• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mèo Chè.

Việt An ngồi xổm trên đùi Quý Tu Quân, ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy màn hình bị mặt bàn che mất.

Nhưng cậu vẫn nghe rõ lời Quân đoàn trưởng số 1 vừa nói.

Lúc trước Việt An đã nói thế nào?

Nếu họ thật sự muốn tìm, thì chắc chắn sẽ tự tìm tới hoặc đưa tin.

Đây chẳng phải thật sự tự tìm tới cửa rồi sao!

Việt An còn hơi mông lung, cậu lắc lắc cái đầu ngủ tới mơ mơ màng màng, vẫy cái đuôi đang quấn chặt cổ tay Quý Tu Quân một cái, sau đó bám vào áo khoác của Quý Tu Quân để trèo lên vai anh, quân hàm trên vai hơi cấn chân nên cậu ghét bỏ đạp một vuốt lên áo khoác của anh.

Nguyên soái Quý hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ôm Việt An đang có ý định leo lên nón xuống, đặt lên mặt bàn.

Quân đoàn trưởng số 1 liếc Việt An.

Hắn dẫn Quân đoàn của hắn đi canh gác ngoài tầng khí quyển, nhất là canh gác mấy miệng lỗ sâu cố định ở gần hành tinh này.

Cho nên đoàn cướp vũ trụ Phượng Hoàng vừa xuất hiện thì họ phát hiện ngay, đồng thời cho toàn quân cảnh giác trong tích tắc.

Cảnh giác, chỉ là cảnh giác bình thường, không phải là ra oai.

Bởi vì từ trước đến nay đoàn cướp vũ trụ Phượng Hoàng không bao giờ ra tay với dân thường và quân đội, mỗi lần hành động cũng có mục tiêu vô cùng rõ ràng, trực tiếp chạy một mạch tới hành tinh mạch khoáng năng lượng mà họ muốn.

Chỉ cần không chủ động đi trêu chọc họ trong khoảng thời gian này, thì dù giáp mặt đụng nhau cũng có thể đi lướt qua trong hòa bình.

Tác phong này tạm thời được xem là kiểu thận trọng hiếm thấy trong các đoàn cướp vũ trụ.

Một điểm duy nhất khiến người ta cực kỳ căm giận chính là sau khi họ cướp được hành tinh mạch khoáng năng lượng xong, họ sẽ đuổi tất cả những sinh vật có trí tuệ ra khỏi đó, không chừa một ai.

Mà trên hành tinh mạch khoáng năng lượng không chỉ có chủ quặng mỏ hay chủ quản do chủ mỏ thuê quản lý mỏ, bỏ qua không tính tới người máy khai thác quặng, trừ lao công được tuyển nhận từ bên ngoài do đế quốc cưỡng chế yêu cầu vì tăng tỉ lệ việc làm, cung cấp vị trí đi làm, thì loại người nhiều nhất trên những hành tinh mạch khoáng năng lượng kia thật ra lại là tội phạm lưu vong.

Trong mắt những tội phạm lưu vong đấy, mỗi lần đoàn cướp vũ trụ Phượng Hoàng hành động, đối với chúng mà nói thì đây là một cơ hội để chạy trốn.

Trung bình khoảng sáu hoặc bảy năm đoàn cướp vũ trụ sẽ hành động một lần, trong thời đại tuổi thọ loài người dài tận ba trăm năm, sáu bảy năm cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Mỗi lần tin tức của đoàn cướp vũ trụ Phượng Hoàng được công bố ra bên ngoài, tội phạm lưu vong trên những hành tinh mạch khoáng lớn lại bắt đầu cuồng hoan.

Cho nên dù so với các đoàn cướp vũ trụ lớn khác mà nói, hành vi của đoàn cướp vũ trụ Phượng Hoàng gần như được xưng tụng là ổn trọng thân thiện, nhưng họ vẫn không tuột khỏi vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng truy nã của các quốc gia.

Đoàn cướp vũ trụ này xuất hiện tại thời gian mẫn cảm, Quân đoàn trưởng số 1 không thể không cảnh giác.

Dựa theo phong cách từ trước tới giờ của đoàn cướp vũ trụ Phượng Hoàng, chắc hẳn họ cứ mắt nhìn thẳng trực tiếp rời đi mới đúng, nhưng khi Quân đoàn trưởng số 1 nghĩ như thế, mở tần số truyền tin với bên ngoài lên, hắn lại nhận được yêu cầu truyền tin do bên kia gửi tới.

Bên kia còn tiện tay dứt khoát yêu cầu trò chuyện bằng video luôn.

Quân đoàn trưởng số 1 mở to mắt, tim ngừng đập mạnh, do dự ba giây, cuối cùng vẫn chọn kết nối.

Người xuất hiện trong màn hình không phải người phụ nữ thành thục mạnh mẽ trong tư liệu, mà là một thanh niên có vóc người cao, ngoại hình âm nhu, khóe mắt hơi xếch lên để lộ một tia quyến rũ khó hiểu.

Người thanh niên toàn thân từ trên xuống dưới đều hiện lên sự quyến rũ này, trong nháy mắt nhìn thấy Quân đoàn trưởng số 1 thì nhíu mày lại, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến vì muốn mèo.”

Quân đoàn trưởng số 1 cảm thấy đau răng.

Sao lại là muốn mèo.

Hắn còn nhớ rõ lúc trước Việt An đã nói rằng để tiên tri kia tự tới tìm cậu, hiện tại người tìm tới muốn mèo lại là đoàn cướp vũ trụ khó giải quyết là như thế nào?

Chẳng lẽ tham mưu thần bí của quân tự do thật ra là thủ lĩnh của đoàn cướp vũ trụ Phượng Hoàng?!

Quân đoàn trưởng số 1 não bổ một hồi, cảm thấy không hổng logic chỗ nào nên hỏi: “Cậu là quân tự do…?”

“Quân tự do?” Thanh niên lộ vẻ mờ mịt: “Tôi không biết đó là gì, anh bảo Việt An đi ra, tôi muốn gặp cậu ấy.”

Thế là Quân đoàn trưởng số 1 quay đầu truyền tin cho Quý Tu Quân ngay.

Việt An nhìn màn hình ở sau lưng Quân đoàn trưởng, sau khi hắn tránh ra, cuối cùng họ cũng nhìn thấy đối phương.

Việt An: “…”

Quý Tu Quân nhìn lướt qua người kia rồi thấp giọng hỏi mèo của anh: “Em biết?”

Việt An quơ quơ vuốt: “Mẻo meo.”

Không biết.

Nhưng thật sự là hồ ly, không sai.

—— Cách màn hình cũng ngửi được mùi lẳng lơ của hồ ly.

Thanh niên hồ ly vỗ vỗ mặt bàn, y cũng không nhiều lời, thẳng thắn hỏi Việt An: “Cậu đi lên hay tôi xuống dưới?”

Việt An bị câu hỏi của y làm cho mờ mịt: “Mẻo?”

“Chúng tôi chờ cậu rất lâu, có việc muốn tìm cậu hỗ trợ.” Thanh niên hồ ly cực kỳ thẳng thắn và ngay thẳng.

Dù họ không phải đồng tộc, nhưng trong thế giới bị loài người chiếm giữ, yêu quái gần như tuyệt chủng này, hiện tại chỉ cần là yêu quái thì đã có thể ôm đầu hô to “người thân kìa”, rồi thân như một nhà trong nháy mắt.

Giao lưu giữa yêu quái với yêu quái, trừ một ít yêu quái thích nói dối hoặc nhiều lời trời sinh, thì thật ra có rất ít cong cong quẹo quẹo.

Nếu thật sự muốn gây chuyện với nhau, cơ bản là đều trực tiếp ra tay làm.

Họ rất dễ nói chuyện, đa số đều bày tỏ thiện ý.

Việt An quan sát tỉ mỉ thanh niên trong màn hình một phen, kinh ngạc phát hiện dấu hiệu điềm báo sắp chết chậm rãi biến mất từng chút một.

Chỉ sợ hồ ly này đã gặp được quý nhân hóa tai.

Mà quý nhân này… Việt An cúi đầu nhìn móng vuốt của bản thân một lát, cảm thấy chắc là bổn meo meo nhỏ cậu.

Việt An nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Quý Tu Quân, sau khi Quý Tu Quân gật đầu thì quay lại meo một tiếng với hồ ly.

Thanh niên hồ ly nghe hiểu tiếng meo của Việt An một cách trôi chảy, y phất tay một cái rồi nói: “Được, tôi đi xuống.”

Đây là một con hồ ly có hành động khá mạnh mẽ dứt khoát, vừa dứt lời đã cúp truyền tin luôn.

Đối với người có thể nghe hiểu miêu ngữ, Quân đoàn trưởng số 1 và Nguyên soái tiên sinh đều sinh lòng tôn kính.

Nhất là Quân đoàn trưởng số 1 không biết nội tình, hắn vẫy lui lính liên lạc, bày tỏ kinh sợ liên tục đối với một loạt thao tác này: “Chuyện gì xảy ra? Đó là đồng tộc của Việt An sao? Con người? Hay là sinh vật trí tuệ có hình người?”

Quý Tu Quân nghĩ nghĩ, sau đó khẽ gật đầu: “Ừm.”

“Việt An đang ở thời kỳ ấu sinh(*)? Không đúng, chẳng phải là Việt An là mèo sao? Làm sao họ có thể từ hình thú chuyển thành hình…” Quân đoàn trưởng số 1 nói tới đây thì ngừng lại, dường như hắn nhận ra điều gì đó, khiếp sợ nhìn Việt An đang ngồi xổm trên bàn liếm lông.

(*) Ấu sinh: con non, ấu trùng.

Nguyên soái Quý nâng mắt liếc liếc hắn.

Quân đoàn trưởng số 1 sửng sốt nửa ngày rồi hỏi: “… Việt An?”

Việt An dừng động tác liếm lông lại: “Meow.”

Quân đoàn trưởng số 1 phất tay áo: “Ý tôi là… người… ừm?”

Việt An nâng đôi mắt mèo xanh thẳm lên nhìn thẳng vào mắt Quân đoàn trưởng số 1: “Méo!”

Quân đoàn trưởng số 1 cảm thấy tất cả kiến thức cơ bản về tiến hóa của sinh vật ầm ầm sụp đổ trong nháy mắt, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, không thể gắn lại.

Thật lâu sau, hắn bỗng lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên lại là: “Vậy chẳng phải là tôi đã ngủ cùng phòng với Việt An gần nửa tháng sao?”

Việt An: “…”

Quý Tu Quân: “…”

Quân đoàn trưởng số 1: “…”

Sợ nhất là bầu không khí chợt yên tĩnh.

Quân đoàn trưởng số 1 ngẩng đầu nhìn Nguyên soái Quý của họ, mà Nguyên soái Quý cũng đang im lặng lạnh lùng nhìn hắn.

Trong ánh mắt kia mang theo đao súng kiếm sắc, “vèo vèo” muốn bắn Quân đoàn trưởng số 1 thành cái sàng luôn.

Quân đoàn trưởng số 1: “…”

Không phải chứ, lúc trước là ngài chủ động đưa giường nhỏ của Việt An sang mà???

Bây giờ ngài lại liếc mắt dao là đang trách tui sai sao?

Cả chuyện này đều do tui sai?

Chuyện gì cũng do tui sai?

Ngài đừng tưởng rằng ngài là Nguyên soái thì tui không dám đánh ngài nha!

Tui nói cho ngài biết! Tui… thiệt sự không dám!!!

Quân đoàn trưởng số 1 chìm vào lúng túng và im lặng, cho đến khi hắn nhìn thấy trên màn hình theo dõi, trong hạm đội đang giằng co với họ có một chiếc phi hành khí cỡ nhỏ chở người bay ra ngoài, lúc này mới nhanh chóng tìm được lý do thoát khỏi sự lúng túng.

“Cậu ta xuất phát.”

Quý Tu Quân khẽ gật đầu, trực tiếp vươn tay cúp truyền tin.

Việt An nhảy từ trên bàn xuống, lấy quân phục ra rồi đi vào phòng tắm nhỏ thay quân trang.

Vốn không cần làm thế, nhưng Việt An cảm thấy Quý Tu Quân chắc chắn muốn biết cậu và hồ ly nói gì.

Quý Tu Quân hỏi: “Đó là loài nào?”

“Hồ ly.” Việt An trả lời: “Lúc đầu y cũng có điềm báo sắp chết, nhưng hình như bây giờ đã mất.”

Quý Tu Quân sững sờ: “Hửm?”

“Y gặp được quý nhân hóa tai, là…”

Việt An kiêu ngạo ưỡn ngực, vừa định chỉ vào bản thân thì chạm tới ánh mắt nhìn cậu chăm chú của Quý Tu Quân, cậu bỗng khựng lại.

Chờ chút, cậu chỉ là một con mèo, hình như không làm được chuyện nghịch thiên sửa mệnh gì đó.

Nhưng Quý Tu Quân lại có thể thông qua cầu nguyện với cậu đạt được hiệu quả nghịch thiên sửa mệnh.

Việt An kẹt ở nửa đường, đôi mắt mèo trừng tròn xoe, mặt viết đầy “trẫm hổng vui”.

“Sao vậy?” Quý Tu Quân hỏi.

Việt An nhìn vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn từ đầu tới cuối của anh: “Không sao, lát nữa nếu hồ ly hỏi anh muốn gì thì anh cứ nghe tôi.”

Quân Tu Quân cũng không do dự, dứt khoát khẽ gật đầu.

Hiện tại quân của Quý Tu Quân đang dừng trên một hành tinh cứ điểm ở phía Tây Tinh hệ thứ 18 để dưỡng sức, lúc này đang là buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp, xung quanh rất yên tĩnh, khiến người ta buồn ngủ.

Cảm giác muốn ngủ này lập tức bị phá vỡ bởi một chiếc phi hành khí vừa hạ xuống.

Đánh vỡ sự yên tĩnh này cũng không phải là chiếc phi hành khí, mà là người bước xuống từ phi hành khí.

Cũng không phải ai cũng có thể tẩy lễ bằng cách nhìn khuôn mặt có thể nhận được tất cả sự ca ngợi tốt đẹp của Việt An ở khoảng cách gần mỗi ngày, như Quân đoàn trưởng và Quý Tu Quân.

Hồ ly tinh tự mang theo buff quyến rũ, loại hình đi trên đường cũng có thể bị người kéo đi bỗng xuất hiện, quả thật là một sự kiện lớn vô cùng oanh động.

Không nói những chuyện khác, chỉ nói trong thời gian từ khi y hạ xuống đến khi đến phòng hội nghị, rõ ràng y không hề cho người ngoài một ánh mắt, nhưng lại làm cho tất cả những người nhìn thấy y đều cảm thấy bản thân bị trêu chọc.

Việt An ngồi xổm trong phòng họp nhìn hình ảnh theo dõi: “Ồ, hồ ly tinh thật lợi hại, trách không được tộc bọn họ nhiều tiền như vậy, vẫy tay là có người đưa tới ngay.”

Quý Tu Quân nhìn cậu không chớp mắt, nói: “Tôi cũng có nhiều tiền.”

Việt An quay đầu liếc anh một cái, đối đáp qua loa: “À ừ, anh có nhiều tiền.”

Chuyện này cũng muốn tranh.

Ngây thơ!

Nguyên soái Quý ngây thơ còn muốn nói rằng anh cũng rất lợi hại, nhưng cửa phòng họp đã mở ra.

Thanh niên hồ ly từ trên xuống dưới đều tản ra sự quyến rũ người khó hiểu nhìn trong phòng một vòng, sau đó y trực tiếp sải bước đi đến trước mặt hai người, không hề khách sáo mà đặt mông ngồi xuống.

“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Việt An.” Y nói, giọng nói kia dường như cũng mang theo chút chọc người.

Nhưng một người một mèo trước mặt y đều không phải là người dễ bị chọc.

Thậm chí Việt An còn xích lại gần Quý Tu Quân, vừa xích lại gần vừa nhích về phía trước, bày dáng vẻ bảo vệ đồ ăn.

Việt An hỏi: “Cậu nghe từ chỗ nào mà ngưỡng mộ đại danh đã lâu?”

“Chúng tôi chờ cậu mấy vạn năm.” Thanh niên hồ ly nói như vậy: “Từ khi tiên giới bắt đầu suy tàn thì bắt đầu chờ.”

Tâm Việt An hơi hồi hộp, mờ mịt nhìn đối phương: “Nơi này thật sự là tiên giới?”

“Đúng.” Hồ ly khẽ gật đầu.

Việt An lập tức uể oải ỉu xìu bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Cậu ỉu ỉu xìu xìu cúi đầu: “Đã xảy ra chuyện gì…?”

Thanh niên hồ ly nhìn cậu một hồi, hơi muốn vỗ vỗ đầu cậu an ủi, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Quý Tu Quân lãnh đạm im lặng bên cạnh thì y lặng lẽ thu tay về.

Tiên giới suy tàn, có thể nói từ ba vạn năm trước.

Đúng như Việt An suy nghĩ, linh khí ở Trái Đất suy kiệt, tiên khí của tiên giới cũng là một tài nguyên có tính chất tiêu hao giống thế, cũng sẽ vì tiên nhân dần dần tăng nhiều mà không chịu nổi áp lực, từ từ đi vào tình huống sụp đổ.

Lúc ban đầu, mọi người còn có thể bình tâm tĩnh khí ngồi xuống cùng bàn bạc trong tình huống này phải làm gì mới đúng, nhưng nói một hồi cuối cùng vẫn đánh nhau.

Lý do đánh nhau rất đơn giản, tài nguyên cứ càng ngày càng ít, thật ra lúc sau là bàn luận phân chia những tài nguyên còn sót lại.

Vậy phải phân chia tài nguyên có hạn này như thế nào?

Mày là một thế lực nhỏ, cũng không thể được chia giống thế lực lớn như tao đúng không?

Nhưng thế lực nhỏ không phục, vì họ cũng muốn phát triển.

Một tới hai đi rồi phân chia không đồng đều, thế là đánh nhau.

Đánh cho thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang(*), sao trời vỡ vụn từng mảng, vô số ánh sáng biến mất.

(*) Thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang: trời đất tối tăm, trời trăng không sáng.

Đánh nhau bị thương, cũng cần tài nguyên để hồi phục đúng không?

Con trẻ nhà mình tu hành muốn đột phá, cũng cần tài nguyên hộ giá hộ tống đúng không?

Đánh nhau sử dụng pháp thuật, dùng hết cũng cần tiên khí bổ sung khôi phục đúng không?

Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, tài nguyên càng ngày càng ít, tài nguyên còn sót lại cũng nhanh chóng hao hết.

Tài nguyên càng ít thì càng tức giận, càng tức giận thì càng đánh dữ hơn.

Đánh tới cuối, bên yêu tiên đánh bên nhân tiên tới vô cùng thảm liệt, đồng thời lúc kéo nhân tiên xuống nước, yêu tiên nhẫn tâm dốc hết tài nguyên còn sót lại của toàn tộc làm một đại trận thượng cổ, dứt khoát nhốt toàn bộ yêu tiên vừa thăng tiên và đám nhỏ vừa ra đời ở tiên giới vào trong, sau đó ngựa không ngừng vó tìm Đế Thính(*) được xưng có thể thông hiểu thiên địa.

(*) Đế Thính: vật cưỡi của Đức Địa Tạng Vương, trước là một con chó trắng tên Thiện Thính, sau trở thành một loài lai giữa rồng và lân, thông hiểu mọi chuyện trời đất.



Con Đế Thính đang hấp hối sắp chết, lúc họ tìm tới thì đã nói hai từ, một là Cửu Vĩ Miêu, một là Việt An.

Nói xong nó cũng chết luôn(*), để lại đám đại tiền bối yêu tiên mờ mịt đứng tại chỗ.

(*) Gốc là “nấc” hoặc “đánh rắm” (嗝屁): phương ngữ Đông Bắc Trung Quốc, nghĩa là chết, mất. Tất cả phương ngữ này đều sẽ được đổi thành “chết”, không giống trong bản qt hoặc raw gốc.

Cũng may là lúc đó lão hồ ly vừa thăng tiên trăm năm, nghe xong thì ông nói rằng quen một con Cửu Vĩ Miêu tên Việt An.

Tiếc là sau khi ông thăng tiên, con đường nối giữa Thiên Môn và thế gian sập ngay lúc ông đi vào không lâu nên không thể quay về. Sau khi hao hết tâm lực bắt được liên lạc với tộc nhân ở thế gian, thì lại nhận được tin sau khi ông thăng tiên không lâu, Việt An đã lặng lẽ meo meo sờ soạng truyền tống trận trong tộc, không biết đi tới đâu.

Lão hồ ly biết tin xong thì sụp đổ.

Nhóm yêu tiên cũng sụp đổ.

Cũng may là trong tộc có mấy yêu tiên học được cách tính bói toán của loài người, chỉ một ngón tay nói hi vọng của chúng ta đang ở mấy vạn năm sau.

Nhóm yêu tiên nghe xong thì cắn răng quyết định quyết tâm một lần, đưa tất cả đám nhỏ và những yêu tiên mới thăng tiên vẫn chưa bị tiên khí thay thế linh khí cấp thấp trên người hoàn toàn vào trong trận pháp khổng lồ an toàn này.

Sau đó họ quơ lấy vũ khí, hung thần ác sát hung hăng đánh một trận với các chủng tộc khác, chuyển từng đống từng đống lớn tài nguyên vào ổ nhà họ, cũng không trị thương cho bản thân, trữ tất cả trong nhà kho chứa, cảm thấy bản thân sắp chết thì ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh mà chết, nói gì cũng không thể hù đám nhỏ chứ.

Bọn họ cứ thế cứng rắn giết ra một con đường sống cho nhóm hậu bối yêu tộc.

Nhưng đều đã thăng tiên, cuối cùng nhóm yêu tiên vừa mới thăng tiên kia vẫn phải dựa vào tài nguyên cấp cao hơn.

Khoáng thạch trên một hành tinh mạch khoáng năng lượng không đủ để những yêu tiên đã thành tiên bọn họ nhét kẽ răng.

Thế là theo thời gian dần trôi qua, tài nguyên cấp cao vào không đủ ra, lục tục có yêu tiên sống từ thời đại kia bỏ mình.

Bọn lão hồ ly không có cách, đành phải kiên trì tìm đường ra ngoài.

Một lần ra ngoài, có mấy nhóc con thông minh ngầm cọ cọ đi ra theo, trong phút chốc họ không chú ý, những đứa nhỏ có vẻ ngoài xinh đẹp mỗi người một vẻ bị loài người bắt đi.

Những đứa nhỏ còn lại quần tình xúc động, lần đầu tới xã hội loài người nên họ như nghé con mới sinh không sợ cọp, không thèm chào hỏi nhóm lão tiền bối mà hô hào lao ra ngoài giải cứu đồng bạn.

Kết quả đương nhiên là ngàn dặm bôn ba, từng bước từng bước tự đưa bản thân tới cửa, bị bắt hết không sót một đứa.

“Sau đó lão tiền bối dẫn theo chúng tôi lập thành đoàn cướp vũ trụ, lần đầu tiên đi cướp chính là cứu đám nhỏ về, làm xong lần cướp này, vì tiên khí hao hết mà lão tiền bối cũng chết.”

Thanh niên hồ ly tháo huy hiệu Phượng Hoàng trên vạt áo xuống, khẽ thở dài.

“Tên của đoàn cướp vũ trụ này cũng do ông ấy đặt, lấy từ ý nghĩa Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh.”
Chè: nếu ai đọc phiên ngoại 1 rồi thì chắc biết bạn hồ ly rồi ha, nhờ có bạn này thúc đẩy là cp chính thành đôi, tư vấn tâm lý của An bệ hạ đó:)) Hồ ly vừa xuất chuồng thì An meo meo đã ghen lên, uy lực kinh người chưa.

Cơ mà chương này cũng là chương hé lộ plot twist đó, các tiền bối yêu tiên đã dùng sinh mạng của họ để kéo dài hy vọng cho đám tiểu bối, bảo vệ họ cho đến khi gặp được Việt An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang