộ trung tâm chợ đêm.
Việt An nhìn cảnh tượng ven đường.
Nơi này nhìn không giống chợ đêm mà giống chợ bán đồ cũ hơn, không có cửa hàng do người bán ở trên đường, chung quanh hai bên bày đầy sạp nhỏ, trong góc cũng không thiếu người đang đánh nhau đến máu tươi giàn giụa.
Việt An nhìn thấy không ít linh thạch đẳng cấp cực thấp, hàm lượng linh khí ít đến mức cậu cũng chẳng muốn động tâm lại bị vài người tranh đoạt.
Bốn cái chân nhỏ màu trắng kề sát rìa túi ẩn, đôi mắt to màu xanh lam xoay tròn, tìm kiếm vật cậu muốn.
Việt An nhìn một vòng lớn, cuối cùng hiểu rõ một sự thật: những linh thạch Quý Tu Quân cho cậu đều là hàng cực phẩm.
Trách không được lại đắt tiền như vậy, cũng phải một trăm tám mươi nghìn một viên.
Nguyên soái cảm nhận được Cục Lông Nhỏ trong túi ẩn không an phận nhích tới nhích lui, trước khi tiến vào cửa hàng vỗ vỗ chỗ túi ẩn, nhỏ giọng nói: “Ngoan, đừng quậy.”
Việt An lập tức yên tĩnh lại.
Quý Tu Quân lấy ra một tấm thẻ cũ từ trong túi tiền, ở chợ đêm, loại thẻ này không phải ký tên, quẹt thẻ một cái, ai cũng sẽ không biết chi phí này bắt nguồn từ ai.
Nguyên soái tiên sinh trực tiếp bước đến chỗ ở giữa, hỏi người đàn ông đang đứng sau quầy tinh thạch năng lượng: “Tinh thạch năng lượng cao cấp có bao nhiêu?”
Người đàn ông kia hơi run run, đứng thẳng người đánh giá người có tướng mạo bình thường ở trước mặt vài giây rồi trả lời: “Khoảng năm trăm viên.”
“Giá cả?”
Người đàn ông thấy bộ dáng lưu loát của anh, biểu hiện cũng nghiêm túc hẳn: “Giá bây giờ là một trăm hai mươi mốt vạn.”
Quý Tu Quân căn bản không phí lời, anh chỉ muốn mau mau mua xong để mang theo nhóc con đáng yêu mềm mại trong ngực nhanh chóng rời khỏi đây.
“Tôi lấy hết, không tính số lẻ, một trăm hai mươi vạn.”
Người đàn ông đứng sau quầy tặc lưỡi, cũng không do dự, sau khi quẹt thẻ lấy ba trăm triệu tiền đặt cọc, trực tiếp mang người tới kho hàng gửi tinh thạch năng lượng.
Một viên tinh thạch năng lượng cao cấp to khoảng một nắm tay con nít, năm trăm ba mươi hai viên được xếp chỉnh tề, xem như dùng kỹ thuật không gian để chứa, thì thùng tinh thạch cũng cao bằng nửa người Nguyên soái, còn nặng cực kỳ.
Việt An ở trong túi ẩn tự mình cắn đuôi, mặt mèo đáng yêu đang nhăn lại, khổ sở cố gắng nhớ kỹ thuật Tụ lý càn khôn(*) mà các lão tiền bối trong tộc đã giảng qua cho cậu.
(*) Tụ lý càn khôn: giấu vật trong tay áo, đại khái là tuỳ thân không gian ấy.
Đáng thương rằng lúc trước cậu là một con mèo bị bệnh lười lại tin người, nghe xong câu chuyện thần bí “Con mèo không có ống tay áo thì học Tụ lý càn khôn làm gì”, cậu vẫn không để phép thuật này ở trong lòng.
Đến bây giờ cần dùng thì mới tặc lưỡi ân hận.
Việt An ở trong túi ẩn nhanh chóng đâm ngay eo Quý Tu Quân đang xác nhận số lượng, cực kỳ muốn kêu meo meo.
Cái thùng lớn như vậy, làm sao mang ra ngoài!
Ra ngoài sẽ không bị người cướp à!
Nhưng Nguyên soái tiên sinh cũng không cảm thấy khổ não, anh đưa tay vỗ vỗ Việt An đang chọc lét anh, sau khi xác nhận hàng hoá không có chút sai sót, lưu loát trả sạch số tiền còn lại, rồi nhẹ nhàng nhấn nhấn một nút lệnh bên trên thùng.
Bên dưới thùng bắn ra bốn cái bánh xe, lăn về phía cửa khác của nhà kho.
Cửa hàng lớn nhất của chợ đêm, một nhà độc đại thì tất nhiên có đặc quyền.
Ví dụ như cửa sau nhà kho có một cái thang máy, đầu bên kia thang máy trực tiếp thông với bãi đậu xe của trung tâm thương mại phía trên.
Người đàn ông giao dịch với anh quy củ đi theo sau, nhìn Quý Tu Quân không che giấu được tác phong quân nhân, trước khi anh bước vào thang máy thì hắn rốt cục mở miệng gọi anh lại.
“Quý khách…” Người đàn ông nở một nụ cười cẩn thận và nịnh nọt “Mạo muội hỏi một câu, quân đội một lần mua nhiều tinh thạch năng lượng như vậy là muốn làm chuyện lớn phải không?”
Quý Tu Quân dừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói gì.
Quý Tu Quân: “…”
Nói ra thì chắc ông không tin.
Thật ra tôi đến là để mua thức ăn cho mèo.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên soái: Thật đấy, tin tôi. (gắn thêm icon nghiêm túc)
Chè: An bệ hạ chiêu thứ hai – nằm lăn ăn vạ. Thương Nguyên soái, câm nín không biết nói sao luôn:))