• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau Dịch Đường Đường cùng Đậu Tương từ trong phòng chậm chạp đi ra, tầm mắt theo phản xạ nhìn một vòng trong sân, vừa lúc thấy được Dịch Kiêu đứng ở một góc.

Bên người Dịch Kiêu là Triệu Nghiêu đang cầm kéo nhấp "xoèn xoẹt", trước mặt Triệu Nghiêu là Lâm Chí đang ngồi thẳng lưng trên ghế.

Lâm Chí nho nhỏ gầy gầy ngồi trên băng ghế, trên người khoác một tấm vải to che từ trên vai xuống, cả người cậu trông càng nhỏ hơn.

Dịch Đường Đường bước tới chỗ bọn họ, Triệu Nghiêu đang nhìn đầu tóc Lâm Chí: "Tiểu Chí yên tâm, từ sau mạt thế đến giờ đầu tóc Bồng Bồng vẫn là anh cắt, chút nữa anh nhất định cắt cho em ra một kiểu tóc thật soái khí mê người!"

Lâm Chí nghe Triệu Nghiêu tâng bốc, có chút ngượng nhìn lén Dịch Kiêu một cái, sau đó ngoan ngoãn thuận theo, đáp: "Dạ."


Triệu Nghiêu tự hiểu là được cổ vũ, bắt đầu nhát kéo đầu tiên trên tóc cậu bé.

Dịch Đường Đường đến nơi, vừa vặn nghe được hai người đối thoại, cô không nhịn được bật cười lên.

Tay Triệu Nghiêu run lên một cái.

"Triệu Nghiêu ca, anh đây là lại cắt đầu dưa hấu cho Tiểu Chí hay sao?" Dịch Đường Đường ôm cánh tay Dịch Kiêu, cười tới nghiêng đầu.

Triệu Nghiêu cắt tóc thật không sai, nhưng chỉ biết cắt đầu dưa hấu, Triệu Bồng trắng nõn sạch sẽ thiếu niên có cái đầu dưa hấu cũng có phần đáng yêu, nhưng cái gì soái khí mê người thật không có liên quan chút nào đi?

Triệu Nghiêu không nghĩ tới mình bị chọc thủng nhanh như vậy.

Da mặt dày mà cười gượng hai tiếng, cái kéo trong tay Triệu Nghiêu tiếp tục múa may: "Mặt Tiểu Chỉ không phải là thật thích hợp với đầu dưa hấu hay sao? Đúng không Tiểu Chí?"


Triệu Nghiêu xuống nước, Lâm Chí nào không cho anh mặt mũi, cậu không dám gật đầu, chỉ nhẹ giọng trả lời một câu.

Dịch Đường Đường chạy tới chỉ để náo nhiệt một chút, xong đủ rồi, cô lại chạy đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, Dịch Đường Đường đi ra ăn cơm, vừa đến bên người Dịch Kiêu, nhìn thấy bộ dáng Tiểu Chí thì hơi sửng sốt một chút.

"Tiểu Chí rất thích hợp với kiểu tóc này nha." Cô không chút bủn xỉn mà khích lệ Tiểu Chí, nghe được thế, Triệu Nghiêu vui vẻ ra mặt.

Dịch Kiêu cũng ôn hòa mà nhếch nhếch môi, xem như phụ họa lời Dịch Đường Đường nói.

Mà Tiểu Chí đang cầm muỗng ăn cơm, vẻ mặt hồng hồng mà vùi đầu vào chén cơm.

Sau khi ăn sáng, mọi người dưới sự chỉ dẫn của Lâm Chí đi tìm thực vật biến dị trong thôn, thu hoạch trận cuối cùng.

Bất đồng với ngày hôm qua bị động, hôm nay ở vào thế chủ động, mọi người chém gϊếŧ thực vật biến dị theo kế hoạch đã bày ra.


Mọi người đồng loạt công kích, cây thực vật biến dị to cao hôm qua chưa tới mười phút đã bị sập.

Dịch Đường Đường không tham dự trận chiến này, cô và Đậu Tương nhàn rỗi không có việc gì lắc lư qua lại phía sau.

Lâm Chí dẫn người đưa tới vị trí cây biến dị xong thì cũng không chiến đấu, cậu giống như một tùy tùng nhỏ bé ở bên cạnh Dịch Đường Đường.

Cô đi đến nơi nào, cậu liền đi theo nơi đó.

"Ca ca kêu em bảo hộ chị?" Dịch Đường Đường tìm một bậc thềm ngồi xuống, thuận tay nhổ nhổ đám cỏ biến dị gần đó, cười cười, dò hỏi Lâm Chí đang ngồi thẳng tắp giống như học sinh tiểu học.

Tầm mắt Lâm Chí rời khỏi đám cỏ biến dị bị Dịch Đường Đường ném qua một bên, trì độn gật gật đầu.

Làn da cậu bé hơi trắng xanh, ở đỉnh đầu là mái tóc dưa hấu ngộ nghĩnh, nhưng trên người trên mặt không có chút da thịt dư thừa nào, nhìn có chút đáng thương.
Đậu Tương tràn đầy hứng thú chơi đùa, Lâm Chí vừa ngồi xuống, nó liền chạy tới, cánh mũi mấp máy mà dán vào cậu bé.

Lâm Chí toàn thân cứng đờ, nghĩ đến ngày hôm qua nó nhào tới người mình giống như một con gấu đen, giọng nói run rẩy lên, nhưng vẫn cố gắng gượng: "Phải, Dịch ca ca kêu em bảo vệ cho chị!"

Dịch Đường Đường nghe cậu nói thật cẩn thận, cô cười khẽ ra tiếng.

Dị năng "lá chắn thịt" xác thật có công hiệu để bảo vệ người, nếu ca ca bảo cậu làm vậy, Dịch Đường Đường cũng không phản bác gì.

Nhưng mà, nhìn Lâm Chí bị Đậu Tương làm cho sợ tới mức khuôn mặt xanh mét không còn chút máu nào, cô nhịn không được mà xoa nhẹ mái tóc mềm mại, trấn an: "Đừng sợ, Đậu Tương thật đáng yêu, nó sẽ không cắn em!"

Đậu Tương đang ngửi ngửi Lâm Chí, nghe nhắc tới mình thì lỗ tai run nhẹ, "đáng yêu" mà dùng cái đuôi to nhẹ nhàng quét lên phía sau lưng Lâm Chí.
Lâm Chí run lên: "......"

"Em trước kia có biết ca ca?" Dịch Đường Đường thừa dịp ánh mắt mọi người tập trung vào cây biến dị, nhanh chóng móc ra từ không gian một cái túi giấy thịt khô đóng gói, nhét vào trong tay Lâm Chí.

Lâm Chí ngốc lăng mà nhìn túi thịt, có vẻ phản ứng không kịp.

Dịch Đường Đường lại xoa nhẹ tóc cậu, nghiêm túc nói: "Em gầy quá, phải ăn thịt nhiều một chút mới khỏe mạnh lên được." Cô nói xong, nhìn thấy Đậu Tương như hổ rình mồi mà chảy nước miếng thòng lòng, ngữ khí cô thay đổi đi, "Đậu Tương em phải giảm béo, muốn ăn thêm à, nằm mơ đi!"

Đậu Tương phải giảm béo bi thương mà "gâu" một tiếng, chạy tới bên người Dịch Đường Đường, dùng sức cọ cọ làm nũng!

Dịch Đường Đường tuyệt không thỏa hiệp mà quay đầu đi, ánh mắt nhìn Lâm Chí, trong lòng lại soạn ra một bộ nuôi dưỡng chó con.
Lâm Chí dưới ánh mắt sáng quắc của Dịch Đường Đường, cẩn thận mà mở túi giấy, giống như trộm mà nhanh chóng nhét thịt khô vào trong miệng.

"Ăn ngon không? Đây là thịt bò trộn rau xanh, chị và ca ca đều rất thích."

"Gâu!" Đậu Tương cũng thực thích.

Lâm Chí thong thả nhai miếng thịt khô trong miệng, ngượng ngùng gật gật đầu, vẻ ngượng ngùng của cậu thật đáng yêu, Dịch Đường Đường không nhịn được lại xoa đầu cậu thêm mấy cái.

Phát hiện bị mất đi đặc quyền được xoa đầu, Đậu Tương "..." im lặng mà nuốt nước mắt.

"Chị, em là một trong những đứa trẻ trong "thực nghiệm thức tỉnh", năm đó là Dịch ca ca cứu em ra." Nuốt xuống hết miếng thịt khô, Lâm Chí mới mím mím môi, nhỏ giọng nói.

Dịch Đường Đường đem vấn đề vừa hỏi ném lên trên chín tầng mây, lại nghe được Lâm Chí trả lời mà sửng sốt.
Nghe thêm Lâm Chí nhanh chóng nói thêm một câu: "Em biết người Dịch ca ca năm đó muốn tìm chính là chị."

Dịch Đường Đường sững sờ, cô muốn rặn ra một nụ cười, trên mặt lại như bị đóng băng, bên tai chỉ lặp đi lặp lại câu cuối cùng của Lâm Chí —— em biết năm đó người Dịch ca ca muốn tìm chính là chị.

***

Dịch Đường Đường ở phòng thí nghiệm hơn ba năm rưỡi, ngày qua ngày mà sống cuộc sống không khác gì nhau, mãi cho đến khi cô "chết", rời khỏi phòng thí nghiệm, trong lòng vẫn luôn ôm lấy ý niệm muốn thấy ca ca Dịch Kiêu một lần nữa.

Mà Dịch Kiêu thì sao?

Cô đã từng hỏi mấy năm đó Dịch Kiêu đã trải qua như thế nào, nhưng luôn bị anh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói lướt qua, những chuyện đã qua trong mấy năm đó dường như trong mắt anh không thể nói ra, chỉ có kết quả được gặp lại nhau mới là quan trọng nhất.
Cô và anh đều cố tình lướt qua đoạn thời gian xa cách này, nhưng nếu anh không gặp lại cô, anh ấy sẽ như thế nào?

Vẫn luôn tìm kiếm trong vô vọng?

Hay là, mất đi tâm niệm mà chết đi......

Lâm Chí đầy bụng tự trách mà canh giữ bên người vẻ mặt thất thần Dịch Đường Đường, cho đến khi Dịch Kiêu đi tới.

"Dịch ca ca." Lâm Chí do dự mở miệng, đem toàn bộ biểu tình mất mát của Dịch Đường Đường đổ lỗi lên người mình.

Dịch Kiêu cũng không trách cứ, anh gật gật đầu, kêu cậu chỉ dẫn đội ngũ đi tìm cây biến dị tiếp theo.

"Đường Đường làm sao vậy?" Chờ khi tất cả mọi người rời đi, Dịch Kiêu mở rộng vòng tay ôm cô vào trong ngực, ôn nhu hỏi.

Dịch Đường Đường hít sâu một hơi, dán một bên má lên ngực anh.

Ngửi được mùi thơm từ quần áo cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt, cố giữ nước mắt muốn trào ra, cô nhắm mắt lại, duỗi tay ôm lấy eo anh: "Em chỉ là hơi sợ hãi, sợ hãi nếu chúng ta không gặp lại, như vậy sẽ làm sao?"
Dịch Kiêu dùng đầu ngón tay hết sức ôn nhu vuốt vuốt tóc cô, lại nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đường Đường sao lại tự dọa mình, anh đã tìm được em thì sẽ không buông tay em ra."

Cô và anh đã sớm không thể phân cách, nếu không có cô, anh cũng sẽ không có khả năng tiếp tục cuộc sống dài đăng đẳng này.

Dịch Đường Đường không biết vì sao, nước mắt lại không kềm được mà trào ra.

Cô đè khuôn mặt lên ngực anh, gật gật đầu, thanh âm cố xả ra ý cười: "Đúng vậy, chúng ta đã gặp lại."

......

Tới nửa buổi chiều, toàn bộ người biến dị và thực vật biến dị đều đã bị quét sạch, tất cả mọi người thở ra nhẹ nhõm.

Lục Trăn nhìn đến vẻ mệt mỏi trên mặt đồng đội, đề nghị ra tất cả lưu lại thôn trang thêm một đêm, ngày mai sẽ rời đi.

Tiểu đội Thanh Vũ không phản đối gì, tiểu đội Lam Nạm bên kia lại xuất hiện ý kiến khác nhau.
Sau khi tiểu đội Lam Nạm đơn độc thảo luận một hồi, một mình Lam Kỳ đến đây nói ra tiểu đội của anh hôm nay sẽ đi.

Tiểu đội Lam Nạm chỉ còn lại mười người, để không có đêm dài lắm mộng, họ đi trước một bước, về tình cảm cũng có thể tha thứ, nhưng Dịch Đường Đường cảm thấy, có thể thuyết phục đến bước này, công lao Dư Hân San thật không nhỏ.

Trải qua chuyện tối hôm qua, Dư Hân San đối với Dịch Đường Đường giống như tránh lang tránh hổ.

Tận đáy lòng cô ta mang hận là không giả, ngoài mặt lại biết học ngoan, không dám lộ ra chút gì, có lẽ là bị dị năng Dịch Đường Đường chỉnh sợ, không dám lỗ mãng thêm.

Tiểu đội Lam Nạm muốn đi thì đi thôi, Lục Trăn vẫy vẫy tay, không có ý giữ lại, quay đầu dẫn đội ngũ mình trở về chỗ ở tối hôm qua.
Dịch Đường Đường hoài nghi khi Lam Kỳ rời đi, mặt anh ta nhìn đen thui.

Tiểu đội Thanh Vũ nghỉ ngơi dưỡng sức một buổi tối, sáng sớm hôm sau, dưới ánh nắng ấm áp, Dịch Đường Đường leo lên xe, theo đội ngũ trở về căn cứ.

Trên đường, Lâm Chí ngoan ngoãn ngồi bên người Triệu Bồng.

Triệu Bồng khó gặp được người còn nhỏ tuổi hơn mình, hoàn toàn không có nửa điểm do dự, kế thừa tính nói nhiều của anh mình Triệu Nghiêu và Đặng Lâm Siêu, nói chuyện không ngừng với Lâm Chí.

Triệu Bồng lớn hơn Lâm Chí 4 tuổi, hai người đều là mười mấy tuổi, nhiều đề tài chung, quan hệ trở nên thân thiết thật tự nhiên.

Trong chốc lát, ngượng ngùng như Lâm Chí đều có thể nói ra vài câu.

Dịch Đường Đường nghe Triệu Bồng và Lâm Chí nói chuyện với nhau, cảm giác được Lâm Chí thay đổi, bỗng dưng có ảo giác muốn nuôi con.
Cô bĩu môi, ảo giác, nhất định là ảo giác......

Trở về kinh đô, bọn họ đi theo đường cũ, lộ trình tổng cộng sẽ là một ngày rưỡi, buổi chiều đi vào tới khu vực quanh kinh đô, giữa trưa ngày mai là có thể tới căn cứ Hoành Tinh.

Ngay lúc Dịch Đường Đường cho rằng nhiệm vụ lần này coi như không còn nguy hiểm gì mà đã hoàn thành, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn không kịp phòng.

"Thi thể là tiểu đội Lam Nạm......"

Lục Trăn trầm giọng nói, con ngươi co rụt lại, tầm mắt bình tĩnh nhìn những thi thể lạnh băng dấu trên đường.

Mười thi thể, cứ như vậy không hề báo trước mà bại lộ trước mắt họ, mọi người đồng thời ngơ ngẩn ra.

---

* Tác giả có điều muốn nói: nữ phụ duy nhất có ý với nam chủ đã bị tôi xử lý, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK