Tấm thẻ đột nhiên biến mất, A Cường rời khỏi nhà ăn cũng chưa phát giác.
Tiểu đội năm người phát hiện ra tấm thẻ đột nhiên xuất hiện kia, đồng thời nuốt nước miếng.
Đột nhiên may mắn chính mình là đồng đội của lão-đại-Đường-Đường...
Mà Dịch Đường Đường, bởi vì được thêm một tấm thẻ mà ăn uống ngon lên, ăn hết một nửa bánh quy trong túi giấy, thậm chí còn cho Đậu Tương hai cái.
Đậu Tương thích nhất ăn thịt, không thích nhất là ăn đồ ngọt.
"Ai nha, vẫn là Đậu Tương trước đây thật giỏi, cái gì cũng ăn không kén ăn chút nào, đều là ca ca dưỡng em quá tốt." Dịch Đường Đường thấy gương mặt nản lòng của Đậu Tương, miệng rộng ngậm hai miếng bánh quy muốn phun ra, cô giả vờ thở dài.
Đậu Tương còn nhỏ, nghe không ra lời nói có thể Đường Đường là thật hay giả.
Đậu Tương vẫn giống như trước, thật ngoan không kén ăn nha ~
Dịch Đường Đường khích lệ mà sờ sờ đầu nó: "À, vẫn là Đậu Tương giỏi nhất."
Dịch Kiêu ngồi bên cạnh cô: "..."
***
Từ nhà ăn ra, mấy người dựa theo kế hoạch đã định trước, đi vào phố buôn bán.
Phố buôn bán ở phía bắc căn cứ Hoành Tinh, Dịch Đường Đường vì ấn tượng tốt đẹp ở nhà ăn, cho rằng phố buôn bán cũng rực rỡ muôn màu giống như trước mạt thế, cửa hàng đầy đủ mọi thứ, sự thật lại làm cô hoàn toàn thất vọng.
Cửa hàng và nhà ăn kinh doanh khác nhau, hàng hóa bán ra thống nhất định giá, giá cả từ mười đến hai mươi đồng trở lên, trên đường phố khách hàng rải rác lui tới, người mua thật sự càng ít hơn.
"Buổi sáng chúng tôi tới đây dạo qua một vòng rồi, đồ vật đều quá quý, chúng tôi liền quay trở về." Triệu Bồng gãi gãi đầu tóc đã bắt đầu quá dài.
Một cái chén nhỏ chẳng ra gì đã là hơn hai mươi đồng, cho nên đừng nói đến gia cụ lớn hơn, tùy tiện sờ tời cũng phải hơn trăm đồng.
Tuy nói bọn họ giàu đến chảy mỡ của không thể tiêu xài như vậy, đó là làm táng gia bại sản nha!
Dịch Đường Đường nghe xong, cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu: "Tôi cảm thấy chúng ta cũng nên trở về thôi, dù sao cũng không thiếu đồ vật."
Nghĩ lại, căn cứ an bài như vậy cũng có chỗ hợp lý.
Dừng chân trong căn cứ, đồ ăn giá cả rõ ràng thấp, đủ để thỏa mãn điều kiện ấm no, còn những mặt hàng khác, nếu có nhu cầu ở phương diện này thì tự nhiên có năng lực, hơn nữa cũng không để bụng tới tiêu tiền.
Trên đường trở về, mấy người hứng thú ít ỏi dạo một vòng, chuẩn bị về.
Đi đến cửa khu phố buôn bán, họ gặp được một đội người quen thuộc.
Tự nhận là "người thành thật" Cao Văn Triết xoa xoa mắt, đánh một cái vào người bên cạnh, thanh âm dồn dập: "A Trạch cậu nhìn xem, có phải là ân nhân chúng ta gặp ngày hôm qua không?"
A Trạch theo quán tính mà né tránh bàn tay lão đại, đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng: "Là ai, ca?"
Bảy người Dịch Đường Đường cũng sửng sốt, không nghĩ tới xảo diệu như vậy mà gặp lại tiểu đội Cao Văn Triết.
Lẽ ra ngày hôm qua đưa thẻ rồi, xem như quan hệ đã thanh toán xong, lại không ngờ đối phương hứng thú với họ còn rất cao.
"Thật hay, các người cũng tới căn cứ Hoành Tinh, ngày hôm qua ít nhiều nhờ các người hỗ trợ, nếu không..." Cao Văn Triết nhận ra người, lập tức ra vẻ quen thuộc đi tới, trong miệng hô hô quát quát mà lại muốn tiếp tục trò chuyện một hồi.
"Đồng đội của các người không có việc gì?" Dịch Kiêu khôi phục vẻ mặt vô biểu tình, anh ngắt lời Cao Văn Triết, lại liếc mắt đến phía sau Cao Văn Triết, không thấy người bị thương hôm qua.
Cao Văn Triết cho rằng lão đại là quan tâm bọn họ, khóe miệng cong lên như đóa hoa nở rộ: "Không có việc gì, vận khí cậu ta thật tốt, sau khi kiểm tra biết được không bị cảm nhiễm virus, vừa rồi cậu ta mang theo những người khác đi rồi."
"Các người ngày hôm qua tới căn cứ? Lời tôi nói ngày hôm qua vẫn còn tính, dù sao hôm nay tiểu đội chúng tôi sẽ nghỉ ngơi, các người nếu có chuyện gì không biết, chúng tôi nguyện ý làm người dẫn đường!"
Cao Văn Triết vỗ vỗ ngực, A Trạch ở bên cạnh cũng lập tức gật gật đầu.
Bọn họ không cầu mong xa xôi làm đồng đội của đội ngũ mạnh mẽ này, nhưng giao tình làm bằng hữu vẫn còn có thể đi!
Dịch Kiêu nhìn về phía Dịch Đường Đường, đáp ứng.
***
"Đang đang." Cao Văn Triết đi trước, gõ gõ cửa sổ nhỏ, chờ đến khi người bên trong nhìn ra, anh ngượng ngùng cười cười, phối hợp với gương mặt tục tằng nhìn càng thấy ghê người, "Xin chào, tôi tới xin cuộc hẹn."
Ngồi bên trong là một phụ nữ hai mươi mấy tuổi, bộ dáng thanh tú, lúc cười lên làm người cảm thấy thật ấm áp.
"Cao đại ca, lại là các người à, hôm nay lại đi ra ngoài sao?" Người phụ nữ vừa đưa cho Cao Văn Triết một thẻ bài vừa dò hỏi.
Cao Văn Triết tiếp nhận bảng số, đem mười đồng tiền dị năng đặt vào lòng bàn tay đối phương, chờ khi ngón tay đụng vào lòng bàn tay mềm mại của người phụ nữ, anh như bị nóng lên, cả hai lỗ tai đều đỏ: "Không phải là người của tiểu đội, là tôi giúp người khác hẹn."
Dịch Đường Đường xem Cao Văn Triết một người to con lại ngượng ngùng mà mặt đỏ như thế, đôi mắt đều thẳng.
Quả thực là điên đảo!
"Lão đại thích Tư Vũ tiểu thư ở bên trong nhưng vẫn luôn không dám nói, hôm nay có thể tới, anh ấy khẳng định thật cao hứng!" A Trạch xem náo nhiệt mà tiến đến bên tai Dịch Đường Đường, nói xong che miệng cười trộm lên.
Dịch Đường Đường nghe được cũng không nhịn được thấy buồn cười, thấy Dịch Kiêu bên cạnh mặt vẫn lạnh lùng như cũ, lại nhịn không được túm lấy tay anh kéo anh lại gần mình, đem tin tức này nhỏ giọng nói cho Dịch Kiêu nghe.
Dịch Kiêu không chút nào cảm thấy chuyện này có gì đáng cười, nhưng sau khi đứng thẳng lên thì khụ một cái, ý vị thâm trường mà nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt kia tức khắc làm cô liên tưởng đến một con sói đói.
Nụ cười của Dịch Đường Đường đông cứng lại.
Cô không được tự nhiên mà né tránh tầm mắt anh, trong lòng thầm nghĩ: rõ ràng, rõ ràng cô cái gì cũng không làm nha...
Lấy một cuộc hẹn tốn mười đồng, mà đây chỉ là phí mở màn.
Dịch Đường Đường tiếp nhận thẻ bài trên tay Cao Văn Triết, nhịn không được hỏi câu: "Các người hôm qua tới nơi này phải trả bao nhiêu tiền?"
Cô nhớ rõ, hôm qua Sở Súc dẫn họ tiến vào căn cứ có nói qua, Lục Trăn chữa bệnh cho người thật đắt.
Cao Văn Triết gian nan bứt ra khỏi tâm tình đang nhìn người trong lòng, lỗ tai chậm rãi khôi phục như bình thường, nói: "Ngày hôm qua bởi vì không cảm nhiễm virus nên đại nhân Lục Trăn thu ít, chỉ tượng trưng thu có 50 đồng."
Tượng trưng thu chỉ...... 50 đồng.
"Bình thường thu là bao nhiêu?" Dịch Đường Đường cắn môi, cảm thấy nếu thân thể mình muốn chữa khỏi, đối phương chỉ sợ rút cạn hết gốc gác của cô!
A Trạch thấy cô sầu lo, chủ động bổ sung: "Đại nhân Lục Trăn sẽ xem người, xem bệnh tình mà lấy tiền, giá cả thật không chừng. Nếu thân thể không bị nặng, giá cả sẽ thật nhẹ nhàng."
Dịch Đường Đường im lặng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Kiêu: chỉ sợ cô sẽ thuộc dạng mắc nhất!
***
Lấy xong thẻ hẹn, Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu từ biệt với hai người kia.
Giờ hẹn là 6 giờ chiều, từ giờ tới đó còn không ít thời gian, hai người trở về nhà nghe sự tình buổi sáng mấy người Lâm Siêu đi thực địa khảo sát như thế nào.
Căn cứ Hoành Tinh an bài các hạng mục phương tiện so với bọn họ tưởng tượng hoàn thiện hơn nhiều.
Nghe nói đầu năm trước, căn cứ đã nghiên cứu chế tạo ra dược phẩm phòng chống thổ địa và thực vật cảm nhiễm virus, mở rộng ra nhiều phạm vi, hiện giờ nguyên liệu nấu ăn phong phú trong căn cứ đều là thành quả của kỳ tích này.
Mặt khác dựa vào dị năng giả cung cấp sức điện sức nước, căn cứ cũng từng bước phát triển những mặt khác. Từ khai thác an toàn cho tới từng bước gây dựng lại sản nghiệp, công nghiệp lúc trước, ý định khôi phục lại như thời đại hòa bình.
Nghe đến đó, mọi người đều trầm mặc lại.
Từ mạt thế xuất hiện đã có người nói đây là một thời kỳ mới, thay đổi vận mệnh biến đổi thế giới.
Cho dù tất cả khôi phục lại giống như trước mạt thế, tấm thẻ dị năng sinh ra đã căn bản thay đổi thời đại này. Tương lai khi thế giới khôi phục hòa bình như cũ, đó cũng sẽ là một thời đại càng thêm tiến bộ.
Đúng 6 giờ, Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu quay trở về địa điểm đã hẹn.
Lúc trước đã nghe Cao Văn Triết giới thiệu tỉ mỉ kỹ càng về Lục Trăn, nghe nói anh ta là dị năng giả cấp bảy, ngoại trừ dị năng trị liệu cường mạnh đến cực điểm, vũ lực và thực lực cũng có thể nói xếp hàng đầu ở căn cứ. Anh ta là đội trưởng tiểu đội Thanh Vũ, một trong năm chi đội cường mạnh nhất của căn cứ, mà nơi tiến hành trị liệu là tòa nhà làm việc của tiểu đội Thanh Vũ.
Trước Dịch Kiêu và Dịch Đường Đường còn có hai người cũng cầm thẻ hẹn trước.
Một người nằm trên cái cáng tự chế được đồng đội khiêng đến, thương thế trên người anh ta, Dịch Đường Đường không đành lòng nhìn đến lần thứ hai.
Mà người kia, một người đàn ông tuấn tú hơn hai mươi tuổi, nhìn qua thật khỏe mạnh, bộ dáng không đau không ngứa, thấy Dịch Đường Đường đánh giá mình, anh ta thuận thế ngồi lại gần.
"Các người ai có bệnh?"
Câu đầu tiên nói ra đã khiến Dịch Đường Đường muốn đánh người.
Dịch Kiêu bình tĩnh nhìn anh ta, thanh âm trầm ổn hữu lực: "Anh có bệnh!"
Người tuấn tú bị Dịch Kiêu nói làm ngượng ngùng, cười gượng một chút, quang minh chính đại nói: "Tôi xác thật có bệnh, bằng không đến đây làm gì?"
Dịch Đường Đường liếc nhìn anh ta một cái, trong lòng nhắc mãi: Chỉ sợ là đầu óc có bệnh nha?!
Không hợp ý, không nói tiếp được.
Người đàn ông tuấn tú cũng không để ý, một mình bị ghẻ lạnh ngồi đó, trong tay nhàm chán chơi chơi tấm thẻ hẹn.
Ngày mùa hè thật dài, sáu giờ tối sắc trời vẫn còn sáng sủa, chỉ là cơn nóng còn không hoàn toàn lui đi, cửa sổ phòng chờ mở ra đón vào một ít gió.
"Lục Trăn đại nhân, anh đã trở lại. Hôm nay người không nhiều lắm, chỉ có ba người."
Dịch Đường Đường nghe được giọng Tư Vũ ôn nhu ở hàng hiên, cùng với tiếng bước chân chậm rãi.
Sau đó là một giọng nói trầm thấp, âm điệu dễ nghe lại mang theo phần trêu chọc: "Được rồi, cô mau tan tầm đi, Lâm Kỳ đang ở bên ngoài chờ, tôi không muốn ngày mai cứ nghe cậu ta nhắc mãi."
Trong nháy mắt, trong đầu Dịch Đường Đường hiện ra biểu tình đỏ mặt thẹn thùng của Cao Văn Triết: xem ra si tâm của anh ta đã sớm bị cô phụ ~
Trong lúc Dịch Đường Đường cảm thán, tiếng bước chân đã đến gần trước cửa. Dịch Đường Đường ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc tương tiếp với người mới vào.
Hình tượng Dịch Đường Đường phác họa trong đầu hoàn toàn bị biến mất, cảm giác đầu tiên mà Lục Trăn đem đến cho cô là —— yêu lí yêu khí.