Cô che mặt lại, che lại gương mặt nóng bỏng, không cần soi gương cũng biết mình khẳng định giống như một củ khoai nóng đã lột da.
Cô hoàn toàn không dám nhắc lại chuyện hôn môi, chỉ hy vọng thời gian trôi qua mình sẽ có thể xem ảnh hưởng của chuyện này làm nhạt đi, anh ấy và cô, tốt nhất vẫn nên bảo trì trạng thái hiện tại.
Cố tình, Dịch Kiêu bên kia lại không để yên.
"Đường Đường cũng không thể quên, nếu đã quên, anh sẽ làm em nhớ lại."
Thanh âm Dịch Kiêu chậm rãi, từng từ từng từ nói thật rõ, rõ ràng ngữ khí không phải mạnh mẽ nhưng vào trong tai cô lại khắc thật sâu.
Dịch Đường Đường gấp gáp kéo chăn lên cao súc cả người vào trong.
Không, không, cô không nghe, cô cái gì cũng không nghe......
Dịch Kiêu nhìn chén sứ trong tay chỉ còn dư lại một lớp cháo loãng, lại thấy bộ dáng trốn tránh của Dịch Đường Đường, khóe miệng hơi cong cong lên, tạm thời buông tha cô.
"Đường Đường ngủ lâu như vậy, dậy đi anh mang em ra ngoài một chút. Em nghỉ một lát, anh ra ngoài chờ em."
Dịch Kiêu nói xong, kêu Đậu Tương cùng ra khỏi phòng.
Đậu Tương còn chưa rõ vì sao Đường Đường chủ nhân lại sắc mặt không tốt mà tự giấu mình đi, quan trọng nhất là cơm cũng không ăn xong, lãng phí đồ ăn thật không phải là chủ nhân tốt!
Trước khi rời đi, nó còn kêu quát quát tới chủ nhân còn đang che mình lại, chẳng những không thu được hồi đáp còn nhận được từ Dịch Kiêu một đôi mắt mang hình viên đạn.
"Ngao ô ~" hôm nay Đường Đường cùng Kiêu đều thật kỳ quái.
***
Xác nhận trong phòng hoàn toàn an tĩnh, Dịch Đường Đường kéo chăn ra, tự mình chui ra ngoài.
Từng ngụm hít thở không khí mới mẻ, đỏ ửng trên mặt đã giảm đi được nửa, nhưng tưởng tượng đến hai câu nói vừa rồi của Dịch Kiêu, cô liền không nhịn được mà khuôn mặt lần nữa muốn phát sốt.
Dịch Đường Đường chán nản lăn lộn ra giữa giường, đấm đấm lên mặt giường.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a?
Ước chừng ở trong phòng lăn lộn hơn hai mươi phút, Dịch Đường Đường cọ tới cọ lui mà cọ ra khỏi phòng.
Từ cửa phòng ra tới phòng khách quá ngắn, khi ra tới cửa cô đã cố gắng cử động thật nhẹ nhưng ngay cả như vậy, khi cô đứng ở cửa, trong nháy mắt sáu người một chó đang thảo luận ở phòng khách vẫn đồng loạt dừng lại mà nhìn về phía cô.
Dịch Đường Đường cười gượng hai tiếng vẫy vẫy tay với mọi người. Tầm mắt vội vàng đảo qua Dịch Kiêu, che dấu bớt một ít cảm xúc xấu hổ, cô hướng tới chỗ mọi người, cố gắng ra vẻ tự nhiên mở miệng: "Các người đang làm gì đó?"
"Dịch ca đang giúp chúng tôi phân phối tấm thẻ, Đường Đường cảm thấy thân thể thế nào?" Người nói là Đặng Lâm Siêu.
"Khá tốt, mọi người không cần lo lắng." Cô mỉm cười, nói xong, lặng lẽ nhìn mắt Dịch Kiêu, tiếp theo đi tới chỗ trống bên cạnh Chu Hiểu ngồi xuống.
Quan hệ Dịch Kiêu và Dịch Đường Đường, tiểu đội năm người đều tự hiểu, chỉ cần cô xuất hiện, bọn họ sẽ tự động dịch ra để bên cạnh Dịch Kiêu có chỗ trống cho cô ngồi.
Sô pha trong phòng khách có ba cái, ở giữa có thể ngồi bảy tám người, hai bên là sô pha mềm, biết được Dịch Đường Đường đã tỉnh lại, bọn họ tự phát để dành chỗ bên người Dịch Kiêu cho cô, nhưng đột nhiên cô lại đến ngồi giữa năm người bọn họ, đây là thế nào?
Sắc mặt tiểu đội năm người thật vi diệu.
Đinh Dao nhìn Dịch Đường Đường trên mặt lộ ra chột dạ, nghĩ đến tình hình vừa rồi khi đưa cơm, chỉ cho là hai người náo loạn giận dỗi.
"Được rồi, chúng ta vừa rồi nói đến chỗ nào? Dịch ca anh tiếp tục giúp chúng tôi phân phối thẻ đi?" Đinh Dao mở miệng.
Triệu Nghiêu lập tức tiếp được lời cô nói, mấy người lại mở miệng nói tiếp, trong lúc nhất thời không khí đình trệ phôi phục lại tự nhiên.
Dịch Đường Đường thấy việc này xem như đã qua, cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu nghe họ nói chuyện.
Thẻ được phân phối là đến từ dị năng giả bậc cao hôm qua Dịch Đường Đường giết chết.
"Dị năng giả được tiêm vào một lượng lớn máu của người biến dị, thẻ biến dị sau đó cũng sẽ không giống thẻ bình thường, sau khi dung nạp thẻ biến dị, thẻ dị năng cũng sẽ chuyển hóa thành thẻ biến dị. Đội người của Chư Vũ kia sở dĩ cấp bậc cao hẳn đều là sau khi dung nạp thẻ biến dị." Dịch Kiêu giải thích.
Đội ngũ của Chư Vũ, ngoại trừ tấm thẻ phụ trợ mãn cấp, các thẻ khác phần lớn đều là cấp sáu cấp bảy, nếu là thăng cấp bình thường, căn bản không có khả năng thuận lợi như vậy cho cả nhóm người.
Thẻ bình thường sau khi lên đến cấp 3, cho dù dung hợp thẻ như thế nào cũng vô pháp đạt tới hiệu quả đột phá cấp bậc, có thể thẻ biến dị là khác, nó có được khả năng xúc tiến không giống như bình thường.
Cho nên Đinh Dao sau khi dung nạp thẻ biến dị đã thành công đem dị năng "đình trệ" lập tức tăng lên cấp bốn.
"Nhưng mà, dung nạp thẻ biến dị chung quy không phải đường chính. Càng dễ dàng thăng cấp, tới hậu kỳ áp lực sẽ càng lớn." Dịch Kiêu vừa lúc đó rút ra một thẻ biến dị, là thẻ "lôi hỏa" cấp bảy của Chư Vũ.
Tấm thẻ "lôi hỏa" là thẻ kỹ năng tính đánh chủ công, khả năng xuất hiện tổ hợp thẻ song dị năng là cực kỳ nhỏ, lực công kích mạnh mẽ lại càng khó.
Đáng tiếc, Chư Vũ lựa chọn đi vào con đường không có lối lui.
Đại đa số người đều mưu toan tìm kiếm lối tắt, không nghĩ tới, kế bên lối tắt đó là một hố sâu.
Kịp thời ngăn được tổn hại, từ lối tắt mà được đến đồ vật có thể được xưng là may mắn, nhưng nếu trầm mê trong đó, dục vọng tham lam càng nhiều, hố sẽ ngày càng sâu càng to, khoảng cách từ lối tắt đến vực sâu cũng càng ngày càng ngắn lại.
Thẻ biến dị xác thật có thể giúp cho thẻ bài thăng cấp không hạn chế. Nhưng nếu không có thẻ biến dị mà lại lần nữa muốn tự thân thăng cấp, đó chính là đối mặt với hố sâu.
Thành phố Bạc Mộc trở thành vây thành là dục vọng không chiếm được của Chư Vũ, hắn muốn thiết lập một nhà giam thật lớn, cuối cùng chỉ được kết quả cá chết lưới rách.
Đám người Đặng Lâm Siêu nghe nói xong đều trầm mặc xuống.
"Vậy nếu không, chúng ta vẫn không cần dùng thẻ biến dị để thăng cấp. Ha hả, tôi cảm thấy trạng thái chậm rãi thăng cấp của tôi cũng khá tốt, ít nhất là tới đâu chắc tới đó!" Đặng Lâm Siêu gãi gãi đầu, nhiệt tình đối với thẻ biến dị bị buổi nói chuyện tưới diệt cả, hiện tại anh có điểm chùng bước.
Triệu Bồng cũng phụ họa lên: "Đúng vậy, Dịch ca, em cũng nghĩ thăng cấp tiếp theo theo hướng bình thường thôi."
Triệu Nghiêu Chu Hiểu Đinh Dao ba người cũng sôi nổi tỏ vẻ tương đồng ý kiến.
Dịch Kiêu nghe vậy, có chút kinh ngạc nhẹ xả khóe miệng, anh xác thật không nghĩ tới thái độ bọn họ lại nhất trí như vậy.
"Sử dụng thích hợp thẻ biến dị không ảnh hưởng toàn cục, thẻ của các người chỉ tăng được một bậc sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến việc thăng cấp về sau."
Anh cố ý dừng một chút, mắt quét thấy bọn họ cả đám may mắn mà nhẹ nhàng thở ra, lại mở miệng bổ thêm một câu: "Càng quan trọng là, các người hiện tại quá yếu."
Năm người: "......"
***
Dịch Kiêu y theo trình độ cấp bậc của từng người mà phân phối thẻ biến dị.
Năm người kích động cầm lấy thẻ biến dị, đột nhiên cảm thấy có hy vọng thêm ở trong tay.
Quả nhiên, đi theo đại lão có thăng cấp!
"Dịch ca, chúng ta đây khi nào rời đi nơi này? Thành phố Bạc Mộc cũng không có người, chúng ta muốn tiếp tục đi về phía bắc sao?" Triệu Nghiêu vui rạo rực thu thẻ vào trong túi, hỏi chính sự.
Đặng Lâm Siêu cũng buông thẻ xuống: "Dịch ca, trên thực tế chúng tôi rời đi căn cứ trước đây có hỏi thăm qua, qua thành phố Bạc Mộc tới gần kinh đô sẽ có nhiều khu dân cư mới mọc lên, đại bộ phận người đều sẽ lựa chọn lưu lại các đại căn cứ chung quanh kinh đô."
Phương nam vốn dĩ cũng có căn cứ lớn, nhưng từ khi uy danh "con mắt giết chóc" Dịch Kiêu bắt đầu điên cuồng tỏa ra, đa số người đều chạy trốn đến phía bắc, người còn không có, căn cứ làm sao mở và phát triển lên?
Phía nam căn cứ cũng chỉ dư lại mấy căn cứ nhỏ còn tiếp tục kéo dài hơi tàn.
Tiểu đội Đặng Lâm Siêu cũng là ở trong một căn cứ đang kéo dài hơi tàn, không phải bọn họ không sợ "con mắt giết chóc" mà cho rằng tiểu đội bọn họ chỉ là một nhóm cò con, không có vận khí tệ đến như vậy mà đụng vào người đại ác.
Thật đáng buồn lại là, bọn họ xác thật không gặp "con mắt giết chóc" ở căn cứ này, nhưng căn cứ vẫn là vì người biến dị đột phát mà phải đóng cửa, lúc này bọn họ mới chuẩn bị đi lên hướng bắc.
Nếu cho Đặng Lâm Siêu lựa chọn, anh đương nhiên nguyện ý sinh hoạt ở một căn cứ lớn đem lại cảm giác mười phần an toàn, đúng hạn làm nhiệm vụ, ít nhất sinh hoạt được vững vàng. Nhưng nhớ đến tình huống đặc thù ôm đùi vàng, anh cũng chỉ phải hỏi thăm tình huống trước.
Dịch Kiêu nghe ra Đặng Lâm Siêu đề nghị.
Anh nhăn mày thật chặt, nhìn thoáng qua Dịch Đường Đường ngồi ngoan ngoãn ở đó.
Dịch Đường Đường đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với tầm mắt của anh, trái tim nhảy dựng lên, vội vàng tránh khỏi tầm mắt anh. Nhưng nhận thấy được biểu hiện của mình hơi quá mức, cô nhịn không được ngẩng đầu lên lần nữa, lại đâm vào đôi mắt đen nhánh của Dịch Kiêu.
Dịch Đường Đường một 囧, lại lần nữa súc bả vai, mai phục đầu.
Dịch Kiêu thấy cô kinh hoàng mà lại cực kỳ giống như một con sóc nhỏ trộm trái cây sợ bị phát hiện, anh cúi đầu cong cong khóe miệng, sau đó hướng tới mọi người: "Chờ thân thể Đường Đường tốt hơn một chút, chúng ta rời khỏi nơi này tiếp tục đi phía bắc."
Đặng Lâm Siêu nghe được lời này, trước mắt sáng ngời.
Ý của Dịch ca là, không phản đối tiến vào căn cứ!