Nghê Thanh Gia và Trần Kính nhìn nhau.
Trần Kính nghĩ Nghê Thanh Gia có việc tìm anh, vì vậy anh đã theo cô rời khỏi sân thể dục.
Nghê Thanh Gia đi phía trước, Trần Kính đi phía sau, họ đi bộ đến một rừng cây nhỏ hoang vắng.
Trần Kính biết Nghê Thanh Gia muốn làm gì, cổ họng đột nhiên nóng lên, muốn lui về phía sau, nhưng lại bị bàn tay nhỏ bé của Nghê Thanh Gia dễ dàng bắt được.
Ánh nắng chiều rơi xuống người Trần Kính như một miếng kẹo dẻo thơm ngon, hòa với khí chất điềm đạm của anh, Nghê Thanh Gia muốn ăn miếng kẹo này ngay lập tức.
Cô mất kiên nhẫn đi sâu vào trong rừng vài bước, đang định đẩy Trần Kính thì chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ kiều mị.
Cô nhíu mày dừng lại.
Trần Kính cũng nghe thấy, anh đóng băng tại chỗ.
Trước mặt có một gốc cây lớn, Nghê Thanh Gia hơi nghiêng người, thoáng thấy một nam một nữ đang gi.ao h.ợp bừa bãi cách đó không xa. Bọn họ nép thẳng vào gốc cây lớn, vừa rồi Nghê Thanh Gia không nhìn thấy bọn họ.
Cô gái gần như khỏa thân, bộ đồng phục học sinh rơi trên bãi cỏ, bộ ngực trắng nõn đung đưa trong tay chàng trai, khuôn mặt đầy quyến rũ. Chàng trai mặc áo, quần cởi một nửa, đưa lưng về phía Nghê Thanh Gia, anh ta dùng một tay nhấc chân cô gái, điên cuồng ra vào.
"Đ*t chết cậu... Chim có đủ lớn để ăn sướng không hả..." "Lớn... Ưm... Nhanh lên..."
"Thật là con mẹ nó đĩ đi*m, nước chảy xuống chân tớ cả rồi..."
Những ô ngôn uế ngữ loáng thoáng bay tới bên tai họ, còn có tiếng thân thể va chạm vang lên không ngừng.
Trần Kính vô cùng xấu hổ, kéo Nghê Thanh Gia rời đi. Bước lên một cành cây, phát ra tiếng lách cách khe khẽ. Hoalantichmich
Nghê Thanh Gia dựng ngón tay cái đặt lên môi, thấp giọng: "Suyt, đừng nhúc nhích, muốn bị phát hiện sao?"
Nghê Thanh Gia cố tình không để Trần Kính đi.
Mặt trời đun sôi không khí, rừng cây tràn ngập hơi thở kiều diễm, lá cỏ đảo điên rối bời, mặt đất tràn đầy nước xuân.
Trần Kính quay đầu, bàn tay nhẹ nhàng che mắt Nghê Thanh Gia lại.
Nghê Thanh Gia chớp mắt, lông mi dài quét qua lòng bàn tay của Trần Kính, thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, tớ không nhìn nữa."
Âm thanh của không khí lướt qua tai Trần Kính, Trần Kính bị mê hoặc, anh cúi đầu chặn môi cô, mổ xuống như chuồn chuồn lướt nước.
"Trần.... "
Nghê Thanh Gia định nói gì đó nhưng đã bị Trần Kính bịt miệng, sải bước kéo cô đi.
Nghê Thanh Gia hôn lòng bàn tay anh, nhìn chằm chằm vào gáy Trần Kính phì cười.
Đến đường lớn, Trần Kính cuối cùng cũng buông Nghê Thanh Gia.
Nghê Thanh Gia quan sát biểu hiện của anh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu tức giận sao? Bởi vì tớ nhìn người khác?"
Nghê Thanh Gia bĩu môi: "Bọn họ phá hỏng chuyện tốt của tớ, tớ nhìn thì có làm sao."
"Không."
"Vậy cậu giận vì tớ dẫn cậu tới đây?"
Mấy ngày nay Trần Kính rất cảnh giác với Nghê Thanh Gia, anh sẽ không để cô làm chuyện xấu nữa, vậy nên cô phải nghĩ ra nhiều cách. hltm
Trần Kính có chút bất đắc dĩ: "Tớ không giận."
Trần Kính nói xong, Nghê Thanh Gia cũng không tiếp tục đề tài đó nữa.
Nghê Thanh Gia nói nhiều, Trần Kính ít nói, khi họ ở cùng nhau, Nghê Thanh Gia là người nói còn Trần Kính là người nghe.
Lúc này cũng vậy.
Nghê Thanh Gia líu ríu bên cạnh Trần Kính, tức giận phàn nàn rằng nam nữ sinh kia đã chiếm vị trí của họ. Khi cô nói chuyện, mặt mày cô sống động, mái tóc bay bay.
Trần Kính nghĩ đã gần hết giờ học, không thể lãng phí thời gian thêm nữa. Thế là, anh chặn miệng Nghê Thanh Gia lại, nuốt lời còn lại của cô xuống.
"Ưm ưm..." Nghê Thanh Gia mở to hai mắt. Trần Kính chủ động...
Trong làn gió ấm áp và con đường rợp bóng không người, Nghê Thanh Gia say như điếu đổ dưới nụ hôn của Trần Kính.
Phải nói là học sinh giỏi lĩnh hội cao, cô chỉ tùy tiện chỉ đạo anh vài lần mà anh đã lập tức hiểu ra. Chỉ trong vài ngày, anh đã có thể hôn Nghê Thanh Gia theo cách mà cô thích.
Trần Kính lướt qua hàm trên Nghê Thanh Gia, chậm rãi rời đi, kết thúc nụ hôn theo cách cô từng trêu chọc anh.
"Trở về phòng học."
Nghê Thanh Gia sờ sờ môi, "Ừm."
Vẫn đang trong giờ học, hành lang vắng tanh, Nghê Thanh Gia đi theo sau Trần Kính, đột nhiên nói một cách đầy ẩn ý: "Trần Kính, của tớ đẹp hơn cô gái kia."
Trần Kính phải mất ba giây để phản ứng, anh suýt nữa giẫm hụt lên không trung.
"Cậu tin không?"
Trần Kính bước nhanh về phía trước, Nghê Thanh Gia đuổi theo hỏi cho bằng được: "Cậu có tin hay không hả?"
Khi đó Trần Kính liếc nhìn rồi lập tức quay đi, nào có tập trung "quan sát" như cô.
Anh không trả lời được. " Không biết."
"Cậu cái gì cũng không biết." Khóe miệng Nghê Thanh Gia lấp loáng nước, "Học sinh giỏi các cậu đều nghiêm cẩn như vậy sao? Còn phải tận mắt so sánh mới có thể kết luận?"
Chuông báo hết giờ học vang lên, hành lang người đến người đi. Trần Kính gặp vài người bạn ra ngoài đi vệ sinh, anh bình tĩnh gật đầu chào hỏi, nhưng trong lòng lại rối bời.
Càng ngày càng gần lớp học, Nghê Thanh Gia vẫn đang dồn dập đặt câu hỏi. Trần Kính thấp giọng:
"Tin.... "
- --
Tác giả:
Những từ thô tục nhất trong chương này đến từ hai người qua đường vô danh...
Ps: "Tâm lý so sánh" của nữ chính là không đúng, cô ấy chỉ nói đùa thôi, đừng mắng...