Hôm đó, ba mẹ cô về quê đưa đồ cho ông bà nội, để lại tiền cho cô tự lo liệu chuyện ăn uống.
Nghê Thanh Gia ở nhà một mình buồn chán bèn gửi tin nhắn cho Trần Kính. "Bạn trai, tối nay em không có gì ăn T_T"
Trần Kính trả lời ngay: "Sao vậy?"
Nghê Thanh Gia vừa lướt Meituan vừa giả vờ đáng thương: "Ba mẹ không cần em nữa, cầu bạn trai thu nhận."
*Meituan Waimai: Một website giao đồ ăn chuyên nghiệp, bao gồm các của hàng bán mang đi, đồ ăn nhanh và đồ ăn đ¾c sản ở các thành phố trên cả nwớc.
Trần Kính: "Được, đến nhà anh ăn cơm."
Một giây sau khi Nghê Thanh Gia nhìn thấy tin này, Trần Kính đã gọi đến. "Bạn trai, anh nghiêm túc ư?"
"Ừm."
"Ba mẹ anh không có ở nhà?" "Có."
Nghê Thanh Gia: "Vậy em không đi..." Kỳ, kỳ cục lắm.
Một nữ sinh đến nhà anh ăn tối, ba mẹ anh sẽ nghĩ thế nào? Chỉ nghĩ đến thôi mà Nghê Thanh Gia đã lo lắng muốn chết.
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Kính từ trong di động truyền ra, có chút trầm thấp: "Không sao đâu, chỉ ăn một bửa cơm thôi."
"Em không muốn..." Nghê Thanh Gia bị Trần Kính mời làm cho giật mình, học sinh ngoan sao dám dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, "Anh không sợ ba mẹ anh hỏi sao..."
Trần Kính cười nói: "Ba anh và dì Lưu rất thoáng, họ sẽ không hỏi gì đâu."
"Dì Lưu nấu ăn rất ngon, trước đây anh từng dẫn bạn học về nhà ăn cơm, dì ấy rất hoan nghênh."
"Bạn học nam?" "Ừm."
"Nhưng em là con gái!"
"Bạn học nữ cũng là bạn học."
Giọng điệu Trần Kính thản nhiên, tựa như đây không phải chuyện gì to tát, nhưng Nghê Thanh Gia lại rất nhát: "Em không..."
Trần Kính đứng bên cửa sổ, bên ngoài có một trận gió thổi qua, tiếng vù vù truyền đến tai Nghê Thanh Gia qua điện thoại di động. Sau đó, giọng nói hơi khàn khàn của Trần Kính vang lên.
"Gia Gia, anh nhớ em."
Nghê Thanh Gia bất ngờ bị đánh trúng, cô đưa đôi tay lạnh ngắt lên làm giảm nhiệt độ trên mặt: "Thôi đi nha... Vừa mới gặp nhau ngày hôm qua."
"Vậy cũng nhớ." Trần Kính dịu dàng nói: "Chỉ ăn cơm mà thôi, thật sự không sao cả, em đừng sợ."
Nghê Thanh Gia thả lỏng, "Không sao thật chứ..."
"Được rồi, không tin anh đi hỏi dì Lưu, em nghe là biết, khoan cúp máy đã." Trần Kính đi vào phòng bếp, Lưu Lệ đang cắt rau.
Trần Kính hỏi: "Dì ơi, con có người bạn buổi tối ba mẹ không có ở nhà, trong nhà cũng không có ai nấu cơm, cô ấy có thể đến nhà chúng ta ăn cơm không ạ?"
Lưu Lệ quay đầu, vui vẻ nhìn Trần Kính.
Anh chưa bao giờ đưa bạn học về nhà, Lưu Lệ luôn lo lắng Trần Kính sẽ không hòa thuận với các bạn cùng lớp: "Đương nhiên có thể, dì còn lo buổi tối không ăn hết cơm, bây giờ thì tốt rồi."
Nghĩ lễ Lưu Hiên lại ra ngoài chơi với ban nhạc, tối nay anh ấy không về ăn cơm, Lưu Lệ lỡ nấu phần cơm cho anh ấy.
Trần Kính cười cười, Lưu Lệ lại nói: "Nói bạn con cứ yên tâm đến đây, dì xào thêm vài món nữa, nhanh thôi."
Trần Kính "Dạ" một tiếng, trở về phòng.
Nghê Thanh Gia ở đầu dây bên kia không dám thở mạnh, Trần Kính gọi cô, cô mới lắp bắp đáp: "Anh anh anh..."
"Gia Gia." Trần Kính tẩy não cô, "Bạn bè đến nhà ăn cơm không phải là chuyện bình thường sao? Bạn gái cũng là bạn, em không cần phải căng thẳng, họ là người tốt, sẽ không nói gì đâu. Nếu em sợ xấu hổ, ăn xong anh sẽ đưa em về ngay, nhé?"
Thấy cô im lặng, Trần Kính lại bồi thêm một câu: "Bé ngoan ơi..." "Aiz. "
Nghê Thanh Gia giơ tay đầu hàng, bị Trần Kính nửa dỗ nửa lừa đồng ý.
Khi cô đến dưới lầu nhà anh, cô lại hối hận. Điên rồi điên rồi aaa.
Trần Kính điên rồi, cô cũng điên theo luôn...
Trần Kính đi xuống đón cô, thấy Nghê Thanh Gia sắp gảy nát móng tay mình, anh bèn nắm lấy tay cô.
Tay kia nâng cằm cô lên, Trần Kính cúi đầu hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Nhớ em."
Nghê Thanh Gia đang lo lắng nháy mắt bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Thật sự không sao ạ?... Hay là thôi đi."
Trần Kính nói câu vạn năng: "Đến cũng đến rồi..." Nghê Thanh Gia: "..."
"Để em hóng gió một lúc." Mặt cô nóng quá.
Thế là, Trần Kính xuống đón người mà mất trọn mười phút. "Được rồi." Nghê Thanh Gia nói: "Đi thôi anh."
Đến cửa, Nghê Thanh Gia rút bàn tay đang bị Trần Kính nắm ra, Trần Kính nhìn cô một cái, gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, khi nhìn thấy hai người, Lưu Lệ đang đứng mở cửa và cả ba Trần đang ngồi uống rượu trên bàn đều sững sờ trong giây lát.
Một giây ngắn ngủi đến khó nhận ra.
Trần Kính muốn dẫn bạn về nhà ăn cơm, hai bậc phụ huynh tự động nghĩ là bạn nam nào đó chơi thân với anh, ai ngờ lại là một cô gái xinh xắn.
Lưu Lệ lập tức khôi phục vẻ mặt, mặt mày tươi cười: "Mau vào đi, để lâu đồ ăn sẽ nguội."
Trần Kính giới thiệu ngắn gọn: "Nghê Thanh Gia, con..." Dừng một chút, "Bạn của con."
Nghê Thanh Gia ngoan ngoãn chào: "Con chào chú, chào dì ạ."
Lưu Lệ nhiệt tình chào đón Nghê Thanh Gia, ba Trần cũng gật đầu với cô. "Mau ngồi đi, tay nghề dì bình thường, con đừng chê nhé."
Nghê Thanh Gia vội vàng nói: "Không, không ạ, những món ăn này trông rất ngon."
Trong khi họ đang nói chuyện, ba Trần và Trần Kính liếc nhìn nhau. Trần Kính bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của ba mình, tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì.
Bữa ăn này quả thực không khủng khiếp như Nghê Thanh Gia nghĩ, như Trần Kính nói, họ đều là những người rất tốt.
Ba anh mặc dù không nói nhiều, nhưng cô có thể cảm nhận được sự ân cần dịu dàng của ông. Hơn nữa, Trần Kính có vài phần giống ba anh, điều này làm Nghê Thanh Gia cảm thấy rất gần gũi.
Dì Lưu gắp đồ ăn cho cô, cô cũng không ngại ngùng mà hàn huyên vài câu về chuyện học tập và cuộc sống của năm cuối cấp.
Nghê Thanh Gia thậm chí còn chủ động nói về việc Trần Kính dạy thêm cho cô, khen ngợi Trần Kính một hồi. Khen xong cô mới phản ứng lại, hình như cô nói hơi nhiều.
Trộm nhìn Trần Kính, Trần Kính cụp mắt cọ đầu gối vào đùi cô, như đang làm nũng.
Nghê Thanh Gia hơi đỏ mặt, vùi đầu vào thức ăn, cũng may hai người lớn không hỏi thêm câu nào.
Sau bữa ăn, Nghê Thanh Gia ăn chực chủ động đi rửa chén, Lưu Lệ đương nhiên không thể để khách động tay.
Nghê Thanh Gia không còn cách nào khác ngoài nói cảm ơn, sau đó liều mạng nháy với Trần Kính.
Trần Kính hiểu ra, nói: "Ba, dì Lưu, con đưa cô ấy xuống, con gái về muộn không an toàn."
Nghê Thanh Gia thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn thêm vài lần, khen Lưu Lệ nấu ăn ngon, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Trước khi rời đi, Lưu Lệ còn hoan nghênh cô có rảnh thì thường xuyên đến chơi, thử các món tủ của bà.
Nghe vậy, Nghê Thanh Gia cắn lưỡi.
Trên đường về, Nghê Thanh Gia càng nghĩ càng thấy ngớ ngẩn. Nhưng không sao cả, dù sao cô cũng đã chuồn rồi, người nên lo lắng là Trần Kính.
Nghê Thanh Gia gãi gãi lòng bàn tay anh, "Trần Kính, anh nói xem, ba mẹ anh có nhìn ra được không?"
Giọng điệu của cô rất ngây thơ, Trần Kính bật cười. Mặt cô đỏ thành như vậy, làm sao không nhìn ra được.
Trần Kính thản nhiên nói: "Không biết nữa."
Nghê Thanh Gia nói khẽ: "Tại sao nhất định phải gọi em đến nhà anh ăn tối?"
Trần Kính tiễn cô tới cửa nhà, ôm eo cô cười nói: "Giúp em luyện tập trước, có cơ hội lại tới."
"Ừm..." Nghê Thanh Gia dựa vào trên vai anh, "Hôm nay em còn chưa nói thích anh."
Ánh trăng nhu hòa rơi xuống tóc cô, Nghê Thanh Gia nũng nịu cọ vào lòng anh
: "Thích A Kính nhất."
Khi Trần Kính về đến nhà, bị ba anh kêu vào phòng sách. Trần Kính rất bình tĩnh.
Thành thật mà nói, Trần Kính không hề sợ gia đình hay bạn bè và giáo viên biết anh đang yêu đương.
Mặc dù đang ở thời điểm quan trọng của năm cuối cấp, nhưng anh không nghĩ đó là điều không thể nói ra. Sự tự tin của Trần Kính đến từ việc anh tin rằng mình và cô có thể trở thành người tốt hơn nhờ có nhau.
Anh có lòng riêng.
Muốn Nghê Thanh Gia biết anh nghiêm túc với cô đến nhường nào.
Chính sự nghiêm túc ấy mà anh đã đưa cô đến gặp ba mẹ ở cái tuổi chưa thực sự trưởng thành.
Cái câu "Luyện tập trước" chỉ là nói vui, đã trộn lẫn với những suy nghĩ chân thật khác của Trần Kính. Một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ đưa cô đến đây với một thân phận khác thân mật hơn.
Trần Kính và ba chỉ nói chuyện trong mười phút, ông ấy thả anh ra ngoài.
Ba Trần quá hiểu con trai mình, ông sẽ không can thiệp vào quyết định của con trai.
Nhưng ông chỉ có một yêu cầu, đừng ảnh hưởng đến việc học của mình và cả con gái nhà người ta, những vấn đề còn lại tùy anh sắp xếp.
Trần Kính gật đầu.
Lưu Lệ rất vui, bà bày tỏ sự yêu thích của mình với Nghê Thanh Gia, hy vọng lần sau Trần Kính có thể đưa cô đến nữa, sau đó vào phòng sách nói gì đó với ba Trần.
Trần Kính trở về phòng, mở điện thoại lên, nhận được hơn chục tin nhắn từ Nghê Thanh Gia.
"Bạn trai ơi?" "Người đâu rồi?"
"Ôi ôi, bạn trai, anh sẽ không bị nghiêm hình tra tấn đấy chứ. [khóc to]"
Trần Kính trả lời: "Ừm, bị đánh phế mất rồi, lần sau muốn Gia Gia nằm trên." Nghê Thanh Gia: "..."
*
Lưu Hiên về muộn nên tin tức bị chậm trễ, ngày hôm sau chỉ nghe được thông tin lẻ tẻ từ mẹ anh ấy về việc Trần Kính đưa người về nhà.
Bước vào phòng Trần Kính, anh ấy cười nham hiểm: "Đỉnh lắm nhóc con."
Nghĩ đến trước kia mình từng yêu đương vụng trộm với bạn gái, sau đó bị ba mẹ đánh cho, sợ cái đầu heo là anh đây đạp hư rau xanh nhà người khác.
Lưu Hiên rất không phục, dựa vào đâu mà Trần Kính được đối xử khác biệt?
Nhưng Trần Kính quả đúng là đàn ông đích thực, nói theo đuổi là theo đuổi ngay, thành công thì lập tức đưa về nhà, không chút nhập nhằng. Lưu Hiên hỏi anh, "Là người lần trước ư?"
Trần Kính đáp: "Phải."
Lưu Hiên tấm tắc hai tiếng, nói tên một nhà hàng, "Rảnh thì đưa em ấy đến chơi, anh sẽ biểu diễn ở đây hai đêm."
Trần Kính: "Được, em sẽ hỏi cô ấy."
Nghê Thanh Gia đã rất phấn khích khi nhận được lời mời của Trần Kính. Trước đó khi nghe Trần Kính nói anh có một người anh trai tham gia ban nhạc, Nghê Thanh Gia đã rất tò mò.
Lưu Hiên biểu diễn trong một nhà hàng acoutics.
Nhà hàng bên sông, không lớn, chỉ có một sân khấu nhỏ. Mọi người sẽ đến đây ăn cơm vào ban ngày, sau tám giờ tối sẽ có chương trình âm nhạc.
Buổi tối ở đây rất đông người, uống rượu nghe nhạc, nhìn cảnh đêm bên dòng sông ngoài bức tường kính cũng là một chuyện lãng mạn.
Trần Kính gọi một ly nước trái cây cho Nghê Thanh Gia, Nghê Thanh Gia đòi uống rượu nhưng Trần Kính không cho. Cái chính là anh không biết tửu lượng của cô bao nhiêu, uống say về nhà rất khó giải thích.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Lưu Hiên xuống chào hỏi cả hai. Trần Kính giới thiệu: "Đây là anh trai anh."
Nghê Thanh Gia mỉm cười: "Chào anh trai."
Trần Kính liếc nhìn Nghê Thanh Gia, nắm tay cô khẽ giật.
Lưu Hiên nháy mắt với Trần Kính, nói với Nghê Thanh Gia: "Hi, em dâu!" Trần Kính: "..."
Sau khi tán gẫu vài câu, Lưu Hiên quay trở lại sân khấu, chuẩn bị cho tiết mục. Trần Kính đến gần Nghê Thanh Gia và nói nhỏ, "Cứ gọi anh ấy là anh Hiên." Nghê Thanh Gia nghiêng đầu: "Có gì khác nhau sao?"
Đương nhiên là khác rồi.
Xưng hô anh trai chỉ có thể là của anh.
*Lúc lamtinh NTG hay gọi TK là "Anh A Kính", anh trong anh trai(哥哥)
Trần Kính không trả lời mà giúp cô vén một lọn tóc ra sau tai.
Nghê Thanh Gia hất tay anh ra: "Đừng đụng vào, đây gọi là kiểu cách, anh chẳng biết gì hết."
Trần Kính: "...Ồ."
Trong lúc hai người đùa giỡn, âm nhạc êm dịu phát ra từ sân khấu.
Bởi vì chủ nhà hàng yêu cầu nhóm Lưu Hiên không hát những bài hát quá sôi động, nên gần đây họ toàn hát những bài ballad du dương.
Người hát chính kiêm người chơi keyboard là một cô gái, có âm sắc trung tính và nét duyên dáng đặc biệt.
Sau khi hát ba bài hát liên tiếp, ban nhạc bước xuống nghỉ ngơi, Trần Kính nhận được tin nhắn từ Lưu Hiên.
"Cho em ba phút, nắm chắc cơ hội."
Trần Kính nhìn về hướng Lưu Hiên, anh ấy nâng cây đàn guitar trong tay lên. Trần Kính hiểu ra, nói với Nghê Thanh Gia: "Bé ngoan, đợi anh."
Lúc đứng dậy, Nghê Thanh Gia túm lấy góc áo anh. "Anh đi đâu?"
Trần Kính xoa đầu cô, chỉ chỉ lên sân khấu.
Hai mắt Nghê Thanh Gia sáng lên, buông tay ra.
Khi những người có mặt trong khán phòng nhìn thấy chàng trai lạ mặt với cây đàn guitar trên lưng, họ nghĩ rằng đó là ca sĩ mới, nhìn anh với vẻ thích thú.
Trần Kính chưa bao giờ hát trong một dịp như vậy, anh thậm chí còn không biết cách giới thiệu.
Nhưng chẳng sao.
Guitar của Lưu Hiên, Trần Kính chơi không thạo lắm. Chẳng sao.
Bài hát này anh chưa luyện tập qua, nhưng vừa khéo Lưu Hiên cho anh một cơ hội, Trần Kính chỉ bất chợt nghĩ đến.
Chẳng sao nốt.
Trần Kính chơi khúc dạo đầu, nhìn thấy đôi mắt chứa ánh sao dưới khán đài, mặt mày anh bất giác nhuốm một vẻ dịu dàng.
Trần Kính nhẹ cất giọng:
[Bé cưng của anh
Cho em một chút ngọt ngào
Để đêm nay em có một giấc ngủ ngon Quỷ nhỏ của anh
Trêu chọc gương mặt em
Làm cho em thích thế giới này.
...]
Trần Kính có một khí chất đặc biệt có thể làm dịu lòng người. Giọng của anh không lớn lắm, lời hát nhẹ nhàng như ở bên tai.
Nghê Thanh Gia không uống rượu, nhưng cô say mất rồi, lén lún tặng anh một trái tim. Trần Kính nhìn thấy liền bấm nhầm một hợp âm, hai má anh đỏ bừng.
Sau khi hát xong đoạn hai, vừa đúng ba phút.
Trần Kính trả lại cây đàn guitar cho Lưu Hiên: "Cảm ơn." Lưu Hiên: "Chuyện nhỏ."
Quay lại bên cạnh Nghê Thanh Gia, Nghê Thanh Gia nhìn chằm chằm Trần Kính, "Cục cưng, anh đẹp trai quá đi mất, em mê xỉu."
Lỗ tai Trần Kính ù ù, muốn nói vài câu yêu thương nhưng lại hơi ngượng, làm động tác chào với Lưu Hiên.
Đường phố vào mùa đông lạnh lẽo và yên tĩnh, Trần Kính bỏ tay Nghê Thanh Gia vào túi mình, dừng lại bên đường.
Nghê Thanh Gia: "Hả?"
Trần Kính ngẩng đầu, "Hình như có tuyết rơi." Nghê Thanh Gia ngẩng đầu lên theo, "Đâu ưmm..." Trần Kính thuận thế hôn lên môi cô.
Ánh trăng mờ ảo, bóng người nương tựa vào nhau.
Nụ hôn rực lửa chính là câu yêu thương không nói thành lời của anh.